Đám người vây xem ồ lên một trận, quy củ Lý phủ thật nghiêm, không nói những thứ khác, chỉ riêng phát hiện hạ nhân ăn tiền chiết khấu cũng đã nghiêm trị, nhưng là quỳ xuống đất thị chúng ba ngày, chiêu này, thật là tàn nhẫn...
Nhà khác đánh bằng gậy, Lý phủ đây không chỉ muốn đánh bằng roi, còn muốn vẽ mặt. Cứ như vậy, mọi người đều biết đức hạnh Phùng thẩm, sau này còn có ai dám mua hạ nhân như vậy?
Diêu mama đối mặt Phùng thẩm cầu khẩn, khóe miệng giãn ra một tia trào phúng: "Ngươi là nhất thời bị ma quỷ ám sao? Đừng cho là ta không biết, ngươi bị ma quỷ ám có thể không chỉ việc này đâu. Nói, ngươi thu ở đại phu nhân bao nhiêu chỗ tốt, ở sau lưng bày trò với nhị thiếu phu nhân?"
Phùng thẩm ngây ngốc, vừa khóc vừa đứng lên: "Diêu mama, việc này thật đúng là oan uổng nô tỳ rồi, cho dù nô tỳ có mười lá gan, nô tỳ cũng không dám bố trí gì với nhị thiếu phu nhân."
Trong lòng mọi người "phi" một tiếng, mới vừa rồi còn mặt mày hớn hở nói chuyện, ngoảnh mặt đã phủ nhận.
"Ngươi cho rằng tai ta điếc sao? Mới vừa rồi là ai nói nhị thiếu phu nhân mưu đồ di sản? Ngươi cho rằng việc làm của mình sẽ không bị ai phát hiện sao? Nếu không muốn người biết, trừ phi mình không làm, nếu ngươi thành thật khai báo, nhị thiếu phu nhân cố gắng còn có thể tha cho ngươi một cái mạng, nếu chờ ta bắt được chứng cứ xác thực, hậu quả ngươi tự suy nghĩ đi." Diêu mama đe dọa.
Vu mama nói: "Nhị thiếu phu nhân là ai, đó là người hiện giờ khắp kinh thành vang danh đại thiện nhân, Bồ Tát sống, bốc thuốc chữa bệnh từ thiện một lần liền nửa tháng, bỏ qua bao nhiêu tiền tài, chưa từng thấy tiền mà động mi mắt, nhị thiếu phu nhân là người như thế nào mà lại đi tơ tưởng ít đồ của lão thái thái? Ngươi lăn lộn trong chỗ đen đỏ, nói lời bịa đặt không sợ bị sét đánh sao."
"Đúng à! Nhị thiếu phu nhân Lý gia không phải là ngươi như vậy..."
"Đúng đấy, mọi nhà có khó khăn của riêng mình. Ai biết có phải hay không người khác muốn lừa bịp tống tiền nhị thiếu phu nhân Lý gia, cố ý hãm hại cô ấy."
"Ta đã bảo chuyện này không thể tin, nguyên lai thật sự có người giở trò quỷ, ta nghe nói nhị thiếu phu nhân Lý gia một lần chữa bệnh từ thiện phải bỏ ra vài vạn lượng bạc đấy..."
Mọi người ngươi một lời ta một câu, thi nhau nghị luận, dư luận nhất thời nghiêng về một phía. Phùng thẩm quỳ ở nơi đó hoang mang lo sợ, thế này là sao chứ! Vạn nhất Diêu mama hạch thêm tội bịa đặt này cho cô ta, cộng với tội nhận tiền chiết khấu kia, cô ta hẳn bị đánh chết. Nếu không nhận thì sao? Nhìn Diêu mama khí thế mười phần, quyết tâm dâng lên lại rụt lại.
"Được rồi, cô ta không biết hối cải, vậy thì cứ tiếp tục quỳ! Vu mama, bà ở đây ngó chừng, không đủ ba ngày không cho đứng lên." Diêu mama phân phó một tiếng, xoay người rời đi. Phùng thẩm hoảng hốt, thế này thực sự vứt bỏ cô ta rồi? Vội vã hô: "Nô tỳ nói... nô tỳ nói..."
