Bách Trượng Thái quân đã ngoài tám mươi tuổi, là nhân vật đức cao vọng trọng nhất ở Đường môn, tại trong chốn giang hồ cũng cực kỳ có danh vọng, một cây Ô Mộc trượng của bà uy mãnh kinh người, một khi thi triển ra thì rất ít người có thể tránh được hơn trăm trượng, cho nên được giang hồ xưng là Bách Trượng Thái quân.
Đường Ngạo vừa thấy là Thái quân đi ra vội bước lên phía trước dìu bà rồi thưa:
- Thái quân thân thể bất an, sao lại ra ngoài này?
Những đệ tử Đường môn khác vội vàng thu hồi đao kiếm, khom mình hành lễ.
Thái quân chống mộc trượng, nhờ Đường Ngạo dìu đỡ từng bước một đi tới trước mặt Sở Phong, nhìn qua hai chân bà đã có phần không linh hoạt.
- Ngạo nhi, vào nhà thì đã là khách, sao ngươi có thể vô lễ như vậy! Mau bồi tội với Sở công tử đi!
Đường Ngạo ngẩn người, nói:
- Thái quân, hắn là...
- Bồi tội!
Bách trượng Thái quân quát lớn một tiếng, ô mộc trượng đang chống trên đất, phiến đá cứng rắn tức thì bị vỡ vụn thành mấy khối, thực sự là có uy thế.
Đường Ngạo kinh hãi không dám chậm trễ, chỉ đành quay về Sở Phong chắp tay, vẻ mặt không tình nguyện nói:
- Vừa rồi mạo phạm, xin thứ lỗi!
Sở Phong cười ha ha nói:
- Thì ra ngươi còn hiếu thuận với lão nhân gia như vậy, chỉ bằng điểm này việc vừa rồi xóa bỏ đi!
Đường Ngạo rất không cam lòng khẽ hừ mũi một tiếng, Thái quân nói với Sở Phong:
- Sở công tử, vừa rồi Ngạo nhi đã hơi đắc tội, xin thứ lỗi!
Sở Phong liền nói:
- Thái quân nói quá lời rồi. Vãn bối mạo muội tới đây, thật sự là khách không mời mà đến!
Lan Đình tiến lên cúi người thỉnh an Thái quân:
- Lan Đình ra mắt Thái quân! Lan Đình nhận được truyền tin của Vô Song muội tử, nói là Thái quân thân thể bất an, nên đặc biệt tới bái vọng!
Thái quân nắm tay Lan Đình nói:
- Nha đầu Vô Song kia chỉ toàn lo đâu đâu, lão đây đã già rồi nên xương sống thắt lưng có đau nhức cũng là việc thường tình, nha đầu kia lại đi kinh động Y Tử đích thân đến đây!
Lan Đình nói:
- Thái quân khách sáo rồi. Vô Song muội tử đã nhiều lần mời cháu nhập Thục, cháu từ lâu đã muốn đến đây bái vọng, chỉ là chưa có cơ hội thôi. Lần này có được Sở công tử dọc đường làm bạn, vừa lúc mượn cơ hội này đến bái hội Thái quân và thăm Vô Song muội tử, cũng có thể du ngoạn phong cảnh Thục trung một lần cho biết!
Lão Thái quân nét mặt vui tươi nói:
- Nha đầu Vô Song kia thường xuyên ở trước mặt ta nhắc tới ngươi, hôm nay vừa thấy thì thực sự là rất đáng yêu, Tới đây, chúng ta ngồi xuống rồi từ từ nói chuyện.
Mọi người đi vào phòng khách rồi ngồi xuống, Sở Phong an vị bên cạnh Lan Đình.
Lan Đình hỏi:
- Sao không thấy Vô Song muội tử?
Thái quân cười nói:
- Nha đầu kia nhất định là quấn lấy Chuyết nhi bắt dạy nó kiếm thuật rồi!
Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên một tràng tiếng cười như chuông bạc, một bóng người diễm lệ như chim nhỏ bay vào phòng khách, tóc kết song hoàn kế, hai đôi mi cong cong thanh tú, khuôn mặt trái xoan, mắt như thủy hạnh, thần thái ngây thơ, diễm lệ tinh nghịch, nguyên lai nàng đó là Tứ tiểu thư Đường gia Đường Vô Song.
Đường gia tổng cộng có ba nam một nữ, đại thiếu gia là Đường Ngạo, nhị thiếu gia đã chết yểu từ bé, tam thiếu gia tức là Đường Chuyết, nhân xưng là Đường tam thiếu, nữ nhi duy nhất đó là Tứ tiểu thư Đường Vô Song. Vô Song trời sinh hoạt bát hiếu động, ngây thơ hồn nhiên, rất được Đường gia sủng ái, nhất là Thái quân, quả thực coi nàng như châu như bảo, hết mực nuông chiều.
