Nguyệt Nhi mà Bản Ngã Sơ Tâm nói đến chắc chắn chỉ có là Phong Triền Nguyệt chứ không phải ai khác.
Hoắc Trung Khê với Quy Hải Mặc biết bọn họ nhiều năm như vậy, ai mà không biết khúc mắt tình cảm của hai người kia bao năm nay. Vốn tưởng Bản Ngã Sơ Tâm đã cưới vợ sinh con rồi cũng sẽ quên đi người cũ, không ngờ hắn ta còn giữ lại đồ của người xưa. Giữ thì giữ đi, đằng này hắn lại còn dám lấy ra khoe khoang, Quy Hải Mặc cùng Hoắc Trung Khê liếc nhau, hai lời đồng thanh gọi Đường Thi: “Tẩu tử...”
Đường Thi nghe thấy có người gọi mình, ngẩng đầu lên, Bản Ngã Sơ Tâm bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, cuống quít nhét túi tiền vào trong người, vội vàng nói: “Không có gì không có gì, chỉ là rượu đổ xuống áo thôi mà.”
Đường Thi nhìn nhìn bàn cơm, không thấy có vò rượu nào nhưng không nói gì, lại cúi xuống bón cơm cho Bản Ngã Nghênh. Quy Hải Mặc cùng Hoắc Trung Khê thấy bộ dạng chật vật của Bản Ngã Sơ Tâm, không khỏi cười thầm. Bản Ngã Sơ Tâm tức điên, trừng hai người kia một cái, hận không thể chém bọn họ, nếu không có những người khác ở đây chắc hắn đã xốc bàn lên làm một trận rồi.
Ăn cơm tối xong, Bản Ngã Sơ Tâm lấy cớ 3 người lâu rồi không gặp, muốn Quy Hải Mặc và Hoắc Trung Khê cùng đi dạo tán gẫu, nhưng nhìn ánh mắt hắn lóe ra như có tia lửa nhảy nhót, hiển nhiên việc đi dạo này không đơn giản. Quy Hải Mặc không quan tâm, thấy Thanh Phù đang gọi mình, hắn đi qua, lúc đi ngang qua Bản Ngã Sơ Tâm hắn còn vui sướng khi người gặp họa mà nói: “Ngươi, uống rượu?”
Hoắc Trung Khê cũng không để ý đến Bản Ngã Sơ Tâm, lửa cháy đổ thâm dầu: “Nhà ta không có rượu.”
Bản Ngã Sơ Tâm tuyệt vọng nhìn xuống bàn cơm, trên bàn ngay cả một chén rượu cũng không có. Hắn nhìn nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Đường Thi, không khỏi cảm thấy họa ập xuống đầu.
Đường Thi đã bón cơm cho Bản Ngã Nghênh xong, cùng Thẩm Hi dọn dẹp lại bếp. Làm xong mấy việc này, thấy bọn nhỏ đã đi vào phòng Hoắc Hiệp chơi, ba nam nhân nhàm chán kia đã đánh lên ầm ĩ, nàng ngồi lên giường đất bảo Thẩm Hi: “Tỉ ngồi xuống đi, ta giúp tỉ bắt mạch.” Thẩm Hi nghe vậy đi qua ngồi, đưa tay ra cho nàng: “Vậy thì làm phiền cô.”
Đường Thi ấn tay lên mạch môn của Thẩm Hi, nghiêm túc nghe mạch, một lát sau mới đưa tay về, chậm rãi nói: “Đứa bé rất khỏe, không có chuyện gì. Chỉ là hồi trước thân thể tỉ đã bị hao tổn không ít, tuy đã bổ lại nhưng vẫn chưa đủ, phương thuốc quá ôn hòa nên người vẫn chưa khỏi hết. Ta viết cho tỉ một phương thuốc, mai lại đi hái mấy loại thuốc về sắc, đảm bảo mẹ con tỉ đều sẽ khỏe mạnh.”
