Giản Du Du há to miệng, ngẩn người, Vu Hạ Khôn K.O* Hướng Bân, quay đầu nhìn về phía người vừa mới bị anh đạp ngã xuống, hiện tại mới vừa mới bò lên.
*knock-out: hạ đo ván
Vu Hạ Khôn rất ít khi đánh nhau, chủ yếu là anh không làm những chuyện quá tổn hại đến phong độ như thế này, tính tình của anh nóng nảy hơn Vu Minh Trung rất nhiều nhưng anh cũng là con trai nhà họ Vu, phong thái lịch lãm đã có từ trong xương tủy, bạo lực là phương thức tệ hại nhất và cũng là cách phát tiết cảm xúc cấp thấp nhất của một người.
Tất nhiên, với nền tảng gia đình và môi trường phát triển của anh thì về cơ bản là không có ai đánh nhau với anh.
Nhưng hôm nay thì khác, sau khi anh đạp ngã Hướng Bân, ngay cả Giản Du mà anh cũng không thèm liếc mắt nhìn một cái, có thể nói là bình tĩnh cởi khuy măng sét ra, trân trọng bỏ vào trong túi áo, lúc này mới kéo cà vạt xuống, hơi nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông vừa tuyên bố muốn chơi threesome.
Người này tên là Lang Kính, là một đứa con trai của kẻ lắm tiền thô thiển không thể nào gia nhập vào cái giới này được.Trong giới của họ, chỉ có tiền thôi vẫn chưa đủ, gia thế bối cảnh, giáo dưỡng và năng lực luôn phải có, không phải người ta gọi mình một tiếng ‘thiếu gia’ thì mình chính là thiếu gia thật sự.
Trong nhà Lang Kính có chút tiền nhưng ngoại trừ tiền ra thì thật sự không có gì cả, là nhà giàu mới nổi điển hình, cha của anh ta làm ăn đen tối, không đủ tư cách vào nổi vùng xám*, đương nhiên anh ta cũng không được giới này thừa nhận, huống hồ bản thân anh ta cũng không có năng lực gì, nếu không cũng không đến mức đi theo Hướng Bân, còn coi Hướng Bân là đại ca.
*Vùng xám: vùng trung gian của đen và trắng, không phải đen cũng không phải trắng, không tốt cũng không xấu
Rất hiển nhiên, anh ta biết Vu Hạ Khôn, hơn nữa còn e ngại anh. Anh ta nhìn Hướng Bân nằm trên mặt đất, liên tục bò về phía cửa, rõ ràng là muốn chạy.
Vẻ mặt Vu Hạ Khôn lạnh lẽo đến doạ người, cả người tràn ngập hơi thở thô bạo, anh kéo cà vạt từ trên cổ xuống, từng vòng từng vòng quấn quanh tay mình, đồng thời di chuyển đôi chân dài đi về phía Lang Kính.
Lang Kính đã chạy đến cửa, cửa bị đạp hỏng, nhưng khi một chân của anh ta đã giẫm ra tới cửa, thì Vu Hạ Khôn vẫn luôn im bặt từ nãy đến giờ đã lên tiếng.
Giọng anh rất lạnh, vừa trầm vừa lạnh, Giản Du Du cũng bị giọng nói này của anh làm cho hoảng sợ. Vu Hạ Khôn chưa từng và cũng không hề nói những lời như vậy, ác ý tràn ngập, tựa như dây leo trong nháy mắt đã bò đầy trên lưng Lang Kính: "Hôm nay mày chạy thì ngày mai tao sẽ đóng gói cả nhà mày ném vào.”
Giản Du Du nghe không hiểu câu này, ném vào, ném vào đâu?
Nhưng sau khi nghe xong câu này, Lang Kính lại gấp gáp phanh lại, nắm lấy cánh cửa đã bị Vu Hạ Khôn đạp hỏng, nép mình đứng trong cửa, quán tính khiến cho bàn tay nắm trên cửa của anh ta bị ấn vào gai gỗ vừa nhọn vừa lồi lõm, lập tức thấy máu. Nhưng dường như anh ta lại không cảm thấy đau, há to miệng, run rẩy quay đầu lại, ầm ầm quỳ trên mặt đất, tiếng vang ầm ầm của đầu gối tiếp xúc với mặt đất khiến Giản Du Du nghe mà ê cả răng.
