Đoàn người dừng chân tại một tòa đại viện ở khu vực Tần An, sau khi ăn xong cơm tối, mọi người đều tự trở về phòng mình nghỉ ngơi.
Diệu Ngọc thấy Sở Phong vẫn mặc một bộ quần áo màu thanh lam đã bị cắt rách hai nơi, bèn hỏi:
- Ngươi không có mang quần áo để thay sao?
Sở Phong cười nói:
- Con người ta lười lắm, không thích bao lớn bao nhỏ, cho nên không mang theo bên người để thay đổi!
Diệu Ngọc cắn môi chợt nói :
- Ngươi... cởi trường sam ra, ta... giúp ngươi khâu lại.
- Sao?
Sở Phong ngạc nhiên nhìn nàng, Diệu Ngọc có chút xấu hổ nói:
- Ở Nga Mi, y phục của sư phụ đều là do ta may vá.
- Ha ha, thì ra cô không chỉ kiếm thuật giỏi, còn là một người khéo tay nữa!
Vừa nói vừa cởi trường sam đưa cho Diệu Ngọc, Diệu Ngọc tiếp nhận, nói :
- Ngươi chờ một lát.
Nói xong xoay người đi vào phòng.
Sở Phong lại đi vào theo, Diệu Ngọc nói :
- Sao ngươi đi theo?
Sở Phong hì hì nói :
- Ta không quá yên tâm về cái áo này, ta muốn xem cô khâu thế nào. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn
Diệu Ngọc không nói gì, lấy ra kim chỉ, ngồi ở bàn bên cạnh từng mũi từng mũi kim tỉ mĩ khâu. Sở Phong cũng ngồi ở bàn bên cạnh, hai tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm. Diệu Ngọc mặt phát đỏ, hơi sẵng giọng:
- Ngươi... ngươi đừng nhìn mãi như thế có được không?
- Hì hì, không được! Ta cũng phải lén lúc bắt chước, để sau vài hôm nữa quần áo của cô bị rách, ta cũng giúp Diệu Ngọc cô nương khâu vá, phải có qua có lại chứ!
Khuôn mặt Diệu Ngọc càng đỏ, chỉ đành cắn miệng không để ý tới hắn.
Sở Phong lại hỏi thêm:
- Diệu Ngọc, tại Nga Mi, ý phục của những người khác cũng là do cô may vá sao?
- Không phải, y phục của mỗi người chúng ta đều là tự tay may lấy?
- Vậy sư phụ cô vì sao không tự mình may, lại muốn cho cô may?
Diệu Ngọc không có lên tiếng.
Sở Phong nói :
- Xem ra sư phụ cô không chỉ hung dữ, còn là một sư phụ lười nữa!
- Ngươi không được nói sư phụ ta vậy!
Diệu Ngọc trừng mắt nói .
- Sư phụ cô vừa dữ, vừa lười...
- Ngươi không được nói!
- Hừ! Sư phụ cô chính là đồ hung dữ, chính là xấu xa! chính là lười!
- Ngươi...
Diệu Ngọc nóng nảy ném trường sam trong tay lên mặt bàn:
- Ngươi còn nói, ta sẽ không khâu cho ngươi nữa!
Sở Phong vội nói:
- Được rồi, ta không nói nữa, cô cho là ta muốn nói sao, cứ nhắc đến sư phụ cô là ta cảm thấy tức giận!
Diệu Ngọc không nói gì, nhưng cũng không có cầm lấy trường sam.
Sở Phong bèn lật lại một chén chà, rót một ly cung kính bưng tới trước mặt Diệu Ngọc, nói:
- Diệu Ngọc, cô đừng nóng giận mà, ta hiện tại châm trà nhận lỗi với cô đây.
Diệu Ngọc nhịn cười, nói :
- Ngươi muốn nhận lỗi thì nhận lỗi với sư phụ ta ấy!
Sở Phong ngạc nhiên nói :
- Diệu Ngọc, ở đây cách núi Nga Mi cả vạn dặm, trà này ta rót không thể đến nơi đó của sư phụ cô được đâu!
Diệu Ngọc "Hích" nở nụ cười, một lần nữa cầm lấy áo khâu tiếp.
Sở Phong mắt đăm đăm nhìn phong vận động tác xe chỉ luồn kim của nàng, thực sự tươi đẹp không tả nổi.
