Đến khi bà đỡ đã dọn dẹp xong và lấy tã bọc lại đứa bé mới sinh ra cho Hoắc Trung Khê bế, Kiếm thần đại nhân nhất thời có chút luống cuống, vật nhỏ này mềm mềm yếu yếu, hắn lại tay thô, không cần dùng sức cũng có thể khiến con bị đau, bây giờ bế kiểu gì?!?
Hắn ngơ ngác không dám đưa tay ra đón lấy con trai, chỉ đành quay sang cầu cứu với Thẩm Hi, nhưng thấy thê tử đã mệt mỏi thiếp đi, đôi mắt hắn chỉ còn lại trìu mến cùng tình yêu mà nhìn nàng...
Hai phu thê Thẩm Hi đều rất yêu thích thành viên mới, thằng nhóc này ngoan ngoãn, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lại còn hay cười, nhìn tướng mạo cùng tính cách là biết giống Thẩm Hi nhiều hơn. Nhưng thích thì thích, mỗi khi nhìn lại cái tên của con trai mà Hoắc Trung Khê đặt, Thẩm Hi luôn phê phán ngầm một phen. Cái têu ‘Hiệp’ của ca ca nó mà Thẩm Hi đặt tuy có hơi tùy tiện một chút, nhưng ít nhât vẫn dễ nghe chán, lại còn ý nghĩa, ‘Kẻ làm đại hiệp, vì nước vì dân’ kia mà! Thế nhưng thằng nhóc này lại là ‘Thống’, thực sự là tên người sao? Hoắc Thống thì còn gọi được, nhưng tên gọi ở nhà, không lẽ là Tiểu Thống (cơn đau nhẹ)? Thà rằng là tiểu bệnh tiểu tai còn nghe được...
Có kinh nghiệm từ Hoắc Hiệp, Thẩm Hi thấy việc nuôi thằng bé Tiểu Thống này khá là nhẹ nhàng, không đến mức luống cuống tay chân. Mà Hoắc Trung Khê thì khác, lần đầu tiên nuôi con, thế nhưng động tĩnh rầm rầm, đặc biệt là trong khi ngủ, tinh thần Hoắc Thống tỉnh táo nên mỗi đêm phải tỉnh 7, 8 lần, mà mỗi lần thằng bé khóc Hoắc Trung Khê ngủ tỉnh nên cũng sẽ tỉnh theo, mấy ngày sau Kiếm thần đại nhân đã kiệt sức, hai hốc mắt đen sì. Càng như vậy hắn lại càng thương Thẩm Hi, số lần thê tử tỉnh lại cũng như hắn, thậm chí nàng còn phải cho con trai bú, còn được ngủ ít hơn hắn, nhưng nàng lại chưa oán giận một câu, ban ngày cũng vẫn phải chăm con như thường, điều này khiến Hoắc Trung Khê không thể không bội phục nàng kiên cường cùng mẫu ái vĩ đại.
HOẮC THỐNG sinh ra được hơn 10 ngày, thấy cả hai mẹ con đều đã khỏe mạnh, lại khôi phục tốt nên các đại phu cùng bà đỡ đều rời khỏi rừng rậm, cả thị vệ doanh đã trống rỗng, trong rừng rậm chỉ còn lại nhà Thẩm Hi cùng nhà Bản Ngã Sơ Tâm. Tất cả đã đi hết rồi, hai nam nhân nhìn nhau mà trợn tròn mắt, Thẩm Hi còn ở cữ, Đường Thi mang thai, nôn nghén, ai làm cơm bây giờ?
Đường Thi vẫn kiên trì xuống bếp mấy ngày, nhưng nàng nghén nặng, không ngửi được chút mùi dầu hay mùi tanh nào, về sau nghiêm trọng hơn, không dám đến cạnh bếp, ngửi thấy mùi mắm muối thôi cũng nôn.
Hai Võ thần bất đắc dĩ, đành phải tự mình xuống bếp. Hoắc Trung Khê trước đây lớn lên trong rừng rậm, còn biết mấy món nấu nướng đơn giản, Bản Ngã Sơ Tâm thì bết bát hơn, chưa từng động chạm đến việc nhà, khiến hắn vào phòng bếp như lên chiến trường. Cuối cùng một ngày 3 bữa cơm của hai nhà từ ngự trù chuẩn bị nhảy xuống Võ thần tự tay làm, khiến hai nữ nhân một ở cữ một mang thai ngày càng gầy yếu. Hai Võ thần đều đau lòng muốn chết, ban ngày không dám đi luyện võ nữa, mỗi ngày chỉ rúc trong bếp cân nhắc thực đơn nấu nướng, cố gắng sớm làm được đồ ăn ngon cho thê tử được ngon miệng.