Anh ta chắp hai tay lại, dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Vu Hạ Khôn đang bước về phía mình, nói: "Tổng giám đốc Vu, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi, tôi chỉ là dọa cô ấy chơi, tôi không dám..."
Anh ta còn chưa nói xong thì Vu Hạ Khôn đã đi tới trước mặt anh ta rồi nhanh chóng nhấc chân lên, đạp một cước vào ngực anh ta, trực tiếp đá người đang quỳ bên cửa, từ trong cửa đá thẳng ra ngoài..
Lang Kính co quắp ở bên ngoài, một hồi lâu cũng không dám thở ra. Giản Du Du đi tới sau lưng Vu Hạ Khôn, đưa tay kéo ống tay áo của anh một cái, Vu Hạ Khôn hất cô ra, động tác vô cùng mạnh bạo, giống như hất ra thứ gì đó bẩn thỉu.
Giản Du Du bị hất lui về phía sau hai bước, vậy mà Vu Hạ Khôn không quay đầu lại, còn đang nhìn chằm chằm Lang Kính, Lang Kính chầm chậm bò lại, khóe miệng cũng đã chảy máu, nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của Giản Du Du, thế mà anh ta lại từng chút từng chút bò trở về.
"Tổng giám đốc Vu, tôi thật sự không biết cô ấy là người của anh, là Hướng Bân, là Hướng Bân bảo tôi làm!"
“Á!”
Anh ta nói xong câu đó, nắm đấm của Vu Hạ Khôn cũng chạm đến trên mặt anh ta, kế tiếp là từng quyền từng quyền nện vào da thịt và cả những cú đá vô cùng chân thật, người trên mặt đất giống như một con cá chạy quay cuồng trong chảo nóng, ngoại trừ kêu rên đau đớn ra thì là quay cuồng, miệng mũi chảy máu, cuộn mình thành một con tôm, lời cầu xin tha thứ kèm theo máu tanh mơ hồ không rõ, Vu Hạ Khôn gấp một chân, nửa quỳ trên mặt đất, hết cú đấm này tới cú đấm khác, tập trung nện vào mặt anh ta, Thái Dương và gân xanh trên cổ nổi lên, đôi mắt anh tràn ngập tơ máu, trông cực kỳ dọa người.
Bản thân Vu Hạ Khôn trông khá đáng sợ, nhất là lúc anh nổi giận, cộng thêm cái tính thích giết người phóng hỏa bằng miệng, bằng không thì Giản Du Du cũng không đến nỗi ngay từ đầu đã bị anh dọa tới mức về nhà.
Nhưng cô trợn mắt há hốc mồm nhìn dáng vẻ của Hạ Khôn bây giờ thì mới ý thức được Vu Hạ Khôn thật sự nổi giận rồi. Anh cũng không nói một câu nào, người phía dưới nhanh chóng bị đánh nhìn không ra hình người nữa, nhưng anh lại không động tới kẻ cầm đầu trong phòng là Hướng Bân, bởi vì ở trong mắt anh, hiện tại Hướng Bân đã là người chết, đương nhiên anh phải gi*t chEt anh ta!
Nghe được âm thanh rất nhiều người đã tụ tập bên ngoài hành lang, phần lớn là người ở tiệc rượu nhưng những người kia nhìn thấy cảnh tượng này chỉ biết tỏ vẻ kinh ngạc chứ không có ai có ý xông lên kéo ra, ngay cả Hoắc Kiểu Nguyệt xuất hiện phía sau đám người cũng chỉ nhíu mày rồi lại dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Giản Du Du một cái, mím đôi môi đỏ thắm, không lên tiếng khuyên một câu.
Da đầu Giản Du Du cũng muốn nổ tung, cô nhớ tới cmn còn đang livestream kia kìa, vội vàng chạy vào trong phòng tắt điện thoại đi, trước khi tắt màn hình livestream cô đã quét mắt nhìn qua, thấy bình luận chạy ngang nhiều đến nỗi không nhìn thấy nội dung trên màn hình đâu, Giản Du Du liếc mắt nhìn qua mấy từ nhạy cảm mà giật nảy mình, cái gì mà livestream tội phạm rồi, hiện trường giết người, bắt gian tại trận... Mà số người xem trực tiếp đã đạt tới hơn một triệu, Giản Du Du kinh hồn bạt vía tắt livestream.