Diệu Ngọc liếc trộm thấy Sở Phong nhìn mình chằm chằm không chuyển mắt, mặt lại hơi phát đỏ, xoay người qua chỗ khác, Sở Phong cũng xoay người theo, Diệu Ngọc lại xoay qua bên kia, Sở Phong cũng xoay qua bên kia theo, tóm lại chính là muốn đối diện nhìn nàng.
Diệu Ngọc cắn miệng sẵng giọng:
- Ngươi sẽ không thể quy củ một chút...
Sở Phong cười nói:
- Diệu Ngọc, tương do tâm sinh, tâm bất động, vạn vật giai bất động, tâm bất biến, vạn vật giai bất biến! Cô vẫn không đủ phật tính rồi!
Diệu Ngọc ngẩn ra, chỉ đành phải tiếp tục cúi đầu khâu tiếp từng mũi.
Trường sam rốt cuộc cũng khâu xong, hai vết khâu rất nhỏ, hầu như nhìn không ra. Sở Phong khen:
- Thực sự là sáng dạ khéo tay, có lẽ chức nữ trên trời cũng thấy mặc cảm!
Diệu Ngọc dịu dàng cười, khuôn mặt mềm mại không khỏi xấu hổ.
Sở Phong mặc lại trường sam, đột nhiên cảm thấy cả người cứng đờ, kinh hãi vạn phần nhìn Diệu Ngọc!
Diệu Ngọc bị dọa cả kinh, vội hỏi:
- Làm sao vậy?
- Diệu Ngọc, cô đã động tay động chân cái gì với trường sam này!
Môi Sở Phong hơi phát run.
- Ta... không có mà! Ngươi làm sao vậy!
Diệu Ngọc khẩn trương, cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì nữa!
- Trời ạ! Đã xảy ra chuyện gì! Hiện tại mặc vào trường sam này, thấy cả người dung quang toả sáng, tinh thần gấp trăm lần, như khí nhập linh hồn, cả người là sức mạnh, chắc không phải là do được hưởng linh khí của Diệu Ngọc cô chứ!
Diệu Ngọc hờn dỗi liếc mắt Sở Phong, nói:
- Ngươi... chỉ toàn trêu đùa người ta!
Sở Phong cười hì hì nói:
- Diệu Ngọc, cô vừa rồi còn rất khẩn trương nha.
- Ngươi... toàn không đứng đắn!
***
Sáng sớm ngày hôm sau, đoàn người đang muốn lên đường xuất phát, nào ngờ bầu trời đột nhiên trút xuống một cơn mưa tầm tã, Giang Trấn Nam buộc lòng phải dừng lại đợi mưa tạnh mới lên đường, nào ngờ cơn mưa này ròng rã cả ngày, hơn nữa mấy ngày liền đều là mưa to không ngừng, đoàn người chỉ đành ở lại đại viện, chờ trời quang mây tạnh.
Chạng vạng ngày hôm đó, bầu trời vẫn mưa như trút nước, Diệu Ngọc đứng dưới mái hiên đại viện, có phần say sưa nhìn hạt mưa từ mái hiên rơi xuống trước mắt "Tí tách tí tách" . Từng giọt nước rất sáng trong suốt, nàng vươn tay, muốn tiếp lấy một giọt, nhưng giọt nước vừa rơi xuống bàn tay mềm mại trắng mịn của nàng tức thì hóa thành vô hình! Nàng hơi thất vọng thu tay lại. Phía sau có tiếng bước chân vang lên, trong lòng nàng không khỏi thoáng mỉm cười, nàng biết là Sở Phong đi tới, cả buổi chiều cũng không thấy hắn đâu, không biết hắn đi nơi nào rồi?
Nàng xoay người, Sở Phong quả nhiên đã đứng ở trước mặt, vẻ mặt mỉm cười, trên tóc quần áo đều dính đầy nước mưa, có phần nhếch nhác, một tay giấu ở phía sau, thần thần bí bí, cũng không biết đang cầm cái gì.
- Diệu Ngọc, cô có phải muốn tiếp lấy những giọt nước mua trên trời đúng không?
Diệu Ngọc không lên tiếng.
- Cho cô!
Sở Phong đột nhiên đưa tay đang giấu ở sau người về phía trước, thì ra trên tay hắn đang cầm cái cuống lá sen màu xanh biếc, cũng không biết là hắn hái được từ đâu.
