Thấy Thẩm Hi với Hoắc Trung Khê ở trong, Cù Minh Tuyết hơi giật mình, nhưng nàng ta rất mau bình tĩnh lại, khẽ cười nói, “Kiếm Thần đại nhân sớm, Thẩm tỷ tỷ sớm.”
Hoắc Trung Khê không trả lời, Thẩm Hi chỉ đành cười nói đỡ: “Sao không ngủ thêm lát nữa, trời còn sớm mà.”
Cù Minh Tuyết nói: “Ta muốn để Thẩm tỷ tỷ nghỉ ngơi nên cố ý dậy thật sớm tới nấu cơm sáng. Kiếm Thần đại nhân muốn ăn gì, tay nghề của ta không tồi đâu.”
Hoắc Trung Khê không thèm liếc nàng ta một cái, lạnh lùng nói: “Ta thích ăn đồ của nương tử ta làm.”
Cù Minh Tuyết nghẹn họng, nhưng nàng ta lập tức lại cười nói: “Ta làm cũng ăn rất ngon, lát nữa mời Kiếm Thần đại nhân nếm thử.”
Thấy Thẩm Hi đã vấn tóc cho hắn xong, Hoắc Trung Khê đứng dậy đi ra ngoài, thái độ xa cách người ngoài ngàn dặm rất rõ ràng.
Cù Minh Tuyết không dám chặn đường hắn, nhanh chóng nghiêng người nhường đường.
Thẩm Hi nhìn thấy loáng thoáng mặt sau ống tay áo của hắn có vệt rách, vội đi ra ngoài cửa gọi: “Đừng đi quá xa, áo chàng rách rồi, lát nữa về thay quần áo.”
Hoắc Trung Khê ừ một tiếng, đi thẳng tới phòng của Hoắc Hiệp với Trịnh Gia Thanh.
Cù Minh Tuyết thấy Hoắc Trung Khê đi rồi, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nói với Thẩm Hi: “Kiếm Thần đại nhân nghiêm khắc như vậy, Thẩm tỷ tỷ không sợ sao?”
Thẩm Hi nghĩ thầm tướng công của mình có cái gì sợ, huống chi thái độ của Hoắc Trung Khê trước mặt nàng rất khác khi đối mặt với người ngoài, ở trước mặt nàng là hỏi gì đáp nấy, luôn dịu dàng, chỉ khi nào tiếp xúc với người ngoài mới tiếc chữ như vàng, mặt lạnh nhìn người ta. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng nàng không thể nói vậy với Cù Minh Tuyết, Thẩm Hi chỉ nói nhẹ nhàng bâng quơ: “Cũng bình thường thôi, ta quen rồi.” Nàng vội nói sang chuyện khác: “Tĩnh Huyên chắc là mệt, tối hôm qua ngủ rất ngoan, cả đêm cũng chưa tỉnh.”
Thấy Thẩm Hi nhắc tới nữ nhi, Cù Minh Tuyết liền cười: “Đi đường rừng nhiều ngày như vậy, ăn không ngon ngủ không tốt, đúng là khổ con bé.”
Hai người bắt đầu làm cơm sáng, Cù Minh Tuyết hỏi: “Hôm qua Tĩnh Huyên với Thanh Phù trước khi ngủ không làm phiền tỉ chứ?”
Thẩm Hi nói: “Không đâu, nữ hài tử ngoan ngoãn, hai đứa bé an an tĩnh tĩnh nằm trong ổ chăn nói chuyện, một chút cũng không phiền, hơn hẳn hai thằng nhóc nghịch ngợm.”
Cù Minh Tuyết nói: “Đúng rồi. An Tử Uyển con ta cũng bướng bỉnh lắm, từ nhỏ đến lớn đều khiến ta không bớt lo chút nào.”
An tử uyển, hẳn là nàng cái kia đại con trai đi.
Thẩm Hi tiếp lời: “Ừ, Hoắc Hiệp nhà ta cũng thế, chỉ biết nghịch ngợm chọc họa.”