Diêu mama bình tĩnh dừng bước, từ từ xoay người, mặt không chút thay đổi nhìn Phùng thẩm. Phùng thẩm cắn răng một cái. Bất cứ giá nào cũng được, đành đánh cuộc một lần. Cô ta vốn rất thích đánh bạc, nếu không phải thua nhiều bạc như vậy, đem cả tiền dưỡng lão của mình ném cả vào, sẽ không để đại phu nhân xúi giục.
"Là đại phu nhân cho nô tỳ mười lượng bạc, sai nô tỳ ra bên ngoài hủy danh tiếng nhị thiếu phu nhân... Diêu mama, nô tỳ cũng là bất đắc dĩ! Là đại phu nhân uy hiếp nô tỳ..."
Phùng thẩm đáng thương nói. Mọi người xôn xao, tò mò: Đại phu nhân là người nào? Làm sao ác độc như vậy, nhị thiếu phu nhân Lý gia rốt cục đắc tội với bà ta ra sao?
Diêu mama thầm thở phào nhẹ nhõm, chánh khí nghiêm nghị nói với mọi người: "Lời vừa rồi của Phùng thẩm. Kính xin mọi người làm chứng cho ta, vì nhị thiếu phu nhân nhà chúng ta mà làm chứng, nhị thiếu phu nhân chúng ta là người thế nào, cái danh đại thiện nhân không phải là giả, không thể để hạng người đạo chích làm ô danh được."
Trong đám người có người nói: "Diêu mama, chúng ta cũng biết nhị thiếu phu nhân là người tốt, chúng ta sẽ không đời nào tin những thứ ma quỷ kia, các người nói có đúng hay không?"
Lúc này mọi người đều hòa theo: "Đúng đúng đúng..."
Diêu mama đưa mắt cho Vu mama, để đám mama tiến lên kéo Phùng thẩm, đưa cô ta rời khỏi chợ rau. Sau khi nhóm người Diêu mama rời đi, mọi người tiếp tục sôi nổi thảo luận. "Phùng thẩm này thật tồi tệ. Chỉ vì mấy lượng bạc mà bán đứng chủ nhân. Loại người như thế chết không được tử tế..."
"Bọn hạ nhân Lý gia nói nhị thiếu phu nhân kia hào phóng, nhân ái với người hầu hơn bất kỳ người nào..."
"Aiz... ta nghe nói, đại phu nhân Lý gia kia đến từ nông thôn. Lý thị bọn họ toàn bộ ỷ vào cửa phú quý này trong kinh thành, có lẽ là thấy núi dựa muốn ngã, nghĩ tìm đồ tốt."
"Có đạo lý, ta xem tám phần là như thế..."
Hồi lâu, đám người mới tản đi, mấy bà tử xách rau xanh rời khỏi chợ, trở lại Diệp gia, hôm nay nhiệm vụ của các bà ấy là hướng dẫn dư luận, ai dám chửi bới biểu thiếu phu nhân Diệp gia, lập tức hoàn trả gấp bội.
Dĩ nhiên, nhiệm vụ này là Chu mama an bài, bao gồm để cho Phùng thẩm đi ra ngoài thu mua nguyên liệu nấu ăn, Diêu mama kịp thời xuất hiện, cũng là kế hoạch của Chu mama. Diêu mama không cho đem người trực tiếp mang về Lý phủ, mà là đưa đến một chỗ trong trang đóng lại. Vu mama xong việc, trong lòng thấp thỏm vô cùng, dù sao cũng là người dưới quyền bà ấy gây ra rủi ro, bà ấy lại không hề phát hiện, may là Chu mama tới thức tỉnh bà ấy.
"Diêu mama, mama nói, nhị thiếu phu nhân có trách tội ta không?" Vu mama bất an hỏi.
Diêu mama trừng mắt một cái: "Thủ hạ bà không biết kiềm chế, có thể thấy ngày thường bà vô phương quản chế, nhị thiếu phu nhân trách tội cũng là đúng."
Vu mama thưa dạ: "Vâng vâng... Là ta sơ sót."
"Bất quá, nhị thiếu phu nhân không phải là loại người tính toán chi li, chỉ cần sau này không xảy ra loại chuyện này nữa là được, loại sự tình này về sau để ta giải quyết."
