Tại Nga Mi hậu sơn, Tịnh Diệt đang ngồi xếp bằng trước mộ tổ sư, Vô Trần khom người ngay bên cạnh, nói:
- Sư tôn gọi Vô Trần tới, không biết có gì phân phó?
Tịnh Diệt hỏi:
- Vô Trần, kiếm pháp của Diệu Ngọc tiến triển ra sao rồi?
Vô Trần nói:
- Diệu Ngọc lần này xuống núi, kiếm pháp vừa tiến thêm một tầng, Thiền Mộc Quyết đã có thể tiến dần từng bước.
Tịnh Diệt gật đầu, nói:
- Kiếm pháp của Diệu Ngọc mặc dù cao, nhưng bản tính khiếp nhược mềm lòng, ngươi nên cho nó hạ sơn rèn luyện một phen.
- Sư tôn nói phải.
- Lần trước Võ Đang phát thiếp mời tiểu anh hội, ngươi vì Nga Mi mới chịu đại ân của Sở Phong, không để cho Diệu Ngọc đi phó hội, ta thấy Hạc Tùng đã có ý không vui, mà nay Sở Phong lại cấu kết với Ma Thần Tông, đại náo đại hội Cái Bang, dẫn dụ chúng nhân Cái Bang lọt vào cạm bẫy của phân đường Ma giáo, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, tội ác tày trời, thiên hạ công phẫn, nếu lần này Nga Mi không có hành động thì cũng không phải.
Vô Trần nói:
- Vô Trần biết xử trí thế nào. Trảm ác trừ gian, Nga Mi ta nghĩa bất dung từ !
Tịnh Diệt gật đầu, rồi lại thở dài, nói:
- Giả như Diệu Ngọc có một phần cương nghị, Nga Mi ta đã có người kế tục, đáng tiếc…
Nói rồi chậm rãi nhắm hai mắt.
Vô Trần khom lưng, chậm rãi thối lui.
Trên đỉnh Nga Mi thiên phật, Diệu Ngọc đang cùng Nga Mi Thất tử luyện kiếm.
- Diệu Ngọc, tỷ sao lại phân tâm?
Diệu Tâm thu lại trường kiếm, kỳ quái hỏi.
- Ta …
Diệu Ngọc đang muốn trả lời, Diệu Tâm đã cười:
- Từ khi xuống núi trở về, tỷ luyện kiếm lúc nào cũng phân tâm, có phải trong lòng có tâm sự không?
- Các muội đừng nói bậy, ta….
Diệu Ngọc trong lòng xác thực cảm thấy một tia rung động, từ khi xuống núi trở về, trong lòng nàng thường xuyên hiện ra tình cảnh cùng Sở Phong so kiếm, không kiềm chế được.
Nga Mi thất tử đã thu kiếm bàn luận tới việc Sở Phong, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ thảo luận đến Sở Phong.
Diệu Tâm:
- Nghe nói gần đây Sở công tử đại náo đại hội Cái Bang, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão và Kim Hương phu nhân, còn chính miệng thừa nhận là con trai Tinh Ma chủ , sát hại toàn môn Chấn Giang Bảo !
Diệu Nhân:
- Đúng vậy, việc này đã liên lụy tới Trích Tiên Tử, tuy nhiên Trích Tiên Tử là bị hắn lừa gạt, nghe nói phải bị bế quan bảy bảy bốn mươi chín ngày nữa chứ.
Diệu Thiện:
- Trước đây không phải hắn cùng một cô gái gọi là Thiên Nữ đánh chết hà quái dưới sông Ngưu Chử, trừ một nỗi lo lớn cho thôn dân hai bên bờ sông sao?
Diệu Tâm:
- Hắn có lẽ là vừa chính vừa tà. Hắn tới cùng cũng đã liều mình cứu chúng ta, còn bị rơi vào Hán Thủy, nếu không sư phụ cũng sẽ không để Diệu Ngọc tới Hồi Long dự hội.
Diệu Châu:
- Nói đến tên Tống Tử Đô kia cũng thật là âm trá, dĩ nhiên lại mượn tiểu anh hội tại Hồi Long tự gọi nhiều người như vậy đối phó Sở Phong.