Thẩm Hi vui mừng quá đỗi, liên tục cảm ơn: “Cảm tạ cô, may quá cô đã đến rồi, không thì nhà ta phải chuyển đi Kiếm Thần sơn đi ở một đoạn thời gian. Bây giờ có cô ở đây, nhà ta không cần chuyển nữa rồi.”
Đường Thi cũng yên lặng, một chốc sau mới nói: “Ta cũng không muốn theo chàng ấy về Võ thần điện.”
Võ thần điện Nam Nhạc, có vẻ là trụ sở của Võ thần Nam Nhạc như Kiếm Thần sơn ở Trung Nhạc vậy. Thẩm Hi vốn tưởng mình là người kì lạ, không muốn hưởng phúc mà chỉ muốn co đầu rút cổ trong rừng rậm, không ngờ d1 cùng là người giống nàng.
“Ta không muốn về để đối mặt với những chuyện lục đục rắc rối kia, cô thì vì sao mà không muốn về?” Thẩm Hi rất hiếu kì nguyên nhân Đường Thi muốn ở lại.
Đường Thi chớp mắt, giọng nói vẫn là nhàn nhạt: “Ta không muốn chia sẻ trượng phu của mình với người nữ nhân khác.”
Sao? Nàng biết chuyện giữa Phong Triền Nguyệt với Bản Ngã Sơ Tâm?
Thẩm Hi cảm thấy không hẳn, xem bộ dạng của Đường Thi liền biết nàng không phải là người ái mộ hư vinh, chắc chắn không phải vì danh hiệu Kiếm Thần phu nhân mới gả cho Bản Ngã Sơ Tâm. Thẩm Hi thử hỏi một câu, không dám nói hết, chỉ sợ khiến nàng khó chịu: “Vậy cô biết...?”
“Chuyện của nữ Võ thần Phong Triền Nguyệt kia, ta biết.” Đường Thi lẳng lặng nói, tựa hồ chỉ là một câu trần thuật thời tiết hôm nay như thế nào: “Lúc ta biết chàng ây, ta không biết chàng là Võ thần. Về sau thành thân rồi ta mới biết.”
Thẩm Hi chỉ đành an ủi nàng: “Bọn họ đều như thế cả, tướng công của ta cũng vậy, lúc trước cũng cẩn thận lắm, sợ chọc phải mấy người nữ nhân phiền toái.”
Đường Thi than nhẹ một tiếng: “Chàng ấy không được như Kiếm Thần đại nhân.”
Bản Ngã Sơ Tâm với Phong Triền Nguyệt đã dây dưa hơn 20 năm, tình cảm trong đó sâu sắc thế nào không ai ngoài cuộc lại thấu hiểu được. đến bây giờ rốt cuộc Bản Ngã Sơ Tâm đã dứt bỏ được Phong Triền Nguyệt hẳn chưa, ngoài chính hắn ra không ai biết.
Đối với tình cảm phức tạp như thế, Thẩm Hi dù có là người trong cuộc cũng rối rắm, nàng chỉ đành an ủi Đường Thi: “”Không có gì đâu, nếu hắn đã cưới cô thì chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô thôi. Còn có, hắn thích Tiểu Nghênh như thế, không dễ gì khiến thằng bé bị tổn thương đâu.” Đường Thi lại không quá lạc quan: “Chỉ mong sẽ như vậy.”
Việc nói chuyện phiếm với Đường Thi không quá suôn sẻ, một là nàng ít nói nên sẽ không chủ động tìm đề tài nói chuyện, hai là khuôn mặt nàng ít biểu cảm, dù người đối diện có kể chuyện cười đi chăng nữa thì cũng chỉ được nàng liếc mắt một cái. Việc này khiến Thẩm Hi khá khó khăn khi tìm kiếm chủ đề cho cuộc nói chuyện. chỉ một chốc sau mà người hay nói như Thẩm Hi cũng chịu thua.
Hai người nhìn nhau một chốc, Thẩm Hi đành chuyển đề tài: “Chúng ta đi xem bọn nhỏ chơi thế nào rồi, Tiểu Hiệp nghịch ngợm lắm, khéo thằng bé lại bắt nạt Tiểu Nghênh.” Cuối cùng hai người đi xem bọn nhỏ, không khí mới nóng lên một chút, không tẻ nhạt như lúc ban đầu nữa.
