“Jung Yunho, em nói với anh bao nhiêu lần rồi, anh mang đồ bảo hộ cho em, mang đồ bảo hộ, rõ chưa?” Jaejoong sắc mặt ửng hồng bật dậy khỏi chiếc giường King size sau đó vội vàng xông vào nhà vệ sinh tắm rửa.
Rồi bắt đầu hùng hổ trách mắng Yunho.
“Em mua rất nhiều đặt vào trong ngăn kéo đó thôi, anh hết lần này đến lần khác đều không chịu dùng, còn để nữa sẽ hết hạn đấy. Còn có, em cảnh cáo anh một lần nữa, lần sau anh còn như vậy, anh ra phòng khách mà ngủ.”
Jaejoong ở trong phòng tắm quát mắng, câu cuối còn lập lại liên tục.
Yunho lại hoàn toàn không để ý, chỉ hồi tưởng lại vừa rồi Jaejoong bị giày vò, thật sự là rất đáng yêu, nghĩ lại liền thấy cả người hưng phấn a.
“Yunho, anh đến cùng là có nghe em nói cái gì không?” Jaejoong không mặc gì đi tới đi lui trong phòng tìm khăn tắm. Mắt Yunho dõi theo thân thể Jaejoong, đảo qua đảo lại.
Sau đó, nghiêng người một cái, Jaejoong bị Yunho nhanh như hổ đói vồ mồi ôm vào trong ngực.
“Jaejoong, em đang câu dẫn anh a.” Yunho cười mập mờ, bắt đầu trắng trợn phi lễ Jaejoong.
“Cút sang một bên đi Yunho. Đừng có không biết xấu hổ như thế.”
Jaejoong liều mạng giãy dụa, cuối cùng tránh thoát khỏi ma trảo của người nào đó.
“Mấy lời em vừa nói, anh có nghe thấy cái gì không?” Jaejoong nổi giận.
“Ai nha, hết hạn thì kệ nó hết hạn thôi. Chỉ là mấy đồ bảo vệ thôi mà, nếu em cảm thấy lãng phí, lấy nó ra mà thổi làm bóng bay chơi.”
Yunho vẻ mặt vô lại.
“Không phải vấn đề về đồ bảo hộ, mỗi lần anh để mấy thứ dinh dính kia đi vào, em rất không thoải mái.”
“Nhưng mà, nếu mang đồ bảo hộ, anh sẽ rất không thoải mái. Em có biết cảm giác kia giống hệt việc đi tất mà rửa chân không?” Yunho bĩu môi lên, Jaejoong thực sự không nhận ra, đây là Yunho hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang trên thương trường sao? Giống hệt một đứa trẻ làm nũng.
“Em biết ngay mà, Yunho, Hee Chul hyung nói không sai, đàn ông trước và sau khi kết hôn là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước khi kết hôn, anh vẫn mang đồ bảo hộ mà!”
Jaejoong bắt đầu oán trách, Yunho lại giả bộ đáng yêu. Không tức giận cho anh xem, anh lại cho Kim Jaejoong cậu là con mèo bệnh.
“Lại là Hee Chul hyung, em yêu, em cách xa anh ta một chút đi. Em nói trước khi kết hôn? Trước khi kết hôn chúng ta đã làm đâu!” Yunho rất cố gắng nhớ lại bọn họ hai năm trước.
“Cái rắm. Hôm ở nhà Hee Chul hyung uống đến say không phải lần đầu sao, anh làm em đau thắt lưng mấy ngày.” Jaejoong làm sao có thể quên lần đầu ấy.
Lúc làm xong, cậu cứ tự xấu hổ mấy ngày, hơn nữa thắt lưng cũng đau mấy ngày, Yunho lại làm như không có việc gì, lúc đó vẫn đang anh anh em em với Kelly.
“Này, em nói lần thứ nhất đó sao? Lần đấy cũng tính?”
Yunho bắt đầu cảm thán vợ yêu của mình đơn thuần. Xem ra, dù Hee Chul dạy dỗ thế nào, Jaejoong vẫn đơn thuần như cũ. Hì hì, Jaejoong mê người ở chính điểm này ah.
“Vì sao không tính?” Jaejoong chớp mắt to, có chút mờ mịt nhìn Yunho.
“Muốn biết?” Yunho đột nhiên cười rất gian xảo.
“Đó là đương nhiên.” Jaejoong tuy cảm thấy Yunho cười vô cùng quỷ dị, nhưng lòng hiếu kỳ vẫn đánh bại lý trí.
“Vậy em lại gần đây đi. Anh cho em biết!” Yunho cười càng ngày càng tà ác.
“Em, em đột nhiên không muốn biết nữa!” Jaejoong tựa hồ ý thức được điều gì, quay người định rời đi. Yunho lại một lần nữa bắt lấy Jaejoong, đặt cậu dưới thân.
“Đêm nay, chúng ta vừa làm vừa nói a!” Sau đó đè chặt Jaejoong đang giãy dụa, bắt đầu dùng lưỡi trêu đùa những vị trí mẫn cảm của Jaejoong.
“Yunho, anh là tên lừa đảo, em không muốn biết nữa!”
Đêm đó, tiếng kêu thê thảm của Jaejoong vang vọng khắp biệt thự nhà Jung.
