"Có chuyện gì vậy? Chia rẽ uyên ương sao?" Lâm Lan dẫn một đám người thản nhiên đi vào, trong sân vốn ầm ĩ, nháy mắt an tĩnh lại.
Nhược Nghiên mặt mũi nức nở, Lý Minh Tắc giật mình đứng im tại chỗ, đi không được, không đi cũng không được.
Lâm Lan cùng Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn nhau, tâm ý tương thông, Lâm Lan nói: "Minh Doãn, chàng đi nói chuyện với phụ thân, chuyện này, sợ là phụ thân còn chưa biết."
Lý Minh Doãn khẽ gật đầu, đi sát qua người Lâm Lan, nhỏ giọng nói: "Nơi này nhờ cậy nàng.".
"Chàng yên tâm." Lâm Lan mỉm cười nói nhỏ. Hiện tại khẩn yếu nhất không phải là việc hợp hay tan của Lý Minh Tắc cùng Đinh Nhược Nghiên, mà là phải đi cảnh cáo cha già, nếu phải tới thiên lao, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, đừng có đem Minh Doãn ra làm lá chắn. Lý Minh Doãn gật đầu, bước nhanh mà rời đi.
Đinh phu nhân thấy Lý Minh Tắc bị Nhược Nghiên ép không dám động, trong lòng tức giận vô cùng, nhìn trái nhìn phải một cái, hai bà già thô kệch tiến lên túm lấy Nhược Nghiên.
"Buông, các ngươi buông, ta không đi... "
Đinh Nhược Nghiên giãy dụa, tiếc rằng sức yếu, không chống lại được hai bà già to khỏe.
"Đứng lại. "
Lâm Lan lớn tiếng quát, tiến lên chặn đường đi, ánh mắt bén nhọn nhìn thẳng Đinh phu nhân, lần trước nghe báo lại, Đinh phu nhân hùng hổ chạy tới phủ mắng lão thái thái cùng mụ phù thủy tới độ mặt mày xám tro, đáng tiếc lúc ấy nàng không có ở phủ, không được tận mắt trông thấy, hôm nay coi như là mở rộng tầm mắt, vừa nghe nói Lý gia gặp nạn, vội gấp gáp cuống quýt dẫn người tới cửa ép Lý gia bỏ vợ, thật là không có đạo lý.
Đinh phu nhân biết vị này là nhị thiếu phu nhân Lý gia, cũng đã được nghe nói rất nhiều tin đồn về nhị thiếu phu nhân Lý gia, bà không để Lâm Lan vào mắt, hờ hững nói: "Ta muốn mang nữ nhi của ta đi, người nào quản được?"
Lâm Lan cười nhạt một tiếng: "Nhưng phu nhân đừng quên, tháng ba năm ngoái, bà đã gả nữ nhi mình làm con dâu Lý gia, hiện tại bà muốn mang con dâu Lý gia đi, bà nói chúng ta quản người Lý gia có được không? Dĩ nhiên, nếu như đại tẩu muốn đi cùng bà, ta không có ý kiến, tin tưởng đại ca cũng sẽ không có ý kiến, song, vừa mới rồi đại tẩu ta, tức là nữ nhi bà, cả bà cũng nghe thấy rồi, đại tẩu không muốn, cho nên, ai cũng đừng nghĩ đem người mang đi."
Lâm Lan vung tay lên, Văn Sơn dẫn một đám tôi tớ vây quanh nhóm người Đinh phu nhân. Đinh phu nhân mặt liền biến sắc, lạnh lùng nói: "Làm sao? Cô nghĩ đánh ta?"
"Phải xem phu nhân có tạo cơ hội không đã."
Lâm Lan không chút yếu thế, cùng bà tranh phong. "Phu nhân cho là mình làm như vậy vì muốn tốt cho nữ nhi, lại không nghĩ, nhà chồng gặp nạn, không thể cùng nhau chia sẻ, ngược lại ép con rể bỏ vợ, chỉ vì tự vệ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, Đinh gia nhà bà còn mặt mũi nào mà tồn tại, nữ nhi của bà sau này sao dám làm người? Không sợ bị người ta dìm trong nước bọt mà chết sao? Hơn nữa, họa phúc Lý gia còn chưa định, bà lại vội vã vạch rõ giới hạn với Lý gia, vạn nhất Lý gia chỉ là vướng phải một cơn bóng gió thì sao?" Lâm Lan lạnh nhạt nói.
Đinh phu nhân cười lạnh một tiếng: "Các người nằm mơ đi! Hôm nay không đi, đợi thánh chỉ tới, các người định kéo con gái ta cùng chôn với các người sao?"
"Mẫu thân, cho dù cùng chôn thì cũng là nữ nhi cam tâm tình nguyện." Đinh Nhược Nghiên kiên quyết nói.
