Hai người ôm nhau ngắm biển một hồi lâu, đến khi sóng biển dâng tràn, một đợt thủy triều mới sắp dâng mới nắm tay đi dọc theo bãi biển trở về nhà. Ngẫu nhiên thấy hải sản, Thẩm Hi sẽ nhặt lên cho vào giỏ, giảng giải cho Hoắc Trung Khê đây là con gì, tập tính của nó, nấu kiểu gì để ăn ngon nhất... Hoắc Trung Khê chưa bao giờ tiếp xúc với những thứ này, tất nhiên là mù tịt, cảm thấy rất mới lạ, lúc này ngoan ngoãn như một học sinh tiểu học mà nghiêm túc nghe Thẩm Hi giảng giải, đồng thời mỉm cười nhìn Thẩm Hi, không bỏ qua một hành động nào.
Hai người ân ân ái ái vừa đi vừa nhặt hải sản, rất nhanh đã đầy giỏ, khi hai người chưa hết thỏa mãn mà về đến nhà, đã thấy Hoắc Hiệp đang nhàm chán cầm kiếm đuổi theo ruồi bọ bay trong sân. Thấy thằng bé đuổi đến mồ hôi nhễ nhại mà không bắt được con nào, người cha mới lên chức đi tới cầm lấy thanh kiếm, liên tiếp đam ra ba chiêu, ba con ruồi đã rơi xuống đất. Hoắc Hiệp mắt sáng như sao, nhìn nhìn con ruồi dưới đất, lại nhìn về phía cha, reo một tiếng mà nhào vào trong lòng nam nhân, hôn chụt chụt mấy cái lên khắp mặt hắn, ánh mắt nhiệt tình ngay cả Thẩm Hi còn thấy nóng bỏng lây.
“Cha, cha...”, Hoắc Hiệp kích động sẽ không nói được lưu loát, chỉ biết ôm lấy Hoắc Trung Khê mà gọi. Hoắc Trung Khê hôn lên má con trai, lại nhéo nhéo cái má mềm mại của nó, vui mừng hỏi: “Về sau cha sẽ dạy Tiểu Hiệp học kiếm pháp lợi hại như vậy, con có muốn học không?”
Hoắc Hiệp trịnh trọng gật đầu, giọng nói kiên quyết không do dự: “Học.”
Hoắc Trung Khê lại hỏi: “Vậy con có sợ khổ hay không?”
Hoắc Hiệp lớn tiếng trả lời: “Không sợ!”
Hoắc Trung Khê ngẩng mặt cười to, rất có cảm giác có con mọi sự đủ, vô cùng vui sướng.
Buổi tối ăn cơm, Hoắc Trung Khê ăn vạ trong lòng cha, Thẩm Hi nói thế nào thằng bé cũng không chịu đi xuống, kéo cũng kéo không ra. Hoắc Trung Khê che chở con, tình cảm hai cha con nhanh chóng ấm lên. Thẩm Hi được rảnh tay, bữa cơm đầu tiên không phải bận rộn chiếu cố con trai mà là để cho người cha mới ra lò một mình lo liệu.
Đợi đến khi Hoắc Hiệp ngủ say, hai vợ chồng mới tắm rửa lên giường nghỉ ngơi. Hai người ghé mặt nói chuyện lúc sau khi chia li, Thẩm Hi chợt nhớ đến hôm qua Hoắc Trung Khê nhắc đến Lý lão tiên sinh, tò mò hỏi: “Ngươi làm thế nào mà tìm được Lý lão tiên sinh vậy?”
Nam nhân cầm ngón tay Thẩm Hi nặn nặn, trả lời: “Sau khi Tây Cốc trấn bị đồ, ta rất phẫn nộ, về sau bình tĩnh lại mới nghĩ đến ngươi là một người nhát gan lại thông minh, không chừng trước khi trấn biến mất ngươi đã trốn đi rồi. Ta khiến An Tu Thận phát công văn, chỉ cần có người Tây Cốc trấn làm lại hộ ta thì ta sẽ biết. Hai năm qua ta luôn phiêu bạt các nơi để tìm ngươi, về sau ta tìm được nhà của Lý Trinh. Lý lão tiên sinh không ở nhà, con trai hắn nói ngươi đi về hướng bờ biển, ta liền dọc theo con đường có lẽ ngươi đi qua mà đi xuống phía đông, về sau đi đến Biên thành, tướng thủ thành nói khi đó đã phong tỏa cửa thành, tuyệt đối không có người đi qua được. Hơn nữa theo tình huống họ nói khi đó, ngươi căn bản không có cách nào đi tới bờ biển, cứ như vậy manh mối lại chặt đứt, nhưng ta không cam tâm, vẫn tìm mọi cách tìm kiếm ngươi. Mấy hôm trước có người tên là Tiền Thanh Diệu tới báo tin, nói là có khả năng ngươi sống ở đây nên ta tìm tới.”