Cù Minh Tuyết thở dài: “Hoắc Hiệp nhà tỉ là đứa bé có phúc, có người cha năng lực như Kiếm Thần đại nhân, mệnh của An Tử Uyển nhà ta không tốt, có người mẹ không thạn cận nổi với con, lại thêm người cha hoang đường, ngôi vị hoàng đế nói ném là ném. Thẩm tỷ tỷ, tỉ nói sau này thằng bé lớn lên có oán trách hai phu thê ta không?”
Thẩm Hi cũng không phải ngốc, tất nhiên nghe hiểu ý tứ trong lời Cù Minh Tuyết nói, nàng không thèm ngẩng đầu, làm bộ không nghe hiểu mà khuyê nhủ: “An Tử Uyển nhà ngươi đã là mệnh tốt so với Hoắc Hiệp nhà ta rồi, thằng bé này từ lúc còn trong bụng mẹ đã phải theo ta chịu khổ, không lừa ngươi, lúc ta mang thai kia còn đói kém hơn cả ăn mày. Mang bầu đến tháng thứ 8, ta vẫn phải vác cái bụng mà xay đỗ tương làm đậu phụ bán.”
Thẩm Hi thông minh, đã người ta kể khổ, nàng liền kể thảm hơn, dù sao Cù Minh Tuyết cũng từng là Hoàng Hậu, khổ đến mức nào cũng không đến mức đói khổ như nàng từng chạy nạn, dịch bệch, nạn đói bủa vây được.
Vì thế suốt cả buổi, Thẩm Hi liền kể cho Cù Minh Tuyết nghe về cơn can qua năm đó, mọi chuyện thảm thiết sống động, làm Cù Minh Tuyết muốn xen mồm cắt ngang cũng không được.
Hai người làm cơm sáng xong, y như hôm qua mà bày thành hai bàn.
Thẩm Hi nhân lúc còn chưa đủ người, cầm mộtquần áo bộ sạch sẽ mang đi phòng của con trai cho Hoắc Trung Khê thay. Hắn thay xong, nàng lại cẩn thận kiểm tra một phen, thấy đã chỉnh tề sạch sẽ, hai người mới đi ăn cơm.
Hoắc Trung Khê mới vừa ngồi xuống, Quy Hải Mặc cũng tới, hắn ta không nói hai lời ngồi xuống cạnh Hoắc Trung Khê, ánh mắt hai người chạm nhau, bắt đầu yên lặng giết tới giết lui, sát khí bay lên phừng phực.
Cù Minh Tuyết bưng đồ ăn tiến vào, nhìn hai đại Võ Thần ngồi cạnh nhau, tươi tỉnh nói: “Quy Hải đại nhân, ta nói khí không phải, ngài vẫn là mau cưới một vị thê tử đi. Ngài xem Kiếm Thần đại nhân kìa, được Thẩm tỷ tỷ chăm sóc thật chu đáo, ống tay áo của ngài ấy bị rách, Thẩm tỷ tỷ lập tức liền tìm một bộ mới để thay. Ngài xem ngài, không có một người săn sóc, so ra đúng là kém hơn Kiếm Thần đại nhân một chút.”
Thẩm Hi ngẩng đầu nhìn Quy Hải Mặc, khuôn mặt sạch sẽ, tóc tai chỉnh tề, quần áo cũng không phải bộ hôm qua, tuy không phải là quần áo mới, nhưng dù thế thì chất lượng với tay nghề đều hơn hẳn bộ của Hoắc Trung Khê.
Câu nói của Cù Minh Tuyết...
Hoắc Trung Khê không thèm liếc nàng ta một cái, cúi đầu không biết đang xem cái gì, dù sao cũng không liên quan đến hắn.
Quy Hải Mặc vốn dĩ liền không phải người hay nói, chỉ phá lệ nhiều lời vài câu với người cùng vị thế như Hoắc Trung Khê, còn với người khác, hắn thực dứt khoát bỏ qua.
Thấy mình nói mà hai Võ Thần ai cũng không để ý, Cù Minh Tuyết có chút nan kham, Thẩm Hi đang định nói một câu cho nàng đỡ ngượng, Thanh Phù đã đi vào phòng.
