Hôm đó Hoắc Trung Khê cùng Bản Ngã Sơ Tâm dẫn ba đứa bé trai ra ngoài, An Tĩnh Huyên với Đường Thi thì ngồi trong phòng Thẩm Hi cắt may quần áo, chợt nghe thấy ngoài cổng có tiếng hô lớn: “Hoắc Trung Khê, lão tử đã trở về, mau ra đây nghênh đón lão tử... Huyên Nhi bảo bối, cha về rồi đây...”
An Tĩnh Huyên nhảy vèo xuống kháng, giày chưa xỏ xong đã chạy ra ngoài.
“Cha!” Cô bé vui sướng kêu lên, nhào vào lòng An Tu Cẩn.
An Tu Cẩn vui sướng bế con gái lên xoay một vòng, hôn mạnh một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô bé, An Tĩnh Huyên cũng cười khanh khách, hôn lại An Tu Cẩn một cái.
Đến khi Thẩm Hi với Đường Thi đi từ trong nhà ra An Tu Cẩn mới thả cô bé xuống, nhưng vẫn nắm chặt tay con gái, nhìn kĩ từ trên xuống dưới.
“Ồ, xem ra tên tiểu tử Hoắc Trung Khê kia không tồi, còn chăm sóc khá tốt cho con gái của lão tử, xem khuôn mặt nhỏ của con tròn lên rồi này.” An Tu Cẩn nắm lấy khuôn mặt của Tĩnh Huyên, thập phần vừa lòng.
Thẩm Hi ở một bên trêu chọc: “Đây là kẻ ăn mày từ đâu đến vậy? Tĩnh Huyên, con đi vào trong bếp lấy phần cơm nguội chuẩn bị chăn vịt kia ra cho hắn ăn tạm đi.” Tĩnh Huyên nghe vậy, nhấp môi cười, An Tu Cẩn phình mặt: “Tĩnh Huyên, con đừng nghe Thẩm bá mẫu nói bừa, nàng là người xấu. Đi, đổ cho cha chén nước, cha khát sắp chết rồi.”
Tĩnh Huyên nghe cha kêu khát, chạy vù vào trong nhà đổ nước ấm cho cha.
An Tu Cẩn đã sớm nhìn thấy bên người Thẩm Hi có một nữ nhân lạ mặt, hắn tò mò hỏi: “Tên tiểu tử Hoắc Trung Khê kia nạp thiếp rồi à? Tẩu tử yên tâm đi, ta tuyệt đối đứng về phía tẩu, hắn có ở nhà không, xem ta thay tẩu thu thập hắn.” Câu nói linh tinh của hắn khiến Đường Thi đỏ mặt, Thẩm Hi vội cắt lời An Tu Cẩn: “Đừng có nói bừa, đây là phu nhân của Võ thần Nam Nhạc Bản Ngã Sơ Tâm, mau chào tẩu tử đi.”
An Tu Cẩn nhìn nhìn Đường Thi một phen, nghi hoặc lẩm bẩm: “Không phải chứ, ta nhớ Phong Triền Nguyệt có cao như vậy đâu, hay là lúc đó ta ở xa nên nhìn không rõ?” Hồi trước từng làm hoàng đế Trung Nhạc nên hắn vẫn được gặp hết mấy vị Võ thần của các nước.
Khuôn mặt Đường Thi trắng bệch, lại trở lại trạng thái mặt không chút thay đổi như lsuc ban đầu.
Đúng là cái mồm không nói cái tốt toàn nói cái xấu, Thẩm Hi bực mình đến muốn đánh An Tu Cẩn một trận. Đường Thi chính là phu nhân chính thức bái đường của Bản Ngã Sơ Tâm, lại bị người ta xem thành nữ nhân dây dưa với tướng công mình khi trước, là ai cũng khó chịu, cái này may là Đường Thi có giáo dưỡng tốt chứ là người khác đã bỏ đi từ lâu rồi. Thẩm Hi vội cắt lời An Tu Cẩn: “Chuyện kia đều qua mấy năm rồi, ngươi còn nhắc đến làm gì. Nhanh gọi tẩu tử đi, nàng ấy rất lợi hại, là một đại phu. Ngươi cẩn thận đấy, dám đắc tội nàng, đợi sau này có sinh bệnh hay bị thương thì đừng hòng xin nàng chữa cho.”
An Tu Cẩn cũng biết mình lỡ miệng, nhanh chóng nhận sai, làm lễ với Đường Thi: “Tẩu tử, mong tẩu rộng lượng lòng dạ, tha cho ta lần này. Tẩu coi như chưa nghe thấy ta nói gì đi, nãy ta đói quá nên nói huyên thuyên đấy, đợi Bản Ngã huynh trở về tẩu đừng nói gì với huynh ấy nhé, ta sợ huynh ấy thu thập ta thì chết.”