Nghe Hoắc Trung Khê nói tìm hết mọi khả năng để tìm nàng, Thẩm Hi nói không cảm động là không có khả năng, cảm giác có người trân trọng yêu thương đúng là rất tuyệt. Nàng ướt mắt nhìn người nam nhân này, chỉ cảm thấy cuộc đời này gặp được người nam nhân trọng tình trọng nghĩa như hắn thì nàng có khổ bao nhiêu cũng đáng.
Hoắc Trung Khê thấy nương tử nhu tình mật ý nhìn mình như vậy, không khỏi ôm chặt lấy nàng, hôn nhẹ lên má nàng: “Nương tử, cảm ơn ngươi còn sống, cũng cảm ơn ngươi đã sinh một đứa con trai cho ta. Về sau ta tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu khổ nữa.” Khóe mắt Thẩm Hi rốt cuộc không ngăn được lệ, nàng không biết biểu đạt tình cảm của mình ra sao, chỉ nức nở gọi một tiếng ‘Tướng công’ rồi nghẹn ngào.
Hoắc Trung Khê hôn lên đôi mắt Thẩm Hi, dỗ nàng như dỗ trẻ con mà chuyển đề tài: “Không sao rồi, giờ cả nhà chúng ta đoàn tụ, về sau sẽ không xa nhau nữa. Ta còn chưa nói hết chuyện đâu, ngươi không muốn biết tình hình của Lý lão tiên sinh sao?”
Đề tài thành công hấp dẫn sự chú ý của Thẩm Hi, nàng lau nước mắt, giọng nghẹ nghẹn: “Nhà bọn họ vẫn khỏe chứ?” Hoắc Trung Khê cười: “Ngươi chắc chắn không biết được giờ Lý lão tiên sinh đang làm gì đâu.” Thẩm Hi nói: “Còn làm gì nữa, chắc ông ấy chỉ đọc sách, trông cháu với đi du lịch đó đây thôi chứ làm gì?”
Thấy nương tử đã không khóc, Hoắc Trung Khê thở phào một hơi, sau đó nhẹ nhàng công bố đáp án: “Ngươi đoán sai rồi. Ông ấy xuất gia làm đạo sĩ.”
Chuyện này khiến Thẩm Hi giật mình kinh ngạc, Lý lão tiên sinh có học vấn tốt như thế, sao lại đi xuất gia? Nàng nghĩ lại, không kể là ai, sau khi trải qua một loạt biến cố thảm thiết như vậy chắc chắn không ít thì nhiều sẽ có cảm giác bi quan chán đời trong lòng, huống chi Lý lão tiên sinh lại là người đọc sách, học rộng hiểu nhiều, đa sầu đa cảm. Chính nàng cũng đã từng muốn tìm một chỗ thế ngoài đào nguyên mà ẩn cư cơ mà.
Nghĩ đến đây, Thẩm Hi thở dài một tiếng: “Chịu nhiều cực khổ với cảnh tượng địa ngục trần gian như vậy, đừng nói là Lý lão tiên sinh, ngay cả ta cũng muốn tìm một chỗ không người mà ẩn cư đây.” Hoắc Trung Khê vuốt tóc nàng, hứa hẹn: “Trước tiên chúng ta ở lại đây vài ngày đã, đợi đồ đệ của ta đến đây ta giao cho hắn mấy chuyện đi làm rồi ta dẫn ngươi cùng con trai đi bái tế sư phụ ta, nơi đó rất thanh tĩnh, nếu ngươi thuchs thì chúng ta ẩn cư ở đó mấy năm, nhân tiện dạy con trai luyện võ.”
“Được.” Thẩm Hi rất tò mò về nơi Kiếm thần lớn lên, chỗ đó chắc hẳn là một nơi non xanh nước biếc tràn đầy linh khí.
Sau khi Hoắc Trung Khê giải thích rõ ràng mọi chuyện, Thẩm Hi đắn đo một lúc, cảm thấy hắn cần được biết chuyện về Quy Hải Mặc, tuy nàng với Quy Hải Mặc thanh thanh bạch bạch nhưng nói rõ ràng vẫn tốt hơn, đỡ phải sau này phiền toái. “Tướng công, ta có chuyện muốn nói. Năm ngoái ta đi Khoan thành bán đồ, có gặp được một tiểu cô nương khoảng 7 8 tuổi, bọn ta nói chuyện rất vui. Sau đó hai cha con tiểu cô nương đó có đến đây nhặt hải sản. Cha của tiểu cô nương thấy ta với con gái hắn hợp nhau nên muốn để ta đi làm...” nói đến đây Thẩm Hi kẹt lời, nàng không biết từ ‘bảo mẫu’ ở đây nói ra sao, ‘nhũ mẫu’ thì không hẳn, Thanh Phù đã lớn rồi, không phải việc cho bú. ‘Lão ma ma”? Không đúng, nàng còn chưa già đâu.