Thanh Phù tóc xõa tung, trong tay cầm cái lược nhỏ, đi đến trước mặt Quy Hải Mặc: “Cha, chải đầu cho con.”
Trước mặt người ngoài, Quy Hải Mặc không muốn người ta thấy hình tượng của mình sụp đổ nên chối: “Tìm thẩm thẩm đi.”
Thẩm Hi cũng không muốn mọi người khó xử, vọi gọi Thanh Phù: “Thanh Phù qua đây, để thẩm thẩm chải cho cháu kiểu tóc xinh đẹp nhất, được không?”
“Được ạ.” Thanh Phù đi tới cạnh Thẩm Hi, đưa lược cho nàng, quay lưng đứng đợi.
Thẩm Hi rất thích kiểu tóc của Hoàng Dung phiên bản Ông Mỹ Linh, cảm thấy kiểu tóc kia trông rất hoạt bát nghịch ngợm, rất thích hợp cho tiểu cô nương, hơn nữa chải lên không khó lắm, vì thế liền dựa theo ký ức mà làm, còn đơn giản hoá một chút, giúp Thanh Phù chải một kiểu tóc như Hoàng Dung. Buộc tóc xong, Thanh Phù lấy một cái gương đồng nhỏ ra soi thử, cảm thấy thế này rất xinh đẹp nên ôm lấy Thẩm Hi làm nũng: “Thẩm thẩm, thẩm khéo tay quá, Thanh Phù thích thẩm nhất.”
Thẩm Hi nhìn Thanh Phù, cười tủm tỉm nói: “Là Thanh Phù xinh đẹp, thẩm chỉ là dệt hoa trên gấm thôi mà.”
Hai người đang ấm áp khen ngợi lẫn nhau, Cù Minh Tuyết lại nói: “Thanh Phù tính tình hiền hoà, rất giống Thẩm tỷ tỷ, nếu người ngoài không biết, còn tưởng rằng hai người là mẹ con đây, Thẩm tỷ tỷ thích Thanh Phù như thế, hay là để Thanh Phù nhận tỉ làm mẹ nuôi được không?”
Quan hệ giữa Thẩm Hi, Hoắc Trung Khê với Quy Hải Mặc vốn khó nói, nàng ta lại còn nói Thẩm Hi vớiThanh Phù giống mẹ con, nói như vậy có mục đích gì?
Cù Minh Tuyết nói xong, Hoắc Trung Khê với Quy Hải Mặc cuối cùng cũng chuyển ánh mắt đến xem nàng, lực sát thương của hai Võ Thần làm Cù Minh Tuyết không chịu nổi, nàng ta cố giữ bình tĩnh nói: “Ta đi gọi hoàng thúc với Tu Cẩn tới ăn cơm.” rồi chuồn mất.
Thẩm Hi thực sự không hiểu được Cù Minh Tuyết người này rốt cuộc muốn làm gì, đồ thị tư duy của vị chiến sĩ trưởng thành trong đấu tranh cung đình này ra sao đúng là làm khó một dân chúng bình thường như Thẩm Hi.
Hoắc Trung Khê cuối cùng cũng mở miệng, nói với Quy Hải Mặc: “Không thể trông chờ vào ta được, xem ra phải trông cậy vào ngươi.”
Quy Hải Mặc tựa hồ đã hiểu ý hắn nói gì, nhàn nhạt đáp: “Chuyện Trung Nhạc, ta không nhúng tay.”
Hai người ăn ý không nói chuyện nữa, cầm lấy đũa bắt đầu ăn cơm.
Thẩm Hi nhớ rõ đối đáp của hai người, vận động tế bào não suy nghĩ mọi việc Cù Minh Tuyết làm rốt cuộc có ẩn ý gì.
Tính ra cuộc sống của Thẩm Hi đơn giản quen rồi, nàng lười ngẫm nghĩ những chuyện lung tung rối loạn này, một nhà ba người nàng vui vẻ sống qua ngày là tốt nhất, còn trông chờ thêm điều gì viển vông nữa.