Đường Thi đã ở đây được một đoạn thời gian, sớm biết được thân thế của Tĩnh Huyên, thấy người nam nhân tả tơi lôi thôi trước mắt là hoàng đến trước đây của Trung Nhạc, An Tu Cẩn, mà có lẽ cả Ngũ Nhạc không có ai là không biết hắn, bởi vì tên này chính là vị hoàng đế đầu tiên bị Võ thần đuổi khỏi ngôi vua. Nàng chưa kịp đáp lễ, An Tĩnh Huyên đã bưng bát nước ấm đến, chạy chậm đến trước mặt An Tu Cẩn, gấp gáp nói: “Nước đây, cha uống đí, con còn pha thêm mật ong, ngọt lắm”
An Tu Cẩn vui mừng vỗ vai cô bé, nhận lấy bát nước, cười to: “Con gái ngoan, cha thích uống mật ong nhất.” Nói xong, hắn tu một hơi cạn sạch bát nước. Thẩm Hi thấy hắn đã uống xong, nói: “Mau vào phòng đi, ta tìm bộ quần áo sạch sẽ cho ngươi thay, ngươi xem ngươi bẩn chưa kìa.”
An Tu Cẩn thoải mái nói: “Vậy làm phiền tẩu tử rồi, phiền tẩu lại đun thêm ít nước, mấy tháng rồi ta không được tắm rửa tử tế, cả người sắp mốc lên rồi.” Thẩm Hi cười gật đầu, cùng Đường Thi đi ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho hai cha con lâu ngày không gặp tâm sự.
Đường Thi đi đun nước, Thẩm Hi thì lục tìm quần áo cho An Tu Cẩn thay. Năm đó hắn đi khỏi rừng rậm chỉ mặc một bộ quần áo rách rưới khi đến, còn những thứ khác đều để lại trong phòng mà hắn ở, Thẩm Hi dọn hết những thứ đó vào tủ, ngày thường không đụng đến bao giờ. Nàng lục một chốc mới tìm thấy cái áo bông năm đó hắn mặc, còn có cả mấy bộ quần áo mà Cù Minh Tuyết làm. Thẩm Hi giũ một cái ra, cái áo được may kĩ càng, đường chỉ đều tăm tắp không kém gì may bằng máy như ở hiện đại, không biết đẹp hơn hẳn mấy bộ quần áo Thẩm Hi làm gấp bao nhiêu. Nàng thở dài, nữ tử khéo tay hay làm như vậy, sao lại cố chấp đến điên cuồng như thế, chọn con đường chỉ có đi không về.
Nàng đang cầm cái áo mà thở vắn than dài, bỗng sau lưng vang lên một tiếng nói: “Tu Thận sai người mang tro cốt của họ đến đây?”
Thẩm Hi vội quay người lại, An Tu Cẩn không biết đi vào từ lúc nào, đôi mắt nhìn đăm đăm vào cái áo Thẩm Hi đang cầm, khuôn mặt bình tĩnh khiến Thẩm Hi ngỡ ngàng, tựa hồ câu nói lúc nãy không phải hắn nói ra vậy. Nàng ngồi dậy đưa cái áo cho An Tu Cẩn, nhẹ giọng thở dài: “Đưa đến, ta để ở chỗ gian nhà gỗ phía bắc, khóa trong tủ, vẫn luôn đợi ngươi về để hạ táng.”
An Tu Cẩn sờ nhẹ cái áo, một lúc lâu mới nhìn thấy hắn nở nụ cười khờ ngốc quen thuộc: “Đợi ta làm gì chứ, tùy tiện tìm một chỗ rồi chôn là xong.” Thẩm Hi biết giờ hắn rất buồn khổ, chỉ là không biểu lộ trên mặt, tang thê lại tang tử, hai đả kích lớn ít ai có thể nhận được, hơn nữa thê nhi của người nam nhân này lại có cái chết buồn thảm như vậy. Nàng nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng nên gặp lại họ lần cuối.”
Môi An Tu Cẩn run lên, hắn nghẹn giọng: “Có gì để nhìn chứ, nàng đã không cần ta, ta gặp nàng làm gì?”
Nhìn An Tu Cẩn đã nước mắt rưng rưng, Thẩm Hi khuyên giải: “Tìm một ngày lành, cho mẹ con nàng ấy được xuống mồ an ổn đi thôi.”
“Tử Uyển mới 11 tuổi, 11 tuổi, sao nàng ấy nhẫn tâm như thế, lại nỡ lòng nào!”
An Tu Cẩn úp mặt vào cái áo, lớn tiếng khóc lên, tiếng khóc bi thương thảm thiết như chim cuốc kêu đêm: “Ta đã khuyên nàng ấy, bảo nàng ấy đừng tranh giành, đừng tranh giành! Tu Thận là hoàng đế tốt, ta làm không được, Tử Uyển lại còn nhỏ, ngôi vị hoàng đế này có tranh lại được thì cũng có giữ được đâu? Nàng không nghe, nàng lại không nghe vào tai...” Cái áo hắn cầm đã ướt một mảng, đôi tay run rẩy.