Lâm Lan lớn tiếng nói, vẻ mặt đầy uy nghiêm: "Mọi người đều nghe rõ rồi, đại thiếu phu nhân không muốn đi, thề cùng đại thiếu gia hoạn nạn có nhau, nếu có người muốn ỷ sức đem người đi thì làm sao bây giờ?"
Văn Sơn vung cánh tay hô lên: "Đánh, đuổi đi!"
Mọi người nhao nhao nói theo: "Đánh, đuổi đi!"
Đinh phu nhân từ trước đến giờ cường hãn, không nghĩ so với Lâm Lan vẫn còn thua xa, nhưng bà hận con gái mình không có ý chí, bà đè nén tức giận trong lòng, khuyên Nhược Nghiên: "Con yêu, chuyện này không phải là chuyện đùa, sơ sẩy là rơi đầu, con biết rõ rồi đấy, đừng chậm trễ kẻo hối hận."
Nhược Nghiên nhìn Minh Tắc một cái, bình tĩnh nói: "Nữ nhi sẽ không hối hận."
Đinh phu nhân tức tới mức hai mắt bốc lửa, vung ống tay áo, nói với hạ nhân: "Đi!"
Lâm Lan lớn tiếng nói: "Văn Sơn, tiễn khách."
Văn Sơn lập tức đi theo, giám sát người Đinh gia rời Lý phủ.
Một bà già lo lắng hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, Đinh phu nhân nói là thật sao?"
Lâm Lan thản nhiên nói: "Yên tâm, trời còn chưa sập, dù có sập, cũng có lão gia chống đỡ, lão gia không trụ được, còn có thiếu gia, mọi người đi làm việc đi!"
Mọi người nghe nhị thiếu phu nhân thản nhiên nói, nghĩ là Đinh phu nhân nói quá sự việc, tất cả lại yên lòng, bận rộn đi làm việc của mình.
Lâm Lan đi tới trước mặt Minh Tắc, ôn tồn nói: "Đại ca, vẫn nói vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến thì bay đi, đại tẩu có thể bỏ qua sinh tử cùng chung hoạn nạn với đại ca, đây là may mắn của đại ca đấy! Đừng cô phụ tâm ý của đại tẩu."
Minh Tắc xúc động, nhìn Nhược Nghiên hồi lâu, quay sang nói với Lâm Lan: "Ta biết phải làm sao rồi, ta đi an bài một chút."
Lâm Lan cười: "Thế là được rồi."
Đinh Nhược Nghiên trở lại tư thái ôn nhu thường ngày, trấn định nói: "Ta cũng đi sắp xếp công việc, tránh lúc đó trong phủ náo loạn."
Lý Kính Hiền lúc này còn đang quan tâm hướng đi của Hàn Thị, lẽ ra lão Hứa sẽ lưu lại ký hiệu dọc đường đi, nhưng lão phái người mãi mà không tìm được tung tích Hàn Thị, mụ là cái gai trong lòng lão, cái gai này không nhổ ngày nào, ngày ấy lão còn không được sống yên ổn.
Lý Kính Hiền hoài nghi nhìn Triệu quản gia, chậm rãi nói: "Triệu quan gia, không phải ngươi âm thầm có an bài khác?"
Triệu quản gia sợ hãi nói: "Lão nô không dám, lão nô chỉ có một chủ tử, đó là lão gia, lão nô tuyệt sẽ không làm chuyện phản bội chủ tử."
Lý Kính Hiền nhìn chằm chằm hắn một lúc lâu, chậm rãi nói: "Ngươi biết là tốt rồi, phái người đi cẩn thận thăm hỏi, cần phải tìm được tung tích Hàn Thị."
Triệu quản gia đổ mồ hôi lạnh cả người, vội nói: "Vâng, lão nô lập tức đi ngay."
"Đúng rồi, có tin tức gì bên Ngự sử Chung đại nhân không?"
Triệu quản gia trả lời: "Lão nô đã đem lễ qua, Chung đại nhân nói, có tin tức gì lập tức sẽ báo cho lão gia."
Lý Kính Hiền thở phào nhẹ nhõm, khoát khoát tay: "Đi xuống đi!"
Triệu quản gia vội vàng khom người lui ra, thiếu chút đụng phải một người đang đi vào, ngẩng đầu nhìn lên, là nhị thiếu gia. "Nhị thiếu gia..."
Lý Kính Hiền nghe thấy Minh Doãn tới, đặt chén trà nhỏ trong tay lên bàn, trên mặt lộ ra nụ cười hòa ái: "Minh Doãn tới hả."
Từ ngày Hàn Thị bị ép nói ra nội tình năm đó tới giờ, Minh Doãn không trốn tránh nhưng chỉ đứng ở xa làm bộ mặt lạnh nhạt, lão ba phen mấy bận muốn cùng Minh Doãn nói chuyện một chút đều không có cơ hội, hôm nay Minh Doãn chủ động tới tìm lão, Lý Kính Hiền cảm thấy, đây là một cơ hội tốt.