Lúc tắt điện thoại di động rồi lại chạy ra, người trên mặt đất đã hít vào thì nhiều mà thở ra không được bao nhiêu, vẫn không có người nào tới, Giản Du Du nghĩ thầm, chẳng lẽ đám người này muốn nhìn Vu Hạ Khôn giết người tại chỗ sao?!
Thế mà cô lại nhìn thấy quản lý khách sạn chỉ đứng đó xem!
Vừa rồi Giản Du Du bị Vu Hạ Khôn ghét bỏ hất ra, ban đầu vốn không muốn quan tâm nhưng cô không thể nhìn Vu Hạ Khôn thật sự giết người được. Cứ xem như anh có nhiều tiền hơn đi chăng nữa thì đây chính là chuyện liên quan đến mạng người, tẩy không trắng nổi, huống hồ người có thể xuất hiện trong tiệc rượu kia đều là công tử nhà giàu, người nhà người ta sẽ không để yên, vả lại cô thật sự không muốn để cho livestream bắt cặn bã của cô biến thành livestream giết người.
Vì thế Giản Du Du nhào tới, ôm lấy cánh tay Vu Hạ Khôn: "Anh Khôn, anh điên rồi!”
Vu Hạ Khôn trừng mắt nhìn Giản Du Du một cái, vì tơ máu trong đôi mắt kia quá dày nên hơi nước trong mắt thực sự giống như một giọt huyết lệ.
Cmn có cần phải đến mức đó không?
Giản Du Du lại bị hất đi, suýt chút nữa đã va vào tường, Hoắc Kiểu Nguyệt đến đỡ cô, nhưng sau khi Giản Du Du nhìn cô ta một cái, Hoắc Kiểu Nguyệt muốn nói không đồng ý cho Giản Du Du dây vào nhưng Giản Du Du lại bước lên phía trước.
Lần này cô không kéo Vu Hạ Khôn mà là đứng bên cạnh hỏi anh: "Người là do em hẹn, anh đánh bọn họ là có ý gì?”
Vu Hạ Khôn run rẩy dữ dội, tiếp theo vô cùng căm hận nhìn về phía Giản Du Du, tay vẫn còn bóp cổ Lang Kính đã bị đấm đến mức mẹ nhận không ra, cất giọng khàn khàn hỏi Giản Du Du: "Đây chính là chút việc cần xử lý mà em nói đó sao?!”
Giản Du Du cụp mắt nhìn anh, không hiểu tại sao Vu Hạ Khôn phải làm đến mức này. Lúc đầu hai người họ chỉ là quan hệ tình nhân, cô được anh bao nuôi, chấm dứt rồi cô còn cuốn đồ anh cho rồi bỏ chạy, ngủ cũng đã ngủ với anh rất nhiều lần, có cái gì không buông xuống được? Cô cũng có phải là nhân vật cực phẩm gì đâu?
Nghĩ như vậy, Giản Du Du cũng cứ như vậy mà hỏi: "Có cần phải vậy không Vu Hạ Khôn, biến thành như vậy khó coi biết bao nhiêu chứ?”
Cả người Vu Hạ Khôn đều đang run rẩy dữ dội, bàn tay bóp cổ Lang Kính càng thêm dùng sức. Giản Du Du thấy anh giống như một tên điên thì cảm thấy lạ lẫm vô cùng, ở hiện thực thật sự không có người nào điên cuồng như vậy, ở bên nhau hay không ở bên nhau thì giữa những người yêu nhau bế tắc lắm cũng chỉ là gặp mặt mà như không quen biết.
Điên cuồng như vậy lại khiến cho cô không có cảm giác chân thật, cô khó có thể hiểu được, hỏi Vu Hạ Khôn: "Anh muốn gi*t chEt anh ta à?”