Trưa nay cũng vậy, Hoắc Trung Khê ra ngoài săn thú chưa về, Đường Thi ngồi trong phòng Thẩm Hi cùng nhau trông Tiểu Thống, chỉ còn lại Bản Ngã Sơ Tâm lăn lộn trong bếp, thái thịt rửa rau, chuẩn bị xuống tay nấu nướng.
Việc thái rau thái thịt không làm khó được Bản Ngã Sơ Tâm, đao pháp hắn vốn đã tinh chuẩn, miếng nào miếng nấy đều tăm tắp, nhưng làm thế nào để biến những thứ bán thành phẩm này thành thứ có thể ăn được, đó là một vấn đề.
Loay hoay một hồi Bản Ngã Sơ Tâm mới nhen được bếp lên, rửa nồi đổ mỡ, đợi khi mỡ nóng thì cho thịt vào xào, cầm xẻng xào xào mấy cái, hắn lại luống cuống đi tìm nước tương, tìm được tương về, chảo thịt đã bay khói, đang muốn xông lên đổ nước, đã nghe được một tiếng nói nhẹ nhàng vang lên: “Nấu cơm là việc của nữ nhân làm. Để ta làm cho.”
Giọng nói này Bản Ngã Sơ Tâm đã quen thuộc từ lâu, hắn ngẩn người, thân ảnh kia đã cầm lấy cái xẻng, lấy chai nước tương từ tay hắn đổ vào chảo, tiếng xào nấu vang lên, mùi thức ăn bay ra.
Trong làn khói nhẹ lượn lờ, Bản Ngã Sơ Tâm lùi về sau một bước, thở dài: “Không phải nàng đã đi rồi sao? Còn về đây làm gì?”
Sàn sạt, sàn sạt... tiếng xẻng xào rau xát vào thành chảo vẫn không ngừng, Phong Triền Nguyệt vẫn không ngơi tay, xào xong món này lại làm món kia, giống như một tiểu tức phụ cần mẫn cố gắng nấu nướng cho cả nhà.
Bản Ngã Sơ Tâm không mở miệng, Phong Triền Nguyệt cũng không nói gì, làm xong 4 món 1 canh, nàng ta quay đầu lại nhìn Bản Ngã Sơ Tâm, thấy hắn vẫn luôn yên lặng, đành lau tay, đi ra ngoài, mới ra khỏi bẩu cửa đã đề khí nhảy lên mái nhà, mấy hơi sau đã mất hút sau những lùm cây. Bản Ngã Sơ Tâm ở trong bếp nhìn nhìn mấy món ăn trên bàn, nhăn mày không biết suy nghĩ gì.
Đến bữa, Bản Ngã Sơ Tâm bưng đồ ăn vào phòng cho hai người, Thẩm Hi không khỏi khen ngợi: “Tay nghề của Bản Ngã Sơ Tâm lên rồi đấy, nhìn mấy món này sắc hương vị đều ổn, hẳn là vững tay rồi.” Đường Thi gắp một đũa nếm thử, khó được khen ngợi một câu: “Ăn ngon.”
Bản Ngã Sơ Tâm đang chột dạ nên không dám nói gì, lại không dám nhận mấy lời khen này, chỉ tùy tiện à ừ mấy câu cho qua chuyện. Hoắc Trung Khê cũng về nhà ăn cơm, thấy mấy món ăn này, không khỏi liếc Bản Ngã Sơ Tâm một cái.
Hôm sau đến phiên Hoắc Trung Khê ở nhà, Bản Ngã Sơ Tâm ra ngoài săn thú. Hắn không dẫn bọn nhỏ đi theo, chỉ một mình đi vào trong rừng.
Đi hơn 20 dặm, hắn nghe được tiếng động nhỏ trên cây, ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên trên ngọn cây có một bóng người mặc hồng y.
Bản Ngã Sơ Tâm dừng lại, cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Nàng đi đi, đừng lại đến đây nữa. Nương tử ta đang mang bầu, ta sẽ không rời khỏi nàng ấy.” Hơi thở trên cây loạn nhịp, sau đó một trận gió nổi lên, người kia đi mất.
Ngày thứ 3, ngày thứ 4, ngày thứ 5... Phong Triền Nguyệt vẫn chưa xuất hiện, Bản Ngã Sơ Tâm thở phào một hơi, trong lòng lại có chút mất mát.
Ngày thứ 6, Hoắc Trung Khê không ở nhà, bóng người áo đỏ kia lại xuất hiện, giúp hắn nấu ăn xong lại biến mất không thấy.