Lý Minh Doãn tiến lên chắp tay thi lễ, thần sắc lo lắng: "Phụ thân, đã xảy ra chuyện."
Lý Kính Hiền cố gắng trấn định: "Chuyện gì?"
"Đinh phu nhân vừa rồi dẫn người tới, muốn mang đại tẩu đi."
Lý Kính Hiền kinh hãi đứng lên, dự cảm bất an mãnh liệt, lão không nhịn được mà run: "Vì sao?"
Lý Minh Doãn nói: "Đinh phu nhân nói, phụ thân... chuyện phụ thân ăn hối lộ, phòng Ngự sử đã thẩm tra, có lẽ, rất nhanh sẽ có thánh chỉ tới."
"Choang..." một tiếng, chén trà nhỏ trong tay Lý Kính Hiền vỡ tan trên mặt đất, lão giật mình sững sờ tại chỗ, mặt xám như tro.
"Phụ thân, người nên sớm chuẩn bị." Lý Minh Doãn nói.
Lý Kính Hiền thật lâu cũng không thể phục hồi được tinh thần trước tin dữ này, thẩm tra rồi, vậy thì lão coi như xong, tiền đồ tước vị, vinh hoa phú quý đều xong cả, lão hao tâm khổ tứ cả đời, cứ như vậy xong...
"Phụ thân, theo Đinh phu nhân nói, hôm nay thẩm tra là chuyện năm xưa phụ thân nhậm chức ở Thiên Tân, nhận hối lộ một án, phụ thân, người nên nghĩ cẩn thận, trừ lần đó còn có sơ hở nào hay không?" Lý Minh Doãn nhắc nhở.
Nếu phụ thân phạm tội nặng, chém đầu coi như nhẹ, hắn nghiên cứu luật pháp, đã nắm chắc, nếu như nhận chút hối lộ mà không để bên ngoài biết thì tội không đáng chết, cùng lắm mất chức lưu vong, tịch thu gia sản, còn nếu như nhận hối lộ, không khởi công xây dựng thủy lợi, giúp nạn dân bị thiên tai thì tội này nhất định rơi đầu.
Lý Kính Hiền không hổ là lăn lộn trong quan trường mười mấy năm, lập tức nghe ra trong lời Minh Doãn nói một con đường sống, chuyện đã hỏng bét tới mức này, chỉ có thể suy nghĩ như thế nào mới có thể giữ được tính mạng đã.
Lão chán nản ngồi phịch xuống, bi thương nói: "Đều do cha nhất thời hồ hồ, không cưỡng được hấp dẫn."
Lúc này mới sám hối thì đã muộn. Lý Minh Doãn trịnh trọng nói: "Nếu chỉ như vậy, có lẽ còn có thể giữ được tính mạng cho Lý gia một nhà già trẻ, kính xin phụ thân cho nhi tử một tin chính xác, cũng là để nhi tử sớm có chuẩn bị."
Lý Kính Hiền liên tục tự suy xét: "Không có gì khác, thật sự chỉ như vậy."
"Cho dù có, phụ thân cũng phải đặt an nguy Lý gia lên đầu, cẩn thận lời nói."
Lâm Lan trở lại Lạc Hà trai, gọi Chu mama tập trung toàn bộ hạ nhân Lạc Hà trai lại.
"Chu mama, có thể hôm nay thánh chỉ sẽ tới, bà cùng đám người Quế tẩu không có tên trong danh sách người hầu Lý phủ nên không chịu liên lụy, Như Ý, Cẩm Tú, Vân Anh, văn tự bán mình của các em đều ở đây, hiện tại, ta trả lại cho các em, các em nếu có chỗ đi thì lập tức đi mau, nếu không có chỗ, sẽ để cho Chu mama an bài..." Lâm Lan phân phó.
"Nhị thiếu phu nhân, thật sự không nghiêm trọng sao? Vậy còn người?" Chu mama lo lắng nói.
Lâm Lan hờ hững cười một tiếng, ra vẻ thoải mái nói: "Thiên uy khó dò, hết thảy cũng không biết bao nhiêu, cho nên, phải chuẩn bị trước trường hợp xấu nhất, về phần ta... Ta tự nhiên là muốn ở cùng một chỗ với nhị thiếu gia, tốt xấu gì cũng cùng nhau vào ngục, còn phải phiền toái mọi người đưa cơm tù cho ta."
Vành mắt Cầm Tú đỏ ửng, nức nở khóc nói: "Nhị thiếu phu nhân, em không đi, em sẽ ở lại hầu hạ người, nếu quả thật phải vào ngục, cũng phải có người hầu hạ bên cạnh nhị thiếu phu nhân."
Như Ý cùng Vân Anh cũng nói: "Chúng em cũng không đi."
Lâm Lan dở khóc dở cười, nói: "Các em làm như nhà lao là chỗ du ngoạn vậy, còn tranh nhau đi, không phải là gây thêm phiền cho ta sao? Nghe ta đi, không ai được cãi lời hết."