Đường Thi cùng Bản Ngã Sơ Tâm luôn ru rú trong phòng, đến tối đi ngủ vẫn không ai đi ra. An Tu Cẩn thấy không có chuyện vui để xem, sớm đã dẫn Tĩnh Huyên về phòng đi ngủ. Hoắc Hiệp thì nghịch ngợm chơi cùng Thẩm Hi một lát rồi mới cùng Trịnh Gia Thanh về phòng đi ngủ.
Đợi mọi người đã trở về phòng hết rồi phu thê Thẩm Hi cũng tắm rửa rồi lên giường ngủ. Nằm vào trong chăn, Thẩm Hi quen tay sờ vào người hắn, nhưng không sờ thấy da thịt trơn nhẵn như ngày thường mà lại là cái áo mỏng. Nàng luồn tay vào trong áo hắn, véo một cái lên múi bụng săn chắc kia: “Chàng sao thế? Hôm nay lại mặc quần áo ngủ là thế nào?” Mọi hôm đi ngủ hắn luôn đánh trần, mặc mỗi một cái quần, thế nhưng hôm nay lại quần áo tử tế, điều này khiến Thẩm Hi rất kì quái.
Hoắc Trung Khê duỗi tay ra nắm lấy cái tay làm loạn của nàng, lại cầm quần áo nàng sang đặt bên cạnh: “Nàng cũng nên mặc vào đi, kẻ điên Phong Triền Nguyệt kia không biết tối nay sẽ làm gì đâu, mặc cẩn thận lỡ có việc gì thì tránh đi cho nhanh.” Nghe hắn nói vậy, Thẩm Hi nhanh chóng ngồi dậy mặc quần áo tử tế, tuy nàng không quen mặc quần áo dày đi ngủ nhưng vẫn tốt hơn là lúc đó áo ngắn quần manh.
Mặc quần áo xong, Thẩm Hi lại nằm xuống, tò mò hỏi Hoắc Trung Khê: “Tướng công, chàng nói Bản Ngã Sơ Tâm có thể sẽ tiếp thu Phong Triền Nguyệt không?” Hoắc Trung Khê dém lại chăn cho nàng, nghĩ nghĩ một chốc mới nói: “Cái này thì không chắc, hắn thích Phong Triền Nguyệt nhiều năm như vậy, bây giờ nầng ta lại quấn quýt lấy hắn không bỏ, khó nói hắn sẽ không động tâm nữa.”
Thẩm Hi thở dài: “Nếu Bản Ngã Sơ Tâm thật sự hòa hảo với Phong Triền Nguyệt, vậy Đường Thi cùng Tiểu Nghênh sẽ ra sao?” Hoắc Trung Khê không để ý nói: “Có gì mà làm sao, với bản lĩnh của Bản Ngã Sơ Tâm, không lẽ hắn không nuôi nổi hai thê tử hay sao?”
Câu nói bình thản của hắn khiến Thẩm Hi như sét đánh ngang tai, nhưng đánh rất đúng lúc, đánh tỉnh nàng, xã hội này không phải xã hội nam nữ bình đẳng, một vợ một chồng như ở hiện đại, mà là thể chế đa thê ác nghiệt, một nam nhân có thể cưới được n n n n n người tiểu thiếp. Nàng cùng hắn chỉ có lẫn nhau nên bất tri bất giác mà quên mất vấn đề này, lấy suy nghĩ của nàng mà áp đặt vào chuyện cảu Đường Thi, đúng là một sai lầm ngớ ngẩn!
Nhưng ngẫm lại Hoắc Trung Khê nhẹ nhàng mà nói ra chuyện ‘hai thê tử’ khiến nàng cảm giác được nguy cơ, Thẩm Hi lập tức vươn tay vặn lấy đầu hắn quay sang nhìn nàng, hung hăng nói: “Hai thê tử? Tướng công đại nhân thân mến, chàng nói tự nhiên không vấp không ngừng gì, có phải chàng cũng có loại suy nghĩ này đúng không?”
Hoắc Trung Khê thật không ngờ tới một câu nói lỡ miệng mà lại gặp phải tai bay vạ gió, khiến thê tử nổi lòng nghi ngờ, chỉ hướng mâu về phía hắn, hai người ở bên nhau nhiều năm như vậy, hắn rất hiểu rõ nàng, tính cách thê tử hiền hòa rộng rãi, nhưng vẫn luôn có kiên trì của riêng nàng, ví dụ như việc đối xử với con cái, đối với hắn... Hoắc Trung Khê có thể khẳng định nếu một ngày nào đó hắn thay lòng đổi dạ, muốn nạp thiếp, chắc chắn thê tử sẽ mang theo con trai cao chạy xa bay, hơn nữa lấy năng lực của nàng, không có hắn nàng cũng sẽ sống tốt. Việc thê tử không cần dựa dẫm vào mình mà sống khiến Kiếm thần đại nhân có chút thất bại, bản năng che chở cùng bảo vệ của người nam nhân không có đường phát huy.