"Không chỉ có hắn ta." Vu Hạ Khôn cười cười, nụ cười có chút dọa người, "Còn có cái tên trong phòng kia nữa, Giản Du Du, em có tin không? ”
Vu Hạ Khôn đỏ mắt nhìn cô: "Từ nay về sau, ai dám đụng vào em thì anh sẽ gi*t chEt kẻ đó!”
Mọi người xung quanh hít vào một hơi, phần lớn bọn họ đều là mang lòng xem trò vui, dù sao thì chuyện cười của nhà họ Vu thật sự rất hiếm thấy, huống hồ bọn họ cũng không dám can thiệp, ai ở cùng Vu Hạ Khôn cũng không đến mức dám nhúng tay vào loại chuyện này.
Về phần Hoắc Kiểu Nguyệt, không can thiệp là vì cô ta đã quen biết Vu Hạ Khôn từ nhỏ, những bé trai khác đều dùng kéo cắt sâu, cắt cánh chuồn chuồn làm niềm vui thì Vu Hạ Khôn lúc đi đường cũng có ý thức tránh né tổ kiến, cậu con trai mềm mại như vậy, Hoắc Kiểu Nguyệt tin rằng anh không thể nào thật sự dùng tay không đánh chết ai đó.
Nhưng Giản Du Du thì không thờ ơ lạnh lùng nổi, cô nghe được Vu Hạ Khôn cay độc nói rằng anh không cho bất kỳ kẻ nào chạm vào cô, liếm môi một cái, bật cười một tiếng rất không đúng lúc.
"Chẳng qua em chỉ ngủ với anh vài lần, còn bán cho anh thì sao?" Giản Du Du nói, hai tay đút túi, siết chặt món đồ vốn đã chuẩn bị cho tên đàn ông cặn bã, gian nan lựa chọn xong, sau đó vừa lôi ra ngoài vừa nói: "Em tốt với ai, thật sự không liên quan gì đến anh.”
Cũng không ở cùng một thế giới, giọng điệu của cô to gan hơn nhiều.
Nói xong, cô bật công tắc dùi cui điện lên, ấn xuống vai Vu Hạ Khôn.
Xẹt xẹt xẹt.
Xẹt xẹt xẹt.
Vu Hạ Khôn run rẩy vài cái, mềm nhũn ngã xuống bên cạnh.
Giản Du Du quay đầu lại nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Hoắc Kiểu Nguyệt, bất đắc dĩ nở nụ cười, khẽ hất cằm lên: "Cô xử lý anh ấy đi, tôi còn có chút việc phải làm.”
Sau khi nói xong Giản Du Du trở về phòng, thay quần áo trong phòng tắm, ba người bên ngoài đều đã bị kéo đi, Hoắc Kiểu Nguyệt không đi theo, Sau khi Giản Du Du đi ra gặp cô ta, Hoắc Kiểu Nguyệt nói, "Sau khi anh ấy tỉnh lại không nhìn thấy cô, nói không chừng sẽ phát điên mất.”
Giản Du Du phải đi tìm nữ chính của nhiệm vụ lần này ngay lập tức, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ rồi nhảy khỏi thế giới, nghe Hoắc Kiểu Nguyệt nói như vậy, bước chân dừng một chút, xoay người hỏi Hoắc Kiểu Nguyệt: "Chị Kiểu Nguyệt, chị không thích anh ấy sao?”
Giản Du Du nói: "Ban đầu anh ấy tìm tôi, chính là bởi vì tôi trông giống chị, hiện tại cũng chỉ là nhất thời bị che mắt, thật ra anh ấy..."
Giản Du Du nói tương đối trịnh trọng: "Anh ấy rất tốt, trông thì to mồm nhưng thật sự rất dịu dàng, dễ lừa đến mức khiến người ta tức giận, năng lực mạnh mẽ, ngoại hình cũng..." Nghĩ đến dáng vẻ như con quỷ bị bệnh lao của Vu Hạ Khôn bây giờ, cười nói: "Nuôi cho béo lên cũng rất đẹp mà, đúng không?”
Hoắc Kiểu Nguyệt sửng sốt một lát, bật cười nói: "Đúng là rất tốt, nói vậy chị cũng động lòng đấy, nhưng anh ấy hoàn toàn không nhìn chị, em không phát hiện ra sao?”