Diệu Ngọc kinh hỉ một trận, đưa tay tiếp nhận lá sen, xoay người đưa lá sen ra phía ngoài hứng, một giọt nước mưa trên mái hiên lặng lẽ rơi xuống trên chiếc lá sen, bắn tung toé thành vô số hạt mưa nhỏ, rơi lả tả trên mặt lá, lại theo kẽ lá uyển chuyển chảy xuôi xuống tới chính giữa lá sen, một lần nữa hội tụ thành giọt nước trong suốt.
Diệu Ngọc nhìn giọt nước, tay cầm lá sen nhẹ nhàng phe phẩy, giọt nước trong suốt cũng tùy theo mặt lá xanh biếc mà chập chờn lay động, phảng phất như nó cũng có linh tính. Mà giọt nước khi lướt qua trên mặt lá cũng không lưu lại một vệt nước nào.
- Thật đẹp!
Sở Phong bật thốt lên hô một câu!
Diệu Ngọc giương mắt thấy Sở Phong si mê nhìn mình, nhất thời tim đập mạnh, cổ tay bị chấn động, giọt nước bỗng thoát khỏi mặt lá bay thẳng tới mặt Sở Phong, "Bẹt" không sai lệch bắn thẳng lên mũi Sở Phong, vỡ thành vô số hạt nhỏ bắn đầy vệt nước lên khuôn mặt Sở Phong.
"Khúc khích!" Diệu Ngọc cười duyên một tiếng.
Sở Phong cũng không vuốt đi vệt nước trên mặt, lại còn cười nói:
- Người ta nói 'Ngàn vàng khó mua được nụ cười mĩ nhân', xem ra chiếc lá sen này của ta giá trị thiên kim!
Diệu Ngọc không nói gì, lại đưa chiếc lá ra ngoài hứng thêm một giọt nước mưa.
Sở Phong xoay động tròng mắt, lại nói:
- Nghe nói trước đây những cô gái xinh đẹp thích vứt tú cầu lựa chọn vị hôn phu, không biết Diệu Ngọc cô nương vứt giọt nước mưa này thì dự tính thế nào? Chắc không phải là tích thủy tỏ tình đấy chứ?
Khuôn mặt Diệu Ngọc đỏ lên, giận dỗi liếc mắt nhìn Sở Phong, xoay người muốn đi, Sở Phong thân hình lóe lên muốn ngăn lại, thân hình Diệu Ngọc cũng chớp động, hai thân hình lướt tới lướt lui ngay tại hành lang nho nhỏ, lúc thì đan xen, lúc thì quấn quanh, vô cùng nhanh le.
Đã nhiều ngày nay, hai người cũng thường xuyên tại trên hành lang phi thân truy đuổi chơi đùa với nhau, người trong đại viện nhìn cũng không thấy quái lạ.
Một hồi lâu, thân hình Sở Phong đột nhiên như lưu quang lóe lên, thoáng cái ngăn ở trước người Diệu Ngọc, thân hình Diệu Ngọc dừng lại, mặt hơi ửng đỏ, trong tay vẫn còn cầm gốc chiếc lá sen, mà giọt nước mưa vẫn lặng lẽ nằm ở chính giữa chiếc lá.
Sở Phong thở hồng hộc nói:
- Vẫn là Diệu Ngọc cô nương lợi hại, cũng không thở lấy một ngụm, ngay cả giọt nước mưa cũng không có bắn ra ngoài!
Diệu Ngọc kinh ngạc nói :
- Thân pháp của ngươi thực sự đã tiến bộ thần tốc!
Sở Phong cười nói:
- Còn không phải là bởi vì muốn đuổi theo cô sao!
Diệu Ngọc đỏ mặt, sẵng giọng:
- Chỉ toàn hồ ngôn loạn ngữ, không nói chuyện với ngươi nữa!
Nói xong cầm lấy cuống lá sen xanh biếc đi thẳng trở về gian phòng mình.
Sở Phong cười hì hì nói:
- Cô không hồ ngôn loạn ngữ với ta, vậy ta đi tìm Kinh huynh Tuấn huynh hồ ngôn loạn ngữ nha!
Nguyên là mấy ngày này tại đại viện, hắn cùng với Hoa Kinh Hoa Tuấn đã vô cùng quen thân, khi nhàn rỗi vô sự liền đi tìm hai người nhậu nhẹt bốc phét một phen.