Diệu Tâm:
- Y cũng là vì lấy lại công đạo cho Chấn Giang Bảo thôi.
Diệu Huyền:
- Cho dù như vậy, cũng không nên âm hiểm như vậy chứ, nghe nói ngày đó y còn phát thiếp mời Sở Phong nữa đấy.
Diệu Tâm:
- Có lẽ y cũng là vì sư mệnh khó chống…
Diệu Âm cười:
- Diệu Tâm, mi không phải nhìn hắn lớn lên ngọc thụ lâm phong, cho nên mới nói giúp hắn đấy chứ.
Diệu Ngôn cũng trêu:
- Ta xem hơn phân nửa là đúng rồi, Tống Tử Đô kia không chỉ lớn lên anh tuấn, còn là con trai chưởng môn Võ Đang, tương lai sẽ kế nghiệp ngôi vị minh chủ, gả cho y thì sẽ là minh chủ phu nhân, ai ai cũng mơ ước đó.
Diệu Thiện cười:
- A! Diệu Ngôn, mi không biết xấu hổ !
Diệu Châu lại nói:
- Ta thấy Diệu Tâm không phải coi trọng Tống Tử Đô, nhưng lại coi trọng tên xấu xa Sở Phong đó chứ, tại bãi đất bồi, Sở Phong không phải khoác thêm cho nàng một bộ trường sam sao, nàng hiện tại…
- Diệu Châu…
Diệu Tâm nóng lên đâm một kiếm về phía Diệu Châu, Diệu Châu dùng kiếm ngăn lại, cười "khanh khách" không ngừng.
Những người khác vội hỏi:
- Diệu Tâm làm sao, nói mau, Diệu Châu !
Diệu Tâm khuôn mặt đỏ bừng, gấp đến độ lấy kiếm đâm thẳng phía Diệu Châu, nói:
- Không cho nói, ta…ta…
Diệu Châu ngăn kiếm của Diệu Tâm, "khanh khách" cười, cũng không nói gì.
Diệu Ngôn nói:
- Sở Phong này thật không đơn giản, xông vào Vân Mộng Trạch còn có thể bình yên đi ra, bị đánh rớt xuống Hán Thủy cũng bình yên vô sự , ác nhân như thế mà mệnh lại lớn vậy sao?
Diệu Châu cười nói:
- Ác nhân mệnh mới lớn chứ, phải không, Diệu Tâm?
Diệu Tâm:
- Ta không tin hắn là người gian ác…
- Mi đương nhiên không tin rồi, hắn tặng mi một bộ trường sam mà…
Tất cả mọi người đều bật cười, Diệu Tâm đỏ mặt, đột nhiên hỏi Diệu Ngọc:
- Diệu Ngọc, tỷ nói hắn có phải là đồ gian ác không?
Diệu Ngọc ngẩn ra:
- Ta… ta không biết
Mọi người cười:
- Tỷ sao không biết, hắn và tỷ không phải đã so kiếm sao, hắn còn tặng tỷ một đóa hoa cúc nữa mà.
Khuôn mặt mềm mại của Diệu Ngọc hơi nóng lên, không có lên tiếng.
Diệu Ngọc tuy bối phận là sư tỷ bọn họ, nhưng ít tuổi nhất, lại hơi yếu đuối, cho nên mọi người đối đãi với nàng như sư muội. Bọn họ tuổi cũng không kém nhau là mấy, cho nên bình thường hi hi ha ha không kiêng nể gì cả, chỉ cần không bị Vô Trần nghe thấy là được.
Lúc này một đệ tử đi tới, nói với Diệu Ngọc:
- Diệu Ngọc sư tỷ, sư phụ muốn gặp tỷ.
- o0o-
Vô Trần đứng trong thiện phòng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng bỗng nhiên thở dài, không biết vì sao, tâm tư nàng chậm rãi quay trở về một màn mười năm trước:
Khi đó nàng gần hai mươi tuổi, cùng sư phụ đi trên một con đường lớn, gió lạnh thấu xương, trên đường một bóng người cũng không có, chỉ có một tiểu khất cái đang co rúm phía dưới một bức tường. Tiểu khất cái chỉ mười hai, mười ba tuổi, vẻ mặt dơ bẩn, quần áo đơn bạc, vô cùng lam lũ, co rúm dưới góc tường, hai tay đã đông cứng đang cầm một cái bánh màn thấu sớm sớm đã đóng băng cứng ngắc, nhưng nó vẫn rất là thỏa mãn mở cái miệng nhỏ ra ăn.