Giản Du Du lắc đầu, Hoắc Kiểu Nguyệt lại nói: "Huống hồ chị cảm thấy em và chị hoàn toàn không giống nhau chút nào.”
Giản Du Du còn muốn nói gì đó, Hoắc Kiểu Nguyệt thay đổi tư thế, quấn quấn tóc một cách thanh tao: "Em biết anh ấy tốt như vậy, em không thích anh ấy sao?”
Lần này đổi thành Giản Du Du ngây ngẩn cả người, thích Vu Hạ Khôn?
Cô hả?
Hoắc Kiểu Nguyệt cho rằng cô kiêng dè Vu Minh Trung, cho nên nói: "Thật ra chị cảm thấy em không cần quá băn khoăn về nhà anh ấy, thật ra trong nhà Hạ Khôn không ai có thể can thiệp vào chuyện của anh ấy được.”
Trong một nhà, thoạt nhìn thì người có tính cách mạnh mẽ nhất là Vu Minh Trung nhưng lúc cần thiết thì Vu Hạ Khôn là mạnh nhất, nếu thật sự quyết tâm, không ai có thể chi phối được sự lựa chọn của anh.
Hoắc Kiểu Nguyệt cũng giống như Vu Minh Trung, cho rằng Giản Du Du sợ hãi nên mới trốn đi.
Nhưng Giản Du Du lại suy nghĩ một hồi, chầm chậm lắc đầu.
"Tôi không thích anh ấy." Không thể thích được, vốn không ở chung một thế giới, cô là một người khá thực tế, cô không làm mấy chuyện như yêu đơn phương gì gì đó.
Hơn nữa thời gian ở bên cạnh nhau chỉ ngắn ngủi như vậy, không đến mức sâu đậm đến nỗi đòi chết đòi sống, cũng không đủ để chèo chống một đoạn tình cảm xuyên thế giới.
Cô nói chuyện mạnh miệng như vậy, biểu cảm trên mặt Hoắc Kiểu Nguyệt cũng nhạt đi một chút, giọng điệu hơi lạnh lùng hỏi: "Cho nên cô thật sự là vì tiền của anh ấy à?”
Giản Du Du lại rất nhạy bén mà cảm giác được Hoắc đại mỹ nhân, Hoắc Kiểu Nguyệt lạnh lùng không vui, nhún vai nói: "Các người thật sự rất kỳ lạ, lúc trước chính là anh ấy dùng tiền mua tôi, để tôi làm thế thân của chị, cảnh cáo tôi không được vượt quá giới hạn, không được động lòng, nếu không chính là vi phạm hợp đồng.”
"Bây giờ tôi chỉ nói đến chuyện tiền bạc thì các người lại muốn tôi và anh ấy nói chuyện tình cảm." Giản Du Du không hiểu: "Nói về tình cảm sẽ làm tổn thương tiền bạc.”
"Huống hồ cho dù không nói đến chuyện khác, nếu tôi thật sự thích anh ấy thì sẽ có kết cục tốt sao?" Giản Du Du nói: "Đợi anh ấy cảm thấy hết mới mẻ rồi làm sao bây giờ? Trên thế giới này có rất nhiều cám dỗ, tôi không thể nào trẻ mãi không già được, cho dù anh ấy thực sự thích tôi, yêu tôi một thời gian nhưng có thể yêu tôi cả đời sao?”
Hoắc Kiểu Nguyệt khẽ nhíu mày, dường như muốn phản bác, lại nhìn thấy đôi mắt thông thấu của Giản Du Du, cô ta nói không nên lời.
Giản Du Du nói xong thì thở dài một hơi, cuối cùng cười cười: "Chị Kiểu Nguyệt, chị thật sự không biết cuộc đời con người dài đến mức nào đâu.”
"Từ bối cảnh gia đình đến trình độ văn hóa, khẩu vị, thưởng thức vân vân, trên mọi phương diện không phù hợp bao nhiêu, ngay từ đầu chúng ta đã đứng ở vị trí không ngang nhau, nếu tôi thật sự yêu anh ấy thì phải ngửa cổ lên nhìn lên cả đời, nhìn đến mức gãy cổ, đau khổ biết bao nhiêu cơ chứ?"