Diêu mama thấy Vu mama sợ hại như vậy, vừa an ủi Vu mama cũng là nói với bản thân mình, bản thân bà cũng phạm vào lỗi sơ xuất trong việc giám sát. Ngày hôm qua khi bà nói chuyện, nhị thiếu phu nhân không một chút khẩn trương, thì ra là hết thảy đã sớm nằm trong bàn tay nhị thiếu phu nhân. Diêu mama đối nhị thiếu phu nhân tăng thêm mấy phần kính sợ, là thủ hạ của nhị thiếu phu nhân, không thể nửa điểm qua loa!
Nhận được Chu mama đáp lời, Lâm Lan hài lòng gật đầu, việc này làm không tồi. Nàng muốn nhìn xem Du Thị còn có thể đảo lộn tình hình ra sao. Chuyện này tạm thời đè xuống không nhắc tới, Lý Kính Nhân nghỉ ngơi hai ngày cuối cùng trở lại bình thường, thừa lúc đại ca không có ở đây, lặng lẽ tìm Minh Tắc để hỏi chuyện.
Minh Tắc nói hết mọi việc, từ chuyện biến cố trong nhà tới việc lão thái thái qua đời. Đứa nhỏ Minh Tắc này ở quê mấy năm, Lý Kính Nhân tương đối hiểu rõ đứa cháu này. Nếu nói ba tuổi thấy lão, một người bản tính như thế nào, từ nhỏ có thể nhìn ra được. Minh Tắc trời sanh tính có chút lười nhác, không có chủ kiến, dĩ nhiên, điều này là do Hàn Thị quản quá nghiêm, nhưng Minh Tắc có một ưu điểm, chính là không nói láo. Nói đến đầu tháng ba bọn họ đã báo tin lão thái thái bệnh tình nguy kịch về quê. Chậm nhất là đầu tháng tư có thể nhận được, chính là khi đó, lão đại đột nhiên nói muốn sửa chữa lại chỗ ở của lão thái thái, ngày ngày đêm đêm lật tung ngôi nhà, sau đó thì vội vội vàng vàng chạy tới kinh thành.
Ban đầu Lý Kính Nhân chỉ suy đoán, bây giờ chứng thật, không khỏi sinh lòng oán giận với đại ca. Lão thái thái bệnh tình nguy kịch, bọn họ không vội vã đến xem tình hình của bà, lại gấp gáp tìm đồ, đáng tiếc tính toán rơi vào khoảng không.
Hiện tại, Lý Kính Nhân hoàn toàn nhận rõ bộ mặt đại ca, đây là tội bất hiếu bất nghĩa đồ*, làm hại hắn không được thấy mặt lão thái thái một lần cuối cùng, lưu lại tiếc nuối chung thân.
(*Bất hiếu với mẫu thân, bất nghĩa với huynh đệ)
Xem ra lão thái thái đã có dự kiến trước, nếu là đem đồ giao cho đại ca, đại ca nhất định sẽ độc chiếm, đến lúc đó, người khác đừng mơ tưởng từ trên người hắn rút ra một cọng lông. Mà vợ Minh Doãn, nghe Minh Tắc nói, hẳn là một người không tệ, khôn khéo có khả năng, hào phóng đúng mức.
Cửa tiệm thuốc, hành y tế thế, là một người tâm địa thiện lương, nhà nhị ca gặp chuyện, làm phiền vợ Minh Doãn bôn ba, lão thái thái bị bệnh tất cả đều là đứa cháu dâu này chiếu cố, nếu lão thái thái đem đồ giao cho vợ Minh Doãn, hiển nhiên là vì lão thái thái tin con bé. Cũng chỉ có con bé mới trấn được lão đại. Lý Kính Nhân lại tìm Chúc mama hỏi. Đáp án vẫn như cũ. Cho nên, trong lòng hắn cũng có đáp án. Hắn thà rằng đồ ở lại trong tay vợ Minh Doãn chứ không thể rơi vào tay đại ca.
Đảo mắt đã bảy ngày. Thất Thiên Thủy lục đạo tràng hoàn tất, nhóm tăng chúng rời khỏi Lý gia, mọi người án lấy giờ tốt, dâng hương minh chúc, đưa rượu và đồ ăn lên tế điện, sau đó ai nấy về phòng riêng của mình ngủ.