Thẩm Hi nhìn An Tu Cẩn đau đớn ào khóc, lại nghĩ đến người nên hận đã thành một nhúm tro tàn, không kìm nổi nước mắt, nhưng nghĩ lại chuyện chính, nàng nghẹn ngào khuyên giải: “Chuyện quá khứ không cần nhắc đế nữa, người ta nhìn về phía trước chứ không ai ngoái nhìn lại sau lưng. Ngươi vẫn còn có Tĩnh Huyên.” An Tu Cẩn nghẹn ngào hỏi: “Vậy Tĩnh Huyên đã biết chuyện này chưa?”
Thẩm Hi lắc đầu, nhưng nhớ hắn đang cúi mặt không nhìn thấy nên nói: “Vẫn đang nói dối con bé. Ngươi lại không ở đây, ta sợ nó chịu không nổi nên đành giấu.” An Tu Cẩn yên lặng một hồi, lại hút hút nước mũi, hung hăng lau mặt mấy cái, nhét lại cái áo vào trong tủ, làm bộ bình thản nói: “Để ta nói đi, con bé dù sao cũng cần phải biết sự thật.” Nói xong, hắn nhấc chân đi ra ngoài.
“Tĩnh Huyên, tới đây, cha có chuyện nói.” Giọng hắn rất lớn, như để trút bớt nỗi đau.
Thẩm Hi ôm áo bông đứng trong phòng, nghe thấy gian phòng Tĩnh Huyên truyền đến tiếng mở cửa, hai cha con đi vào phòng, tiếng nói chuyện rầm rì, cuối cùng là một tiếng khóc thét vang lên.
Tiếp nhận tin mẫu thân qua đời cần tâm lí kiên cường đến mức nào? Hơn nữa còn có tin ca ca cũng đã qua đời cùng truyền đến đâu? Thẩm Hi cảm thấy nếu nàng gặp phải tình huống này, có lẽ đã ngất xỉu rồi, nhưng Tĩnh Huyên không ngất. Thiếu nữ an tĩnh kiên cường này khóc lớn một trận, khóc xong, thấy cha cũng rơi lệ, cô bé lập tức lau sạch nước mắt, đi an ủi người cha nàng chưa từng thấy đã khóc bao giờ.
Hai cha con cùng nhau khóc một hồi, An Tu Cẩn dẫn Tĩnh Huyên đi lấy tro cốt của hai mẹ con Cù Minh Tuyết.
Gian nhà gỗ kia sớm đã bị Thẩm Hi phong lên, An Tu Cẩn vất vả lắm mới mở được cửa, đến khi đi vào căn phòng rách nát tràn đầy tro bụi, mạng nhện giăng đầy để lấy cái tay nải rách rưới kia ra, hai cha con vẫn đỏ hốc mắt. Lúc mở tay nải ra, nhìn thấy cái hộp khắc hoa văn kia, nước mắt An Tĩnh Huyên lại rơi xuống. An Tu Cẩn cố nén nước mắt, bao lại cái hộp, bảo con gái: “Đi thôi, tìm một chỗ cho nương vào ca ca con xuống mồ nào.” Nói xong, hắn dắt tay con gái, một tay cầm tay nải, tập tễnh đi khỏi nhà Thẩm Hi, đi vào trong rừng rậm.
Tuy Thẩm Hi đã nhìn quen sinh tử, nhưng mỗi khi có tình cảnh sinh ly tử biệt xảy ra, nàng vẫn không kìm nổi bi thương. Nhất là khi thấy đôi mắt sưng đỏ của Tĩnh Huyên lúc trở lại từ trong rừng, nàng càng đau lòng xót xa.
An Tu Cẩn có vẻ như đã lấy lại bình tĩnh, nhưng vẫn không tiêu sái thoải mái như lúc mới đầu. Hắn múc một xô nước đi vào phòng tắm tắm rửa, đến khi ra khỏi phòng tắm đã có vẻ thoải mái hơn, không nhìn ra vẻ bi thương mới vừa rồi. Có những người bi thương hiện lên trên mặt, khi khuôn mặt đã có nụ cười, nỗi đau đã nguôi ngoai. Nhưng có người lại giấu nỗi đau vào sâu trong lòng, khuôn mặt bình thản nhưng nỗi đau luôn âm ỉ trong tim. An Tu Cẩn chính là người như thế.
Đến khi Hoắc Trung Khê với Bản Ngã Sơ Tâm trở lại, Thẩm Hi đa nghe thấy tiếng cười giòn giã của hắn: “Hoắc Trung Khê, lão tử đã đến rồi, ngươi săn thú về thêm cơm cho lão tử đấy à? À, còn có Bản Ngã huynh, lâu rồi không thấy, sao huynh trông còn gầy yếu hơn ta thế? Cũng đúng thôi, huynh đài khó khăn lắm mới được khai trai, một khi đã được nếm mùi rồi thì khó mà ngừng lại được, đúng không? Không phải huynh đẹ ta chê, nhưng huynh đài vẫn nên kiềm chế lại một chút đi...”
Thẩm Hi nghe hắn trêu chọc nói đùa, trong lòng không khỏi chua xót...