Đến bữa cơm, Hoắc Trung Khê nhìn nhìn Bản Ngã Sơ Tâm đang cúi đầu ăn cơm, chợt nhận ra điều gì đó.
Ngày 28 tháng 5 là đầy tháng của Hoắc Thống, cũng là ngày Thẩm Hi kết thúc ở cữ, để khao hai vị Võ thần đãn vất vả gần tháng trời, cũng là khao nàng với Đường Thi không bị tra tấn nữa, nàng tự mình xuống bếp làm một bữa long trọng, kết quả là người lớn lẫn trẻ con trong nhà đều rất thỏa mãn.
Buổi tối mọi người đã ăn xong, ai về phòng nấy, Thẩm Hi đun một nồi nước to để tắm rửa cho thoải mái, Hoắc Trung Khê xách nước vào nhà tắm cho nàng.
Thẩm Hi ngâm mìn trong thau tắm, hưởng thụ Hoắc Trung Khê phục vụ, nhỏ giọng lải nhải: “Ở chỗ ta kia người phương Tây người ta chả ai làm kiểu ở cữ thế này, sinh con xong liền đi tắm rửa sạch sẽ, xong rồi thì đi làm gì thì làm đó, nào giống phương Đông chúng ta, không cho tắm rửa cả tháng trời, mùa đông còn đỡ, đến mùa hè, cả người đều thối ra, chính ta tự ngửi thôi cũng biết mùi thế nào.” Hoắc Trung Khê vừa xoa lưng giúp nàng vừa nghe nàng lải nhải, dịu dàng nói: “Nàng để ý người khác làm gì, nếu đại phu đã dặn thế thì cứ nghe lời đại phu đi. Sinh con đau như vậy, lại mệt, tĩnh dưỡng thế mới tốt.”
Thẩm Hi biết hắn đau lòng nàng, không hề biện luận chuyện này nữa, dù sao cũng qua rồi, nàng ghé người vào cạnh thùng, để Hoắc Trung Khê xoa lưng giúp.
Nàng nghiêng người khiến phần lưng lộ hẳn ra trước mặt Hoắc Trung Khê, hắn nhìn đường cong lả lướt kia, nuốt nước bọt, huynh đệ phía dưới chào cờ ngay tắp lự: “Nương tử, hôm nay đã được chưa?”
Hắn đã nghẹn mấy tháng, không thể chịu được sự quyến rũ bây giờ, mà ngay cả Thẩm Hi cũng có chút muốn, gật nhẹ đầu.
Hai người vong tình chiếm hữu lẫn nhau, thỏa mãn niềm an ủi bấy lâu, tuy rằng trong quá trình còn bị Tiểu Thống đánh gãy mấy lần nhưng vẫn rất kịch liệt. Qua nửa đêm, hai phu thê đã mệt mỏi mới ôm nhau thiếp đi.
Thẩm Hi ngủ mê đi, nhưng Hoắc Trung Khê một lúc sau lại mở mắt ra. Trong bóng đêm yên tĩnh, những tiếng động từ bên ngoài để rõ ràng lên, tiếng động trong phòng Bản Ngã Sơ Tâm không khác gì những tiếng động trong phòng hắn lúc nãy. Xem ra chuyện trong phòng mình khiến Bản Ngã Sơ Tâm cũng không nhịn được.
Hoắc Trung Khê còn tương đối đáng tin, không muốn nghe chuyện trong phòng người ta, hắn nhắm mắt lại định ngủ, chợt nghe thấy một tiếng hít thở khác trong rừng. Bắt được động tĩnh, Hoắc Trung Khê mở mắt ra, thân thể lập tức căng thẳng, toàn thân tràn ngập cảnh giác.
Tiếng hô hấp này nếu trong ngày thường thì một Võ thần như Bản Ngã Sơ Tâm cũng sẽ cảm nhận được, nhưng giờ hắn đang vong tình, không hề phát hiện.
Hoắc Trung Khê cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, qua một lát sau, trong tiếng côn trùng kêu, tiếng chim ăn mồi về đêm, tiếng hít thở này bình tĩnh lại, chỉ còn nghe được mơ hồ có tiếng nức nở, còn có giọt nước rơi trên phiến lá. Trong tiếng thở nhẹ của Bản Ngã Sơ Tâm nói với Đường Thi muốn cùng nhau, Hoắc Trung Khê nghe được một chuỗi tiếng bước chân, dẫm qua nhánh cây, lướt nhanh qua khu rừng, đi vào chỗ rừng sâu.