"Huống hồ..." Giản Du Du xoay người đi về phía hành lang, vừa đi vừa nói: "Chị không biết cái giá tôi phải trả lớn như thế nào đâu.”
Đó là tất cả của cuộc đời này của cô, gia đình, bạn bè và cuộc sống tự do, đó là tất cả của cô.
Dùng tất cả để đổi lấy tình yêu của một người đàn ông?
Chỉ vì anh ấy tỏ vẻ thâm tình thì cô phải hy sinh? Đây là logic rắm chó gì vậy?
Đây không phải là chuyện người trần mắt thịt làm được, cô sẽ không sống vì bất kỳ người nào, cô chỉ vì chính bản thân mình mà thôi.
Giản Du Du nói xong, đi qua hành lang, bước nhanh hơn, Hoắc Kiểu Nguyệt nhìn bóng dáng cô biến mất ở cuối hành lang nhưng hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Cuối cùng cô ta nhẹ nhàng cười một tiếng, giống như hoa nở mùa hè.
Trước kia, Hoắc Kiểu Nguyệt chỉ là cảm thấy Giản Du đáng yêu, hiện tại lại cảm thấy cô vừa thông suốt lại vừa lý trí, biết bản thân mình muốn gì hơn so với bất cứ ai trong số bọn họ.
Vu Hạ Khôn được đưa đến bệnh viện, Giản Du Du dựa theo địa chỉ được miêu tả trong sách, đi tìm nhà nữ chính Đổng Tư.
Không thể không nói Hướng Bân đúng là một tên cặn bã thối nát, thật sự là loại con gái gì cũng không buông tha. Nơi này là một quảng trường nhưng lại có rất nhiều cửa hàng nhỏ chen chúc, là bóng ma, là mặt trái của thành phố này, cuối con đường dơ bẩn hẹp, lúc này một tiệm ăn vẫn còn sáng đèn, một cô gái đang lau quầy hàng.
Giản Du Du đi vào, rất nhỏ nhưng rất sạch sẽ, cô gái kia ngẩng mặt lên nhìn lại, lộ ra nụ cười dịu dàng hỏi, "Cô muốn ăn gì, sắp đóng cửa rồi, may cho cô đấy.”
Đây là lần đầu tiên Giản Du Du gặp nữ chính này, không phải vẻ đẹp cao quý như thiên nga như Hoắc Kiểu Nguyệt, nói quá một chút thì là đẹp theo kiểu mỹ nhân trong sáng như hoa sen.
Chỉ là trên mặt cô ấy mang theo một chút mệt mỏi, quần áo trên người cũng không tốt lắm, Giản Du Du vốn muốn đi thẳng vào vấn đề, để cho cô ấy xem video nhưng lại há miệng, cuối cùng nói: "Cân cho tôi một ít gan gà đi..."
Đổng Tư nhanh nhẹn cân xong, còn tặng cô hai cái chân gà, Giản Du Du cầm đồ nhưng không đi, đứng cách quầy hàng nhìn cô ấy một lát, cuối cùng vẫn nói: "Cô có biết Hướng Bân không?”
Đổng Tư sửng sốt một chút, Giản Du Du tiếp tục nói: “Cô có biết anh ta là loại người gì không?”
Đổng Tư chần chờ hỏi: "Cô là ai?”
Giản Du Du nói: "Tôi cho cô xem thứ này..."
Đoạn video được mang đến đã được Giản Du Du biên tập, cắt bỏ đoạn hướng Bân bị K.O nhưng cô vẫn rất không đành lòng, bởi vì toàn bộ quá trình vẻ mặt Đổng Tư rất đờ đẫn, không có cảm xúc gì nồng đậm, chỉ là bàn tay đặt trên chân vẫn cứ xoắn lại.
Cuối cùng xem xong, cô ấy cũng chỉ quay về quầy hàng, nhìn Giản Du Du hồi lâu, nói một tiếng: "Tôi phải đóng cửa tiệm rồi.”