Cù Minh Tuyết muốn làm gì thì làm đi, dù sao có Hoắc Trung Khê với Quy Hải Mặc ở đây, nàng ta cũng không lật trời được, nàng chỉ cần quản tốt mọi chuyện của nhà mình là được, gạo trong nhà sắp hết rồi, rỗi hơi đâu mà nghĩ mấy chuyện lung tung.
Cơm nước xong, Hoắc Trung Khê, Quy Hải Mặc với An Khánh Đào dẫn Hoắc Hiệp cùng Trịnh Gia Thanh không biết đi đâu.
Thẩm Hi liệt kê một đống đồ vật muốn mua, liền đi tìm Cù Minh Tuyết, lúc này nàng không nói chuyện vô nghĩa với Cù Minh Tuyết, trực tiếp yêu cầu nàng ta phái thị vệ đi đến trấn nhỏ mua đồ. Đối với yêu cầu nhỏ này, Cù Minh Tuyết tất nhiên đồng ý, làm Thẩm Hi dặn xong những đồ muốn mua liền sai đội thị vệ xuất phát. Mà điều khiến Thẩm Hi cảm thấy kỳ quái là bốn người cung nữ kia nàng ta cũng phái đi.
Thẩm Hi cũng không hỏi gì, lấy cớ phải đi giặt quần áo rồi trở về phòng mình.
Đội thị vệ đi rồi, trong nhà chỉ còn lại bốn người nhà Thẩm Hi, ba người nhà An Tu Cẩn, hai cha con Quy Hải Mặc với người cô đơn An Khánh Đào.
Đến chiều, mọi người thương lượng phân phối lại phòng ở.
Cả nhà Thẩm Hi vẫn ở như cũ, Thẩm Hi với Hoắc Trung Khê một phòng, Hoắc Hiệp với Trịnh Gia Thanh một phòng.
Phu thê An Tu Cẩn một phòng, cách vách là khuê phòng của hai tiểu cô nương.
Hai người lớn cô đơn An Khánh Đào với Quy Hải Mặc thì bị phân phối đi ở căn nhà gỗ cũ, nhưng căn nhà kia lọt gió vù vù, buổi chiều Thẩm Hi bảo các nam nhân dừng luyện võ, đi chặt gỗ xẻ ván về quây lại chung quanh mấy bức tường, cuối cùng căn nhà cũng tạm ở được.
Buổi tối ăn cơm xong, tất cả mọi người đều đi nghỉ ngơi, Thẩm Hi cùng Hoắc Trung Khê cũng trở về phòng.
Hai người rửa mặt xong, lên giường ngủ.
Nhu tình mật ý ân ái một lần xong, tinh thần của Thẩm Hi cũng không tệ lắm, nhớ tới chuyện hôm nay, nàng hỏi Hoắc Trung Khê: “Tướng công, đầu đuôi chuyện Cù Minh Tuyết thế nào vậy, sao hôm nay ta luôn cảm thấy nàng ta có cái gì lạ lạ.”
Hoắc Trung Khê vuốt tóc Thẩm Hi nói: “Ý đồ của nàng ta thực rõ ràng, xem xem có thể lợi dụng nàng làm ta thay đổi chủ ý hay không, như là giúp An Tu Cẩn hoặc con trai nàng ta đoạt lại ngôi vị hoàng đế chẳng hạn, bây giờ thấy Quy Hải Mặc, bèn thử xem ý của Quy Hải Mặc có hứng thú với việc tranh quyền đoạt vị này không.”
Thực tế Thẩm Hi đã đoán được ý đồ của Cù Minh Tuyết, rốt cuộc nàng ta đã từng là Hoàng Hậu, giờ lại ngày ngày chạy tới xun xoe xuống bếp cùng Thẩm Hi, nếu nói không có ý đồ gì thì đúng là không có khả năng, huống chi nàng ta còn lặp đi lặp lại kể về con trai nàng ta giỏi giang thế nào thế nào.
Sự tình đã đến nước này, Hoắc Trung Khê đưa An Tu Thận lên làm hoàng đế, hắn ta lại là một vị minh quân, khả năng kéo An Tu Thận xuống cơ hồ bằng không, Cù Minh Tuyết chỉ có thể làm công dã tràng.