Đường môn lấy ám khí nổi tiếng thiên hạ, thủ pháp ám khí của mỗi môn hạ đệ tử đều tinh xảo cao siêu, chẳng qua quyền cước kiếm pháp lại khó đạt đến thượng thừa, chỉ có tam thiếu gia Đường Chuyết lại có được bản lĩnh kiếm pháp thượng thừa, cho nên bình thường Đường Vô Song hay quấn lấy hắn, muốn hắn dạy nàng kiếm pháp.
Đường Vô Song vừa thấy Lan Đình, kinh hỉ nhào tới nắm lấy cánh tay Lan Đình, reo lên:
- Thượng Quan tỷ tỷ, tỷ rốt cuộc cũng tới rồi, thật là làm cho muội tử chờ mong thật lâu đó!
Lan Đình cười nói:
- Giang Nam từ biệt, Vô Song muội tử càng lúc càng duyên dáng yêu kiều ra nhỉ!
Vô Song gắt giọng:
- Thượng Quan tỷ tỷ lại pha trò người ta, muội có duyên dáng mấy cũng không bằng một phần vạn của Thượng Quan tỷ tỷ đâu!
Nàng đảo mắt thấy Sở Phong, bèn hỏi:
- Kia là ai vậy?
Nói rồi đi tới trước mặt Sở Phong
Sở Phong chắp tay nói:
- Tại hạ Sở Phong! Ra mắt Vô Song tiểu thư!
- Cái gì mà tại thượng tại hạ, Sở Phong thì là Sở Phong đi lại còn... cái gì! Sở Phong hả?
Vô Song thoáng cái trừng to mắt quan sát từ trên xuống dưới một lần, nói:
- Ngươi chính là Sở Phong đó sao, còn tưởng rằng là nhân vật ba đầu sáu tay thế nào, chẳng qua cũng chỉ thế thôi àh!
- Vô Song, không được vô lễ!
Thái quân quát.
Sở Phong lại cười nói:
- Lần sau ta nhất định sẽ mọc ra ba đầu sáu tay rồi trở lại Đường môn, để tránh Vô Song tiểu thư phải thất vọng!
Vô Song bật cười "Khúc khích" nói:
- Ngươi cũng rất thú vị!
Rồi lại nhìn Sở Phong lắc đầu nói:
- Trên mặt mặc dù có một vết chỉ ngân, nhưng cũng không giống một tên ác nhân mà!
Sở Phong không khỏi cười ha ha nói:
- Vô Song tiểu thư quả nhiên ánh mắt độc đáo, không giống người thường!
- Thật sao?
Vô Song cả mừng hỏi.
- Chí ít khác xa so với đại ca của cô!
Đường Ngạo bên cạnh khẽ hừ một tiếng, Vô Song nhìn Đường Ngạo rồi quay đầu nhỏ giọng nói với Sở Phong:
- Ngươi đừng có mà đắc tội với đại ca của ta, đại ca của ta ám khí thiên hạ nhất tuyệt, cẩn thận huynh ấy bắn cho ngươi thành tổ ong vò vẽ đấy!
Sở Phong cũng nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi ta còn thiếu chút nữa bị đại ca cô bắn cho người thành tổ ong đấy thôi, may mà được lão Thái quân kịp lúc quát bảo hắn ngừng lại!
- Ngươi đã đắc tội với đại ca của ta hả?
- Không có a!
- Uhm, đại ca thỉnh thoảng hay khi dễ người khác lắm!
Vô Song đi tới bên người Thái quân, kéo cánh tay Thái quân nói:
- Thái quân, hiện tại Thượng Quan tỷ tỷ cũng đã đến rồi, bà cần phải làm một đĩa Phượng Vĩ Tô(*) cho người ta nếm thử mới được, cháu đã đáp ứng qua với Thượng Quan tỷ tỷ rồi mà?
(*)Phượng Vĩ Tô: một món điểm tâm ngon ở Tứ Xuyên, tròn nhỏ giống hình đuôi gà, phượng, rất đẹp mắt.
Thái quân dí ngón tay lên trán Vô Song, cười mỉm nói:
- Nha đầu này, chính mình thèm ăn lại còn muốn lấy cớ Thượng Quan tỷ tỷ, được rồi, hôm nay vui vẻ như thế nên ta sẽ đích thân xuống bếp, cho Thượng Quan tỷ tỷ của cháu nếm thử Phượng Vĩ Tô của Đường môn chúng ta!
Vô Song vui vẻ đến nỗi liên tục vỗ tay, Lan Đình liền vội nói:
- Sao dám làm phiền Thái quân...
Vô Song đã ngắt lời Lan Đình, rồi nói:
- Thượng Quan tỷ tỷ, Kim câu phượng vĩ tô của Thái quân làm chính là món tuyệt vời nhất Thục trung, tỷ ăn xong bảo đảm lần sau sẽ quấn lấy bắt Thái quân làm nữa cho coi!