Thấy Hoắc Trung Khê yên lặng mãi không nói gì, Thẩm Hi thật sự nóng lòng, yên lặng là đồng ý, không lẽ hắn cũng có ý này từ lâu?
Thẩm Hi bực mình, muốn kéo áo hắn ra cắn cho mấy cái bõ tức, nhưng nàng dừng lại, cách trả thù phu quân tốt nhất chính là đùa giỡn, đùa giỡn, hung hăng mà đùa giỡn hắn, nổi lửa rồi thì kệ đó không dập!
Hai phu thê tiến hành trận đấu xong, hai người đều có hiệp thắng hiệp thua, đang nghỉ ngơi rút kinh nghiệm, chợt nghe có tiếng thét chói tai: “A! Có ma!”
Hoắc Trung Khê phản ứng rất nhanh, vèo cái mặc quần áo vào, sau đó xốc chăn lên giúp Thẩm Hi mặc quần áo, lúc này thanh âm thảm thiết kia đã đến ngoài sân, tiếng thét chói tai khiến mọi người đều bừng tỉnh: “Sơ Tâm, Sơ Tâm, có ma!”
Đợi đến khi Hoắc Trung Khê dẫn Thẩm Hi đi ra ngoài, nhảy lên nóc nhà thì đã thấy một bóng dáng màu trắng thoắt hướng đến phía bắc, nhận lấy dáng người màu đỏ kia ôm vào trong lòng, sau đó là một giọng nói cấp thiết: “Nguyệt Nhi, ta ở đây, không sợ, không sợ.” Giọng của Phong Triền Nguyệt vang lên sau đó: “Sơ Tâm, gian nhà kia có ma, có ma...”
Thẩm Hi nhìn màn kịch ngôn tình máu cún trước mắt, trong lòng cũng phục Hoắc Trung Khê đoán chuẩn. Phong Triền Nguyệt này đúng là có chút tài năng, khó cho nàng vừa là diễn viên siêu hạng vừa là Võ thần đâu. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, phần lớn người có vũ lực cao thường không có EQ cao, cũng không trách nàng ta nghĩ ra trò gian lộ liễu này. Nhưng tình huống hôm nay là thật hay giả đây, không lẽ mẹ con Cù Minh Tuyết vẫn chưa siêu thoát sao?
Nàng lười xem đôi nam nữ đang ôm nhau chặt chẽ kia, Thẩm Hi đứng trên nóc nhà nhìn ngắm xung quanh, sau đó nàng nhìn thấy Đường Thi trong bộ trung y trắng đang đứng lặng người trong bóng tối, nhìn trượng phu của mình đang ôm lấy người nữ nhân khác. Một lúc lâu sau, không thấy hai người kia có dấu hiệu buông ra, nàng yên lặng không nói một lời, trở lại trong phòng.
Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Đường Thi, Thẩm Hi bỗng nhiên dâng lên một cảm xúc chua xót thất vọng, dường như sau lần này Đường Thi đã không còn hi vọng nữa, tình cảm với Bản Ngã Sơ Tâm tắt dần theo những lần hắn quay đi.
Không muốn nhìn đôi cẩu nam nữ kia ôm nhau, Thẩm Hi há miệng gọi to: “Đường Thi, Bản Ngã Sơ Tâm, An Tu Cẩn, mau ra đây xem này, hiện trường đôi cẩu nam nữ yêu đương vụng trộm, điệu bộ thú vị, hành động chân thực, đi ngang qua đừng bỏ qua!” Tên Bản Ngã Sơ Tâm nàng cố ý gọi lên để chừa mặt mũi lại cho Đường Thi, cũng là cảnh cáo hắn đừng vớ vẩn.
Nghe tiếng kêu, Bản Ngã Sơ Tâm đẩy Phong Triền Nguyệt ra, chạy trốn không thấy bóng dáng đâu, Phong Triền Nguyệt cũng nhanh chóng đuổi theo, rất nhanh hai người đã biến mất không thấy tăm hơi.
An Tu Cẩn quần áo xộc xệch chạy ra, nhảy lên nóc nhà, đôi mắt tỏa sáng nhìn chung quanh như đang tìm chuyện vui mà lúc này Thẩm Hi nói: “Đâu đâu? Chuyện gì đấy?”
Thẩm Hi cố ý nói lớn tiếng: “Chạy vào trong rừng rậm rồi.” An Tu Cẩn nghe vậy thất vọng than thở: “Ài, trâu chậm uống nước đục, chó đến chậm hết phân, sao ta lại không ra sớm hơn chút nữa nhỉ.”