"Vô Trần! Con đi cướp bánh màn thầu trên tay của nó, ta đáp ứng truyền ngôi vị chưởng môn cho con."
Nàng không nói gì, phi thân đi tới, đưa tay đoạt lấy màn thầu trong tay tiểu khất cái kia, dùng lực bóp nát, bánh màn thầu trước mắt tiểu khất cái hóa thành bụi, rải rác trên mặt đất.
Tiểu khất cái ngơ ngác nhìn nàng, không động , không phẫn nộ, thậm chí không có nửa điểm kinh hoàng, chỉ có sự chua sót khổ sở vô tận cùng khuất nhục vô bì, nàng vĩnh viễn không quên được ánh mắt tiểu khất cái nhìn mình, ánh mắt đó như…
- Sư phụ!
Diệu Ngọc khẽ gọi, đem tâm tư Vô Trần từ mười năm trước bị kinh ngạc kéo trở về. Nàng quay đầu nhìn ái đồ , nàng tuy là sư phụ Diệu Ngọc, kỳ thực so với Diệu Ngọc cũng chỉ là lớn hơn vài tuổi, nàng gần hai mươi tuổi đã đảm nhiệm ngôi vị chưởng môn Nga Mi, chính là người chưởng môn trẻ tuổi nhất đứng thứ hai từ khi khai phái đến nay. Năm trăm năm trước một kỳ nữ của Nga Mi chưa đến mười chín tuổi đã đảm nhiệm chức chưởng môn, một tay đem danh vọng Nga My đưa lên cao chưa từng có, quả thực vô tiền khoáng hậu. Cho nên Nga My đối với Vô Trần kỳ vọng rất lớn, Vô Trần cũng không phụ sự kỳ vọng của mọi người, mười năm thời gian đã đem danh vọng Nga My từ từ chấn khởi một lần nữa, mặc dù nàng cũng biết, bản thân nàng không có được năng lực như kỳ nữ năm nào, không có khả năng đem danh vọng Nga My đưa lên cao nhất.
- Diệu Ngọc, con lại đây.
Diệu Ngọc theo Vô Trần đi tới một rừng trúc xanh trên núi, trúc ở đây rất cao, đứng thẳng tắp, mà lá cây thì lại rất mỏng, nhỏ như ngón tay út.
Vô Trần đi tới dưới gốc một cây trúc. Bổng nhiên một chưởng đánh vào thân cây, thân cây không chút sứt mẻ, nhưng một vòng lá cây trên ngọn vô thanh vô tức rớt xuống. Diệu Ngọc kêu khẽ một tiếng, lăng không nhảy lên," Tranh!" trường kiếm rời vỏ, như linh xà hướng về một phiến lá đâm tới. Lá cây càng rơi càng nhanh, kiếm quang cũng càng nhanh, cuối cùng đã hiện ra một mảnh.
Khi Diệu Ngọc trở xuống mặt đất, trên thân kiếm đã cắm đầy lá trúc, mỗi lá hầu như bị đâm ngay chính giữa, mà trên mặt đất một chiếc lá cũng không có.
- Tốt, Diệu Ngọc, con quả nhiên không làm vi sư thất vọng, kiếm pháp lại tiến thêm một tầng.
Vô Trần gật đầu.
- Đa tạ sư phụ.
Trên mặt Diệu Ngọc cũng không nén nổi ý cười.
Vô Trần lại nói:
- Diệu Ngọc, con thông minh nhất trong đông đảo các đệ tử, ngộ tính cao nhất, nhưng con muốn hiểu thấu đáo cảnh giới cao nhất của Thiền Mộc Quyết, cần ghi nhớ một chữ "Tịnh", trừ lục căn, khước lục trần, vứt bỏ tất cả tạp niệm, rất nhanh con sẽ đạt đến trình độ siêu việt như sư phụ.