Mọi người không khỏi cười rộ lên, Thái quân nói:
- Nha đầu, cháu yên tâm đi, ta đáp ứng với cháu thì nhất định sẽ không làm cho Thượng Quan tỷ tỷ của cháu thất vọng đâu! Quản gia, ngươi đi lo liệu trước đi!
Một tên gia nhân bên cạnh đáp ứng một tiếng rồi đi ra khỏi phòng khách, đúng lúc có một thanh niên đeo trường kiếm đi vào, quản gia vừa thấy vội vàng khom người nói:
- Tam thiếu gia!
Người thanh niên kia dừng lại, gật đầu, đang muốn mở miệng thì tên quản gia cũng bước nhanh ra ngoài.
Người đến chính là Tam thiếu gia Đường Chuyết, hắn đi vào phòng khách, Vô Song vừa thấy thì vui mừng một bước nhảy qua, một tay kéo cánh tay Đường Chuyết nói:
- Tam ca, huynh sao lại đến chậm như vậy, huynh xem, Thượng Quan tỷ tỷ tới rồi kìa!
Ngày thường Đường Chuyết cùng đại ca Đường Ngạo có chút bất đồng, Đường Ngạo một bộ kiêu ngạo, hay lên mặt nạt người, nhưng Đường Chuyết lại thập phần khiêm tốn, không chỉ hoàn toàn không có sự ngạo mạn như Đường Ngạo, thậm chí còn mang theo vài phần ngốc ngếch.
Hắn trước tiên bước tới thỉnh an Thái quân rồi lại hướng Lan Đình chắp tay nói:
- Vị này... nhất... nhất định là... Thượng Quan... Y Tử, Đường... Đường Chuyết... có... có lễ!
Lan Đình hạ thấp người nói:
- Tam thiếu gia, Lan Đình có lễ!
Nguyên lai tam thiếu gia Đường gia là bị tật nói lắp, hơn nữa tật nói lắp của hắn nghiêm trọng hơn nhiều so với thông thường, đọc ra mỗi một chữ cũng phải mất một hồi lâu, cả người nghe cũng bị khiến cho trầy trật vất vả, thảo nào vừa rồi tên quản gia không đợi Đường Chuyết mở miệng thì đã vội vàng bỏ đi.
Đường Chuyết lại chuyển hướng qua Sở Phong, chắp tay nói:
- Vị... vị này... là...
Sở Phong liền chắp tay đáp:
- Tại hạ Sở Phong!
- A! Thì...thì ra là... Sở... Sở huynh...ngưỡng...ngưỡng mộ đã lâu!
Sở Phong thấy hắn mặc dù bị nói lắp nhưng không có một chút địch ý, vả lại vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn, bỗng sinh hảo cảm, bèn cười nói:
- Vô danh tiểu bối, đâu cần phải ngưỡng mộ đã lâu? Bị chê cười! Bị chê cười!
Trên mặt Đường Chuyết không khỏi hiện ra dáng cười.
Lan Đình nói với Thái quân:
- Hay là để ta bắt mạch cho Thái quân trước... Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Thái quân vội vã xua tay nói :
- Không vội, không vội làm gì! Hai vị đường xa mệt nhọc, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt rồi ngày mai lại xem bệnh cũng không muộn!
Rồi nói với Vô Song:
- Nha đầu, còn không mau mang Thượng Quan tỷ tỷ của cháu đến hậu viên thưởng thức vải!
Vô Song vỗ tay nói :
- Đúng rồi, Thượng Quan tỷ tỷ, vườn Phi Tử của Đường môn chúng ta là thiên hạ vô song, để muội dẫn tỷ đi xem, bảo đảm Thượng Quan tỷ tỷ nhất định sẽ thích cho coi!
Vừa nói vừa kéo Lan Đình đi về hướng hậu viện, Sở Phong tất nhiên là đứng lên muốn đi theo, Thái quân đột nhiên gọi:
- Sở công tử có thể tạm dừng chân không?
Sở Phong hơi có cảm giác bất trắc, dừng lại, Lan Đình cũng dừng lại xoay người nhìn Thái quân, Thái quân cười nói:
- Ta và Sở công tử chỉ nói mấy câu thôi, các ngươi đi trước đi, Sở công tử sẽ đi ra sau!
- Thượng Quan tỷ tỷ, đi thôi!
Vô Song kéo Lan Đình đi thẳng tới hậu viện, Đường Ngạo, Đường Chuyết cũng đi theo cùng.
Sở Phong nói:
- Không biết Thái quân có gì phân phó?
Thái quân cười híp mắt nói:
- Sở công tử mời đi theo ta!
Nói xong chống Ô Mộc trượng đi ra ngoài phòng khách, Sở Phong cũng chỉ đành đi theo.