Ba Võ thần ở ngoài rừng đánh nhau đến nửa đêm, Thẩm Hi đã ngủ được một giấc rồi Hoắc Trung Khê mới trở lại. Nàng thấy tiếng sột soạt, mơ màng hỏi hắn: “Sao đánh muộn thế? Chàng mệt không?”
Hoắc Trung Khê lên giường, ôm lấy nàng hôn một cái lên trán, trả lời: “Không có gì, nàng chưa ngủ say à? Hay là ta về nên nàng tỉnh?”
“Không phải.” Thẩm Hi trở mình, điều chỉnh tư thế để gối lên ngực hắn, lại mơ màng ngủ thiếp đi. Hoắc Trung Khê nhẹ giọng bên tai nàng: “Chuyện ở bờ biển năm trước, hôm nay Bản Ngã Sơ Tâm đã giáp mặt nói xin lỗi với ta.”
Thẩm Hi nghe thấy lời này, cố gắng tỉnh táo lại: “Chàng tha thứ hắn rồi à?” Hoắc Trung Khê thở dài: “Quy Hải Mặc là người hòa giải, nếu ta lại theo đuổi không tha thì quá không tôn trọng hắn.”
Thực ra Thẩm Hi không quá bực Bản Ngã Sơ Tâm, chuyện ở bờ biển năm đó tính ra Phong Triền Nguyệt mới là kẻ đầu sỏ, tuy rằng Bản Ngã Sơ Tâm có tiếp tay cho kẻ xấu nhưng nàng chỉ trách kẻ ra tay, động một tí là giết người, Phong Triền Nguyệt mới là người nàng ghét nhất. Thấy Thẩm Hi không nói gì, Hoắc Trung Khê lại nói: “Thực chất mục đích của Bản Ngã Sơ Tâm đến rừng rậm là để giải hòa với ta. Rốt cuộc trên đời này chỉ có 4 Võ thần, nếu nói thẳng ra là chỉ có 4 người chúng ta có thể cùng cấp bậc. Người có thể thoải mái trò chuyện, nói đùa, luận võ chỉ có 4 người bọn ta, nên nhiều khi sẽ rất...”
Thẩm Hi bổ sung: “Rất có cảm giác cao thủ tịch mịch, đúng không? Chỉ có mấy người chàng cùng cấp bậc võ công, có chút thưởng thức lẫn nhau là đúng rồi.”
HKiếm Thần cười nhẹ:”Đúng vậy, chính là cảm giác này.”
Thẩm Hi rộng lượng nói: “Được rồi, ta tha thứ hắn. Nhưng Phong Triền Nguyệt thì không được, ta tuyệt đối không tha thứ cho nữ nhân độc ác kia.” Thấy thê tử nói vậy, Hoắc Trung Khê cũng nhanh chóng phụ họa: “Đúng, ta cũng không tha cho nàng ta. Lúc trước chưa đến rừng rậm kia ta từng muốn tiêu diệt Đông Nhạc rồi, nhưng An Tu Thận nói là thời cơ không đúng nên không để ta ra tay.”
Thẩm Hi tò mò: “Thời cơ thế nào mà không đúng?”
“Khi đó mới tiêu diệt Bắc Nhạc xong, An Tu Thận nói hắn phải phái quan viên sang Bắc Nhạc tiếp quản công việc, trong triều đã không có thừa quan viên để giải quyết Đông Nhạc nên bảo ta đợi mấy năm nữa, hắn bồi dưỡng được lứa quan viên tiếp theo rồi hẵng ra trận, hơn nữa đất nước cũng mới qua cơn náo động nạn đói, ôn dịch nên phải dưỡng sức dân.” Thẩm Hi nghe hắn nói, bây giờ nàng mới hiểu vì sao An Tu Cẩn nói đệ đệ hắn là một hoàng đế tốt. Chỉ từ việc này đã nhìn ra được An Tu Thận là một người suy nghĩ chu đáo, tiến lùi có độ, còn biết suy nghĩ cho bá tính, là vị hoàng đến tốt hơn An Tu Cẩn nhiều lắm.