Bởi vì... theo truyền thuyết ngày này là "Hồi hồn ngày", hồn phách nhớ thương thân nhân, nếu trở lại thấy thân nhân, liền không đành lòng rời đi, sẽ ảnh hưởng hồn phách đi đầu thai, cho nên, tất cả thân nhân đều phải tránh đi.
Lâm Lan cuối cùng có thể nghỉ ngơi thật tốt một chút, phải tranh thủ nghỉ ngơi, nếu như nàng đoán không sai, ngày mai sẽ có một tràng đại chiến, nàng phải chuẩn bị tinh thần đi ứng phó. Sơn Nhi mấy ngày nay đặc biệt biết điều, không hề bướng bỉnh, cu cậu biết tỷ tỷ bộn bề nhiều việc, liền không chọc phiền toái tỷ tỷ mình, vạn nhất chọc giận tỷ tỷ, tỷ tỷ trong cơn tức giận sẽ đưa cu cậu về nhà.
Thấy tỷ tỷ thần sắc mỏi mệt, Sơn Nhi bò đến trên giường, rất thân thiết nói: "Tỷ tỷ, Sơn Nhi đấm lưng cho tỷ nhé! Sơn Nhi đấm nhẹ nhàng thư thái, mẹ Sơn Nhi thích nhất Sơn Nhi đấm lưng cho mẹ đấy."
Nhìn bàn tay bé nhỏ mập mạp của Sơn Nhi, Lâm Lan mỉm cười, tiểu quỷ này còn biết nói lời thương yêu cơ đấy! Được rồi! Mấy ngày qua thật là mệt muốn chết rồi, cả người đau nhức, so sánh với thời điểm hành quân ở Bắc địa còn mệt hơn, thân thể mệt, tâm cũng mệt, để cho bàn tay mập mạp của Sơn Nhi đấm mấy cái cũng tốt.
"Hảo! Sơn Nhi đấm bóp cho tỷ tỷ, hễ mà thư thái, tỷ tỷ có phần thưởng." Lâm Lan tung mình gục xuống.
Sơn Nhi vuốt vuốt tay áo, vừa đấm lưng cho Lâm Lan vừa nói: "Sơn Nhi không cần phần thưởng đâu! Chỉ cần tỷ tỷ thoải mái là tốt rồi."
Chỉ cần tỷ tỷ cao hứng, phần thưởng nào mà không có! Sơn Nhi híp mắt cười, đạo lý này, cu cậu đã sớm đã hiểu.
Lâm Lan cười cười: Bản lĩnh nịnh hót của tiểu quỷ quả nhiên đã được dày công tu luyện. Thật đúng là, quả đấm nhỏ này rất thoải mái, Lâm Lan thích ý nhắm mắt lại. Sơn Nhi ra sức gõ một trận, bàn tay nhỏ bé mỏi lắm rồi, nhưng khi nhìn tỷ tỷ tựa hồ rất thoải mái, cu cậu liền cắn răng ra sức đấm tiếp.
"Hây da... Sơn Nhi thiếu gia thật đúng là tri kỷ, còn biết đấm lưng cho nhị thiếu phu nhân." Ngân Liễu bưng nước mật ong đi vào, thấy Sơn Nhi thiếu gia ra sức đấm lưng cho nhị thiếu phu nhân, không khỏi cười nói.
Sơn Nhi vội vàng xùy xùy: "Không nên nói chuyện lớn tiếng, tỷ tỷ đã ngủ rồi."
Ngân Liễu khúc khích cười, giảm thấp tiếng nói: "Sơn Nhi thiếu gia thật hiểu chuyện."
Lâm Lan căn bản không ngủ, trong đầu toàn là nghĩ đến cách đối ứng chuyện ngày mai, bất chợt nghe thấy lời quan tâm của Sơn Nhi, mới nhớ tới, Sơn Nhi đã đấm lưng cho nàng một lúc lâu, hẳn là đã mỏi tay lắm rồi! Thế mà không nói tiếng nào, trong lòng Lâm Lan dâng lên ấm áp, thật ra thì... Có đệ đệ này không tồi, Sơn Nhi là Sơn Nhi, lão già kia là lão già kia, hai chuyện khác nhau.