- Sư phụ…
Vô Trần cắt lời nàng, tiếp tục nói:
- Nga Mi chúng ta là đệ tử phật môn, vốn là lục căn thanh tịnh, con phải nhớ kỹ lời sư phụ, tương lai cảnh giới tất vượt qua sư phụ!
- Diệu Ngọc sẽ ghi nhớ lời sư phụ .
Vô Trần gật đầu, nói:
- Diệu Ngọc , hiện tại có nhiệm vụ yêu cầu con lập tức đi làm.
- Xin sư phụ phân phó.
- Con lập tức xuống núi giết Sở Phong!
- Sao?
Diệu Ngọc kinh hãi, nói:
- Sư phụ, Sở Phong đã từng liều chết cứu chúng ta…
- Diệu Ngọc! Nga Mi chúng ta ân oán phân minh, Sở Phong tuy là có ân với Nga My, nhưng hắn thân là hậu nhân Tinh Ma chủ, sẽ gieo hại cho võ lâm lần nữa, Nga Mi chúng ta tuyệt đối không thể nhân nhượng!
- Thế nhưng…
- Không cần nhiều lời! Diệu Ngọc, cuộc hẹn tại Hồi Long tự ta không cho con đi phó ước, đã xem như báo ơn hắn cứu giúp, hôm nay hắn đại náo Cái Bang đại hội, bức tử Hoàng Phủ trưởng lão, hầu như một trận tiêu diệt Cái Bang, lưu lại hắn, chỉ có thể khiến cho càng nhiều võ lâm đồng đạo trúng độc thủ của hắn! Tôn chỉ của Nga My chúng ta là trảm ác trừ gian, con có hiểu hay không !
- Đệ tử…..hiểu.
Vô Trần thở phào một hơi, nói:
- Diệu Ngọc, con bản tính trời sinh yếu đuối nhu thiện, lần này nếu có thể giết Sở Phong, đối với việc con ngày sau chấp chưởng ngôi vị chưởng môn Nga Mi rất có trợ giúp.
- Sư phụ, Diệu Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới muốn làm chưởng môn Nga Mi ….
- Diệu Ngọc!
Diệu Ngọc lập tức im lặng.
Vô Trần lại hòa hoãn nói:
- Thất tử thiên tư dù tốt, nhưng tới cùng cũng không bằng con, khó có thể đảm nhiệm được cái ghế chưởng môn. Con là người duy nhất tu luyện Thiền Mộc Quyết, Nga Mi có thể tái hiện thanh danh khi xưa được không, tất cả cũng đặt lên trên người con!
Diệu Ngọc thân thể chấn động, nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân nàng sẽ phải gánh vác trách nhiệm trọng đại như vậy, nàng thậm chí có phần không biết làm sao.
Vô Trần liếc mắt đã thấy sự sợ hãi trong mắt nàng, không khỏi thầm than, nói:
- Diệu Ngọc, lần này là con lần đầu tiên xuống núi một mình, cũng là cơ hội tốt cho con lịch lãm giang hồ, con cũng phải cẩn thận, giang hồ hiểm ác đáng sợ, không giống như trên núi Nga My, mọi việc đều có sư phụ và các vị sư tỷ muội trông coi.
- Sư phụ….
- Diệu Ngọc, con từ khi lên Nga Mi, chưa bao giờ thử qua đơn độc xuống núi, vi sư thật sự lo lắng, lo lắng con sẽ bị người khác tính kế, con thủy chung vẫn quá nhu nhược….
- Sư phụ yên tâm, Diệu Ngọc sẽ ghi nhớ lời sư phụ. Diệu Ngọc nhất định sẽ lấy tính mạng Sở Phong. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Giọng điệu của Diệu Ngọc bỗng trở nên thập phần kiên quyết, sư phụ đã vì Nga Mi phí hết tâm huyết, nàng không muốn sư phụ lại vì nàng có thêm lo lắng.
- Tốt ! Diệu Ngọc, con sáng sớm ngày mai xuất phát. Nhớ kỹ, không nên dễ dàng tin người khác, nhất là với loại người mồm mép láu lỉnh, đối với ác đố tuyệt đối không nương tay, chỉ cần nhớ kỹ hai điểm này, trong giang hồ sẽ không có mấy người làm hại được con.
- Diệu Ngọc ghi nhớ lời sư phụ!