Nhưng nhớ tới hôm đó Cù Minh Tuyết than thở khóc lóc, Thẩm Hi lại cảm thấy nàng ta có chút đáng thương, vì thế nói: “Nàng ta cũng không dễ dàng, An Tu Cẩn đối xử với nàng không tốt mà còn tới chỗ lạnh lẽo hoang vắng này tìm An Tu Cẩn, cũng coi như là có tình có nghĩa.” Nói xong, Thẩm Hi kể lại chuyện Cù Minh Tuyết khóc trong phòng cho Hoắc Trung Khê nghe.
Hoắc Trung Khê hôn lên trán nàng một cái rồi mới nói: “Nàng ta nói thế mà nàng cũng tin. Ta hỏi nàng, có phải An Tu Cẩn bị người của nàng ta bắt về hay không?”
Thẩm Hi gật đầu, đúng là An Tu Cẩn bị thị vệ tóm cổ bắt về.
Hoắc Trung Khê lại nói: “Đám thị vệ kia từ lúc vào sân liền không rời khỏi chỗ, như vậy người bắt An Tu Cẩn chắc chắn là do Cù Minh Tuyết bày sẵn trước khi tới đây. Bởi vì nàng ta biết An Tu Cẩn thấy nàng ta đến sẽ chạy trốn. Đã biết rõ là hắn sẽ chạy trốn, nàng ta còn khóc lóc kể lể, không phải nói cho nàng thì nói cho ai nghe?”
Tuy Thẩm Hi không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chứng minh nàng vẫn là quá non nớt, chỉ thấy Cù Minh Tuyết đáng thương, An Tu Cẩn đáng giận, lại không biết rằng đây là Cù Minh Tuyết bày ra để lấy sự thông cảm của nàng.
Hoắc Trung Khê dặn dò Thẩm Hi: “Cù Minh Tuyết luôn sống trong âm mưu quỷ kế, chuyện gì nàng ta làm cũng đều có ý đồ cả, nàng nhất thiết phải cẩn thận.”
Thẩm Hi suy nghĩ một lúc lâu mới nói: “Thế mấy lời nói của nàng ta hôm nay chẳng phải là đã đắc tội chàng rồi sao?”
Hoắc Trung Khê nói: “Nàng ta chỉ muốn thử Quy Hải Mặc, xem hắn ta có đứng chung chiến tuyến với mình hay không mà thôi.”
Ngẫm lại những chuyện lung tung rối loạn này, Thẩm Hi không khỏi đau đầu: “Cũng không biết khi nào bọn họ mới rời đi, chỉ nhìn thấy bọn họ thôi cũng đủ ta đau đầu rồi, chỉ có một nhà ba người chúng ta là tốt nhất.”
Hoắc Trung Khê trấn an nàng: “Quy Hải Mặc sắp phải đi rồi. Cù Minh Tuyết cũng không ở được bao lâu nữa, đợi thị vệ trở về, chắc chắn nàng ta cũng rời đi.”
Hai con người phiền toái kia sắp đi rồi?
Đây là chuyện vui nhất mà Thẩm Hi nghe được trong mấy hôm nay.
Lời nói của tác giả:
Về tính cách của Hoắc Trung Khê, trước mặt thê tử thì khá dễ nói chuyện, còn hơi nhiều lời một chút, vì lúc gặp lại kia hắn chỉ giải thích ngắn gọn, bị Thẩm Hi đập hai cái. Cho nên khi giải thích chuyện gì cho Thẩm Hi nghe, hắn liền không thể không nói nhiều. Kỳ thật ta muốn hắn nói ít đi một chút, nhưng có nhiều chuyện hắn phải giải thích, nếu nói không rõ, ta sợ có người nói truyện có nhiều lỗ hổng. Hai chương này đã cho thấy trước mặt người khác hắn không nhiều lời. Còn Quy Hải Mặc, thường nói chuyện với Hoắc Trung Khê vì bọn họ cảnh giới ngang nhau, chắc chắn có tiếng nói chung.