“Phu nhân! Cái này ~~” Quản gia có chút khó xử nhìn bà Jung. Xem ra cửa này phải đổi rồi, hiệu quả cách âm kém quá.
“Không có việc gì, không có việc gì. Con của ta mà!” Bà Jung có chút quỷ dị uống cà phê, nhìn ti vi đưa tin tài chính và kinh tế.
Tên nhóc kia cứ miệt mài, lâu lắm rồi không được gặp Jaejoong. Hôm nay lại cả đêm, hẳn Jaejoong sẽ không rảnh rỗi rồi. Ha ha, đúng là thanh niên ah.
“Jaejoong, đi theo hyung dạo phố!” Điện thoại của Hee Chul phá vỡ yên tĩnh trong gian phòng Jaejoong.
“Hyung, em sinh bệnh rồi!” Jaejoong rất lười nhác, cố hết sức nói với điện thoại.
“Sinh bệnh? Ha ha, sao vậy? Bị Yunho nhà em làm đến không xuống giường được à?” Hee Chul cười dâm đãng, trêu chọc Jaejoong đang suy yếu nằm trong ngực Yunho.
“Hyung, vừa vặn, em cũng muốn hỏi hyung một vấn đề!”
Jaejoong đột nhiên dũng cảm hỏi, tốt xấu gì tối hôm qua cậu cũng vì vấn đề đó mà bị làm thành cái dạng này, cậu nhất định phải biết rõ ràng.
“Ah, em nói cái kia à!” Hee Chul như bừng tỉnh, tựa hồ nhớ đến việc gì đó.
“Sao em lại không rõ! Lúc ấy Yunho làm gì với em, em lại không biết sao?”
“Có ý gì, em không hiểu, hyung nói rõ ràng đi.” Jaejoong càng ngày càng thấy tò mò.
“Lúc đó, không phải hai đứa đang cãi nhau sao. Yunho có mưu tính với em từ lâu rồi. Như lần này đó, tên nhóc đó nhẫn nhịn lâu như vậy, nó nhất định sẽ làm em đến không xuống giường được. Đúng không?”
Không đợi Jaejoong trả lời, Hee Chul lại tiếp tục nói.
“Em hôm đó cảm thấy đau thắt lưng là công lao của hyung và Junsu cả đếm đó đấy. Để em ngủ đủ tư thế khác nhau, em không đau mới là lạ.”
Hee Chul nói xong không khỏi bật cười. Sao lúc đó mình lại thông minh thế, nghĩ ra cách tuyệt vời như vậy, ha ha.
“Nói như vậy, em với Yunho, buổi tối kia căn bản không có chuyện gì xảy ra?” Jaejoong tựa hồ đã hiểu ra.
“Kỳ thật cũng không phải hoàn toàn a. Chỉ là cởi quần áo hai đứa, ngủ cạnh nhau ah. Sau đó thuận tiện chụp vài cái ảnh rồi… A, hết rồi.”
Hee Chul như nhớ ra cái gì, ngậm miệng lại.
“Rồi làm sao, Hee Chul, hyung nói hết cho em.” Jaejoong tập trung lại.
“Rồi, cái kia, Junsu, lúc dùng máy tính Yoochun, đã gửi ảnh hai đứa, cho Jung phu nhân.”
Sau khi nói xong, Hee Chul vội vàng cúp điện thoại. Nhưng chuyện lúc sau, Jaejoong đã đại khái hiểu.
“Jaejoong, ăn cơm đi ah. Ngủ đến cháy mông rồi kìa.” Yunho cười hì hì bước vào, kéo chăn Jaejoong lại bị một ánh mắt sắc bén giết chết.
“Yunho, lúc trước anh biết rõ chúng ta không có chuyện gì phải không? Anh không nói với em một tiếng, hại em như một tên ngu ngốc, cứ bối rối lâu như vậy.”
“Ah, cái này vốn rất khó giải thích ah. Huống hồ, em hiểu lầm không phải rất tốt sao, Junsu nói, em rất để ý vấn đề đó, để em hiểu lầm, kỳ thật rất có lợi cho anh nha.”
Yunho giải thích như vậy khiến cho Jaejoong thoải mái hơn nhiều. Ít nhất, động cơ là thuần khiết, chỉ là cậu như một thằng ngốc bị đùa giỡn lâu như vậy.
“Yunho, anh thấy mấy cái áo mưa Hee Chul bày ở đó nên biết đúng không!”
“Ah, xem như vậy đi! Cho nên, Jaejoong à, em đã hiểu rõ chưa, anh kỳ thật không thích mang đồ bảo hộ ah. Cho nên, về sau đừng ép anh nữa đi mà!” Yunho thừa cơ nói mục đích của mình.
“Yunho, anh mơ tưởng! Còn có, tuần này anh đừng có chạm vào em, cút ra ngoài.”
Jaejoong ném gối ra cửa phòng, Yunho liền bị đuổi đi.
“Jaejoong à, em mở cửa đi, chúng ta thương lượng một chút. Nếu không thì ba ngày, ba ngày được không? Hay là bốn ngày?” Yunho sáng sớm nhao nhao không ngừng.
Bà Jung vẫn hờ hững như cũ đọc báo, ăn điểm tâm sáng, cảm thán: “Đúng là thanh niên ah!”