Thẩm Hi đang nghĩ ngợi, Hoắc Trung Khê đã hỏi: “Làm cái gì? Mẹ kế sao?”
Thẩm Hi nhìn nhìn bản mặt đen sì của hắn, cẩn thận nói: “Lúc đầu hắn nói muốn cho ta chăm sóc con gái giúp hắn, mỗi tháng tiền công 100 lượng bạc. Ta không đồng ý, về sau hắn mới nói muốn kết hôn với ta. Ngươi yên tâm, giữa chúng ta không có gì cả, hắn chỉ muốn ta chăm sóc con gái mà thôi, điều kiện trao đổi là hắn sẽ dạy võ công cho con trai chúng ta.” Hoắc Trung Khê xoay người ngồi dậy, ánh mắt sác bén, lạnh lùng nói: “Hắn tên gì? Nhà ở đâu? Ta muốn đi gặp gặp hắn, để xem hắn có bản lĩnh gì mà dạy con ta!”
Thẩm Hi nhìn hắn tức giận bừng bừng như muốn diệt cả nhà người ta, thầm nghĩ may mắn nàng không thích phải ai khác hay nhận tái giá, không thì hắn giận lên nàng muốn toàn thây cũng khó. Càng may mắn hơn người muốn cầu hôn nàng lại là Quy Hải Mặc, nếu là người khác võ công thường thường hay không biết võ công, chắc không đủ hứng một chiêu của Kiếm thần mất. Nàng vội làm dịu cho tướng công đại nhân đang tản khí lạnh toàn thân: “Được rồi, đừng nóng giận mà, ta có đồng ý đâu.”
Hoắc Trung Khê đưa tay sờ mặt nàng, sắc mặt hơi dịu đi nhưng vẫn kiên trì: “Hắn là ai?” Thẩm Hi thấy hắn không đạt được mục đích thì không nhả ra, đành thở dài nói: “Trước tiên ta phải nhắc lại hai điều. Một là giữa ta với hắn không có tình yêu nam nữ. Hai là hắn chỉ đưa ra điều kiện, quan hệ giữa chúng ta là giao dịch.” Sau đó dưới ánh mắt lợi hại của Hoắc Trung Khê, Thẩm Hi cố giữ bình tĩnh nói tiếp: “Hắn nói tên hắn là Quy Hải Mặc.”
Nam nhân ngẩn người, khuôn mặt tươi tỉnh hẳn: “Thì ra là hắn ta. Đừng để ý đến hắn, Quy Hải Mặc kia chính là một kẻ điên.” Nghe lời này, Thẩm Hi cười thầm trong lòng, thiên hạ này có 4 Võ thần, Phong Triền Nguyệt Đông Nhạc bị cả Hoắc Trung Khê với Quy Hải Mặc gọi là bà điên, Bản Ngã Sơ Tâm Nam Nhạc bị Hoắc Trung Khê châm chọc là mắt mù tâm cũng mù, kể cả Quy Hải Mặc cũng bị Hoắc Trung Khê gọi là kẻ điên, bốn Võ thần ba kẻ không bình thường, chỉ còn mỗi nam nhân của nàng là người bình thường thôi đấy.
Thẩm Hi tò mò hỏi: “Sao Quy Hải Mặc lại bị gọi là kẻ điên thế? Hắn chỉ là ít nói một chút thôi mà.” Hoắc Trung Khê trả lời: “Về sau ngươi tiếp xúc với hắn ít thôi, kẻ này khá phiền phức.”
Tuy Quy Hải Mặc ít nói, hơi ngốc ngốc, tính tình trẻ con, hơi kém năng lực biểu đạt nhưng nhân phẩm của hắn không có vấn đề nào, nàng chưa nhìn ra được thiếu sót gì.
Thấy Thẩm Hi nghi ngờ nhìn hắn chằm chằm, Hoắc Trung Khê đành giải thích cặn kẽ: “Chuyện của hắn dài lắm, tiểu cô nương kia không phải con gái ruột của hắn mà là thê tử chưa cưới.”
Không phải con gái ruột mà là thê tử chưa cưới... cái này nghe hơi sai sai...
Hoắc Trung Khê nằm xuống, ôm chặt Thẩm Hi vào lòng, nói: “Mặc kệ hắn, việc này ta giải quyết là được. Thôi, đi ngủ đi.” Câu chuyện Thẩm Hi suýt tái giá bị Kiếm thần gạt qua một bên.
Thẩm Hi đã không có chuyện gì để lo nghĩ, nhẹ nhàng thiếp đi trong lồng ngực của trượng phu.