Đối với cảm xúc của cô ấy, Giản Du Du cảm thấy hơi lạ lẫm, cô ấy quá chân thật, không giống như người trong thế giới nổi bật này, lại giống như người trong hiện thực, một cô bé cần cù bình thường, thậm chí còn hơi ngại ngùng rụt rè, không đến mức biểu hiện ra cảm xúc dữ dội ở trước mặt người xa lạ nhưng Giản Du Du nhìn vào ánh mắt cô ấy là biết, sau khi cô ấy đóng cửa hàng thì nhất định sẽ khóc, rất nhỏ, thậm chí còn không khóc thành tiếng.
Cô gái như vậy sẽ không lấy tình yêu ra làm trò đùa, loại thân phận như Hướng Bân, cái loại con ông cháu cha mặt người dạ thú lại là bạch mã hoàng tử trong tưởng tượng một cô gái bình dân.
Trước ngày hôm nay, có lẽ cô ấy còn cảm thấy may mắn, còn đang trân trọng nâng đỡ món đồ mà cô ấy tự cho là vô cùng trân quý và dễ vỡ, đối xử cẩn thận từng li từng tí mà nhưng lại không biết món đồ trên tay cô ấy đã sớm thối rữa.
Lúc Giản Du Du bước ra từ cửa tiệm, không hiểu sao tâm trạng cô hơi sa sút, rất nhiều lúc, rất nhiều chuyện, cô đều có thể suy nghĩ rõ ràng nhưng cũng bởi vì rõ ràng như vậy nên khiến cho cô không có một lần nào, cho dù chỉ là một lần đắm chìm trong tình cảm với một ai.
Những người rời bỏ cô, không có ngoại lệ, tất cả đều lên án cô, "em không yêu anh".
Nhưng yêu là gì thế?
Chẳng lẽ là mù quáng không nghe thấy cũng không nhìn thấy sao?
Thông qua chuyện của Đổng Tư, dĩ nhiên cô cũng hơi xúc động.
Giản Du Du vẫn luôn định vị mình vô cùng rõ ràng, đứng dưới ánh đèn đường mờ nhạt, vì có nhiều nhà hàng mà con hẻm nhỏ bẩn thỉu vào ban đêm phiêu tán một loại mùi hỗn hợp khí thải xe hơi và mùi rác rưởi trong không trung.
Giản Du Du nhìn đèn xe của một chiếc xe chạy tới cách đó không xa rồi nghĩ, có lẽ người như Vu Hạ Khôn cũng là món đồ dễ vỡ sang quý nhất, xinh đẹp nhất, mê người nhất mà cô từng có thể có được trong cuộc đời này.
Thậm chí còn là món đồ xa xỉ không cần buông tay cũng sẽ vỡ vụn, đây cũng là nguyên nhân người khác cảm thấy Vu Hạ Khôn yêu cô thì cô phải đội ơn.
Giản Du Du nhếch khóe miệng, khẽ cười, chuẩn bị tìm một nhà nghỉ nhỏ gần đây để ở, vài ngày nữa, đợi đến khi Đổng Tư từ bỏ Hướng Bân thì nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc, có thể trở lại thế giới hiện thực.
Giản Du Du chậm rãi đi về phía trước, đang chuẩn bị tiến vào một nhà nghỉ nhỏ đang sáng nửa hộp đèn, chợt nghe thấy một tiếng phanh bén nhọn, tiếp theo đó là tiếng giày da gấp gáp chạm trên mặt đất vang lên phía sau cô, cô quay đầu lại, cánh tay đã bị nắm lấy.
"Em lại muốn chạy?!" Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn, còn buồn bực giờ phút này anh nên ở trong bệnh viện mới phải, Vu Hạ Khôn gầm vào tai cô: "Em nói chuyện đi! Em nói rõ ràng cho anh, rốt cuộc thì em... ”
Mặt Giản Du Du không đổi sắc, móc ra bình xịt phòng thân, chuẩn xác phun lên mặt Vu Hạ Khôn.
Vu Hạ Khôn lập tức che mắt lại kêu vài tiếng, tiếp theo đó, nước mắt tuôn như mưa, Giản Du Du thừa cơ hất anh ra rồi bỏ chạy.
Vu Hạ Khôn không mở mắt ra được, có đôi khi thật sự là không thể chiến thắng phản ứng s*nh lý.