Nói chuyện mấy câu với Hoắc Trung Khê xong cơn buồn ngủ của Thẩm Hi đã chạy đâu mất, nàng tò mò hỏi hắn: “Tướng công, chàng nói Bản Ngã Sơ Tâm đã quên được Phong Triền Nguyệt chưa?” Hoắc Trung Khê không hề nghĩ ngợi liền đáp: “Đã nhớ thương hơn 20 năm rồi, sao dễ quên thế được.”
Thẩm Hi cũng đồng ý: “Ta cùng nghĩ như vậy, ngay cả nương tử hắn cũng không xem trọng hắn.”
Hoắc Trung Khê túm chăn qua dém kĩ lại, dặn Thẩm Hi: “Trời lạnh dần rồi, nàng đừng để bị lạnh.” Dặn xong hắn mới nói tiếp: “Nàng đừng nghĩ mấy chuyện linh tinh kia, không liên quan đến nàng đâu. Phải dưỡng thai cho tốt, ngày mai ta đi chỗ Mạc lão bá một chuyến, khiến ông ấy gửi thư cho An Tu Thận, chuẩn bị đồ đạc cho tốt để đón chúng ta, mấy ngày sau chúng ta chuyển nhà.”
Thẩm Hi thực sự không muốn rời đi, nàng thương lượng: “Chúng ta không đi Kiếm Thần sơn cũng được, Đường Thi chính là đại phu, y thuật còn rất cao, cô ấy bắt mạch cho ta rồi, nói là thai nhirất khỏe mạnh.”
“Nàng ta là đại phu?” Hoắc Trung Khê có chút kinh ngạc, hắn trầm tư một chốc, vẫn quyết định: “Chúng ta vẫn nên về thôi, ở đó nàng có người hầu hạ, không cần phải vất vả như ở đây.”
“Ta không về, ta chán ghét chỗ đó. Ta cũng ghét một đống người luồn cúi lục đục với nhau, nói một câu thôi cũng dài dòng quanh co, ta nghe thôi cũng mệt chết rồi.” Nếu Thẩm Hi vẫn là cô gái 18 đôi mươi chắc nàng sẽ ước mơ có cuộc sống vinh hoa phú quý như thế, nhưng giờ nàng đã gần 30, nếu tính thêm kiếp trước thì cũng đã qua tuổi trung niên rồi, lại trải qua nhiều sóng gió, đã xem mấy thứ của cải bề ngoài như phù du. Ăn không ngon, mặc không đẹp cũng không sao cả, chỉ cần ăn no, mặc ấm là đủ rồi, hạnh phúc nhất chỉ là có người chồng tốt, con cái khỏe mạnh ngoan ngoãn, những thứ khác, có hay không không quan trọng. Ai chưa trải qua cảm giác sinh ly tử biệt, khốn khổ cô đơn sẽ không hiểu nổi cảm giác thế sự như mây bay này.
Hoắc Trung Khê thấy thê tử khăng khăng không chịu đi Kiếm Thần sơn, đành phải thỏa hiệp: “Vậy được rồi, nàng ở lại đây cũng được, nhưng mai ta vẫn phải đi tìm Mạc lão bá, bảo ông ấy truyền tin cho An Tu Thận phái người hầu lại đây, nhất là bà đỡ với đại phu phải có từ trước để chuẩn bị.” Thấy Thẩm Hi còn muốn nói gì nữa, hắn ngăn lại: “Việc này nàng phải nghe ta, không thì nhà chúng ta chuyển về Kiếm Thần sơn ở.” Thẩm Hi không muốn về Kiếm Thần sơn, chuyện này đành theo lời hắn.
Nàng ngoan ngoãn im miệng, dúi đầu vào lồng ngực Hoắc Trung Khê, nhưng khóe miệng vẫn giương cao.
Cảm giác có người trân trọng mình thật tuyệt vời!