Ngày thứ ba kể từ khi Hoắc Trung Khê đến, một người trung niên mệt mỏi lấm lem bụi đường đi vào Thượng Ngư thôn, tìm đến nhà Thẩm Hi. Hắn mới vào cửa đã quỳ xuống dập đầu, hành lễ gọi Thẩm Hi là sư nương, làm Thẩm Hi giật mình. Được Hoắc Trung Khê giới thiệu, nàng mới biết người nam nhân trông còn lớn tuổi hơn Hoắc Trung Khê này lại là đại đồ đệ của hắn, tên là An Khánh Đào.
An Khánh Đào hành lễ với Thẩm Hi xong, đã được Hoắc Trung Khê gọi vào trong nhà nói chuyện, Thẩm Hi đi vào nhà bếp nấu cơm. Nàng chưa nấu xong, An Khánh Đào đã cáo từ rời đi. Thẩm Hi ngạc nhiên: “Sao không ở lại ăn cơm hẵng đi? Giờ đã trưa rồi.” An Khánh Đào chỉ là một mực cười chối từ, mặc kệ Thẩm Hi giữ lại vẫn đi về.
Nàng đi vào nhà, tức giận với Hoắc Trung Khê: “Hắn từ xa đến đây, sao ngươi không để hắn ăn bữa cơm hẵng đi?”
Hoắc Trung Khê nói: “Ngươi không cần khách khí với hắn, cứ coi hắn thành người trong nhà là được. Hắn là thúc thúc của An Tu Thận, coi như là một Vương gia, có nhiều người muốn mời hắn ăn cơm chứ không cần phải chen chúc ở đây ăn.”
Người thật thà phúc hậu thế kia chính là Vương gia? Không phải các Vương gia đều là người linh hoạt thông minh sao?
Sau khi An Khánh Đào đến, Hoắc Trung Khê thương lượng với Thẩm Hi chuyện lên đường đi tế bái sư phụ hắn.
Thẩm Hi đã biết thân phận thực sự của Hoắc Trung Khê, hiểu rõ nếu không muốn phu thê chia lìa nữa thì chắc chắn sẽ phải theo hắn rời khỏi Thượng Ngư thôn. Dù nàng còn luyến tiếc nơi này nhưng nàng vẫn phải rời đi, bởi vì trên vai Hoắc Trung Khê là cả một quốc gai, không thể vĩnh viễn ở lại làng chài nhỏ bé này. Nghĩ xong mấy chuyện này, nàng bắt tay vào thu dọn đồ đạc, nghĩ đến thân phận của tướng công, nàng không thấy có cái gì cần thiết phải mang theo, dù sao đã có người chuẩn bị sẵn mọi thứ, cuối cùng Thẩm Hi chỉ gói ghém mấy món quần áo, mang theo tiền bạc. Còn những thứ còn lại, cứ để lại trong nhà, có lẽ về sau còn có dịp trở lại nơi đây.
Hai ngày sau, An Khánh Đào đánh một chiếc xe ngựa lớn sang trọng lịch sự đến, chuyển đồ đạc lên xe xong, cả nhà Thẩm Hi chuẩn bị rời khỏi Thượng Ngư thôn.
Người trong làng biết tin, không muốn nàng rời đi, lưu luyến đưa tiễn thật xa. Cả Tam thúc công cũng run rẩy làm người dìu đi tiễn đến ngoài làng, Phương tỉ vốn thân thiết nhất với Thẩm Hi càng khóc đến đỏ cả mắt. Thẩm Hi không bỏ được những con người thuần phác đáng yêu nơi đây, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Tam thúc công không ngừng dặn dò Thẩm Hi: “Thẩm nương tử, nếu có rảnh thì trở về thôn thăm lại mọi người nhé, về sau cả làng sẽ là nhà mẹ đẻ của ngươi. Hoắc tướng công, mong ngươi đối xử tốt với mẹ cong Thẩm nương tử, đừng để bọn ta nhớ mong.” Hoắc Trung Khê với Thẩm Hi luôn miệng đồng ý.
Đợi đến khi mặt trời lên cao, Thẩm Hi mới lưu luyến không rời mà lên xe, An Khánh Đào giơ roi lên, chiếc xe ngựa đi xa dần. Xe đã đi được một đoạn, mới có người nhớ ra chuyện quan trọng: “Hoắc tướng công, nhà ngươi ở đâu để về sau nếu bọn ta có dịp sẽ đến thăm Thẩm nương tử?”
Hoắc Trung Khê quay đầu lại nói: “Mọi người đến Kiếm thần sơn, cứ nói là người của Thượng Ngư thôn sẽ có người dẫn mọi người tới gặp nương tử của ta.”
Sau lưng một mảnh yên lặng, sau đó là tiếng thét giật mình, hoan hô vui sướng đến rung trời.