Thấy hắn nói ghê quá, Hoắc Trung Khê bực mình đá An Tu Cẩn xuống dưới, bỗng tiếng nói của Bản Ngã Sơ Tâm vang lên: “An khanh gia, sao hành đại lễ thế? Mau bình thân đi.” Thẩm Hi nhìn xuống, suýt nữa cười đến sặc, thì ra Bản Ngã Sơ Tâm đi vòng trở lại từ hướng nam, đúng lúc nhìn thấy màn hạ cánh của An Tu Cẩn. Xem ra người ngoại tình đúng là siêu việt, ít nhất tốc độ cũng gần bằng máy bay siêu âm rồi.
An Tu Cẩn hùng hổ bò dậy, kêu gào: “Dám giả làm hoàng đế trước mặt lão tử? Lão tử không cần làm gì cũng đã là hoàng đế rồi. Tiểu Sơ Tử, hầu hạ trẫm hồi cung!”
Bản Ngã Sơ Tâm xun xoe đến gần vươn tay đỡ An Tu Cẩn lên, dìu như dìu người tàn tật mà cười: “Bệ hạ, thỉnh dời bước.” Nói xong, hắn hùa cùng An Tu Cẩn mà trốn khỏi hiện trường đi về.
Thẩm Hi ngạc nhiên hỏi Hoắc Trung Khê: “Hắn cho rằng không ai biết chuyện này ư? Coi chúng ta là kẻ ngốc sao?” Hoắc Trung Khê trả lời: “Hắn biết không lừa được ta hay An Tu Cẩn, nhưng lại hi vọng có thể lừa được Đường Thi.” Nói xong hắn ôm lấy nàng, dùng khinh công nhảy xuống sân.
Bốn phía đều đã an tĩnh lại, ai về phòng nấy.
Thẩm Hi nằm mãi không ngủ được, bắt chuyện Hoắc Trung Khê: “Này, chàng nói liệu Đường Thi có cãi nhau với Bản Ngã Sơ Tâm không?” Hoắc Trung Khê yên lặng một chốc, thấy Thẩm Hi vẫn đang đợi hắn trả lời, đành nói: “Không đâu, hai người họ không nói một lời đã đi ngủ rồi.” Thẩm Hi nghiêng người sang nhìn hắn: “Sao chàng lại biết?”
“Nghe thấy”
“Cách xa thế mà chàng còn nghe được? Ôi chao, tai chàng thính như chó ấy!” Thẩm Hi cảm thán, hoảng cách giữa phòng phu thê nàng với phòng của nhà Bản Ngã Sơ Tâm cũng phải xa đến 30m, ở giữa là phòng của Hoắc Hiệp với Trịnh Gia Thanh, trừ phi hai người lớn giọng cãi nhau, không thì Thẩm Hi không thể nghe được gì cả.
Hoắc Trung Khê giải thích cho thê tử: “Đến cảnh giới như bọn ta, trong vòng trăm bước chân có đỗng tĩnh hoa nở lá rụng gì cũng có thể nghe được, nghe thấy thanh âm trong vòng ba năm dặm cũng là chuyện thường.” Thẩm Hi nghe vậy, bỗng nghĩ đến một chuyện: “Nếu như chàng nói vậy, thế hai phu thê ta thân thiết, Bản Ngã Sơ Tâm ở bên kia cũng nghe thấy được?”
Hoắc Trung Khê đang định nhắm mắt lại ngủ, không thấy sắc mặt nàng dần đen lại, vẫn nhàn nhạt nói: “Đúng thế, hắn nghe được bên phòng chúng ta, ta cũng nghe được hắn đang làm gì.”
“Tên khốn này! Chuyện quan trọng thế mà chàng không nói sớm!” Thẩm Hi nghiến răng bổ nhào lên, định véo cổ hắn, muốn bóp chết kẻ không biết xấu hổ này. Những lời tình sắc mà nàng nói, còn có mấy động tĩnh khi làm chuyện tư mật giữa hai phu thê đều bị người ta nghe thấy hết, trở thành tư liệu cộng đồng giữa hai Võ thần, khó trách nhiều khi Bản Ngã Sơ Tâm cứ nhìn nàng mà cười xấu xa, nàng còn tưởng hắn ngớ ngẩn đâu.
Hoắc Trung Khê bị bóp cổ nhưng vẫn có chút lơ mơ, chuyện này có gì mà nàng ấy làm nghiêm trọng lên thế, phu thê nào chả như vậy, có gì mà ngại? Hơn nữa tên bỉ ổi Bản Ngã Sơ Tâm kia còn nói mấy câu kì quái hơn nữa kia, mà hắn có gì ngại đâu?
Chuyện bị nghe lén khiến Thẩm Hi ám ảnh hơi lâu, cũng mang đến di chứng cho sinh hoạt vợ chồng sau này, về sau nếu có khách đến nhà nàng chơi nàng sẽ không chịu thân thiết với Hoắc Trung Khê nữa, khiến hắn hối hận chỉ muốn trở lại quá khứ vả chết mình, lắm miệng nói lung tung làm gì, giờ thì khổ.