Nhưng Vu Hạ Khôn sốt ruột quơ tay một vòng xung quanh, sau khi không tìm được Giản Du Du, lập tức la thành tiếng: "Em đừng đi! Đừng đi!"
Giọng Vu Hạ Khôn hoảng hốt đến bất lực. "Anh không hung dữ với em nữa, em đừng đi, anh cầu xin em! Du Du, anh cầu xin em!”
Giản Du Du đi tới cách đó không xa, dừng bước, quay đầu lại nhìn Vu Hạ Khôn, vẫn cảm thấy biểu hiện của anh có hơi quá mức, không có cảm giác chân thật, giống như phim truyền hình, chỉ có điều nó không giống thực tế.
Vu Hạ Khôn mò mẫm khắp nơi, không thấy Giản Du Du, anh vội vàng đến độ giọng nói cũng thay đổi, khó khăn lắm anh mới tìm được cô, khó khăn lắm mới nhìn thấy cô, cô lại đi rồi sao? Lại đi rồi sao?
Thà ở bên kẻ cặn bã như vậy cũng không bằng lòng cần anh nữa sao?!
Dây cung vẫn luôn bị kéo căng trong tâm lý Vu Hạ Khôn không kìm được mà sắp đứt rồi, anh quá khó chịu, anh thật sự rất khó chịu, anh gian nan mở mắt ra một chút nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Trong đôi mắt đau nhức có nước mắt tích tụ khiến cho đèn neon cũng trở nên kỳ quái.
Anh vẫn còn đang gọi, gọi tên Giản Du Du, nói ra những lời xoa dịu tốt nhất mà anh có thể nghĩ tới rồi tìm kiếm khắp nơi.
Nhưng khi một người đã mất đi tầm nhìn thì phương hướng cũng sẽ xuất hiện sai lệch theo, anh không đi về phía Giản Du Du đang đứng mà lại đi về phía đường cái.
Giản Du Du cất bước, nhanh chóng đi về phía Vu Hạ Khôn. Quả nhiên Vu Hạ Khôn bị vấp ở bên lề đường, nghiêng người về phía đường cái, lúc này tình cờ có chiếc xe từ xa chạy tới, nhìn thấy Vu Hạ Khôn từ xa như vậy đã bắt đầu bấm còi, trước khi anh ngã sấp xuống, Giản Du Du đưa tay ôm lấy Vu Hạ Khôn từ phía sau.
Chiếc xe kia hẳn là sợ Vu Hạ Khôn bị đụng trúng, sợ tới mức quay đi ở chỗ rẽ.
Giản Du Du bị Vu Hạ Khôn xoay người mạnh mẽ ôm lấy, xông về phía sau vài bước, lập tức giẫm lên lề đường.
Cô thấp hơn Vu Hạ Khôn rất nhiều, như thế này thì gần như có thể cân bằng.
Vu Hạ Khôn run rẩy ôm chặt Giản Du Du, Giản Du Du hơi khó thở nhưng kèm theo loại không thoải mái này là được Vu Hạ Khôn ôm chặt lấy thắt lưng, lại có loại cảm giác tê dại tràn ngập.
Cô nhìn mái tóc lộn xộn của Vu Hạ Khôn ở cự ly gần và đôi mắt đẫm lệ bị mái tóc rối bời che đi, đưa tay đỡ bả vai anh, xích lại gần, đôi môi dán lên mắt anh, mút lấy nước mắt anh.
Mặn, hơi cay.
Giản Du Du dùng đầu lưỡi đảo một vòng quanh mắt anh, liếm hàng mi đẫm nước của anh, bóp bóp gáy anh nói: "Vu Hạ Khôn, có phải anh bị bệnh không?”
Ví dụ như, rối loạn nhân cách kịch tính*.
Hoặc là, bị bệnh yêu.
*Rối loạn nhân cách kịch tính được đặc trưng bởi một hình thái phổ biến của sự xúc cảm quá mức và tìm kiếm sự chú ý quá mức. Bệnh nhân rối loạn nhân cách kịch tính sử dụng ngoại hình của họ, hành động một cách quyến rũ hoặc khiêu khích không thích đáng, để thu hút sự chú ý của người khác.