Giản Du Du bắt được cơ hội này, duỗi tay ôm lấy eo Vu Hạ Khôn, vội vàng hỏi anh: “Anh thích em ư? Là bởi vì thích em nên mới bảo em quay về ư?!”
Vu Hạ Khôn né tránh ánh mắt của cô không nói lời nào nhưng cũng không đẩy cô ra.
Có cửa rồi!
Giản Du Du lại đuổi theo không bỏ hỏi: “Phải không? Vậy… có một chút… một chút thích em hay không?”
Dáng vẻ của cô cực kì hèn mọn nhưng trong lòng lại đang đánh giá vẻ mặt của tên Vu Hạ Khôn này, chẳng lẽ dao động thật hả?
Cô dứt khoát thử nhón mũi chân lên nhưng trong quá trình ghé sát vào, Vu Hạ Khôn lại quay mặt đi, Giản Du Du hôn vào khóe môi anh.
“Em biết mà…” Giản Du Du chua xót nhìn Vu Hạ Khôn nói: “Anh không cần như vậy, cho dù anh không đến, tối nay em cũng định đi nói, làm sao em có thể cam lòng để cho anh bị người khác nói xấu như vậy được, anh thật sự không cần như vậy đâu.”
Cô nói xong thì sụp vai xuống, gót chân trở lại mặt đất, cô cúi đầu, buông Vu Hạ Khôn ra: “Anh Khôn… Anh đúng là ăn thịt người không nhả xương.”
Hô hấp của Vu Hạ Khôn trở nên nặng nề, vẫn còn chưa buông bả vai của cô ra, Giản Du Du cúi đầu không nói, trong lòng đang suy nghĩ chẳng lẽ là giả vờ quá mức rồi, móa vậy phải làm sao bây giờ.
Nhưng mà Vu Hạ Khôn nhịn một lát, mới mở miệng nói: “Anh bị sốt… Khụ,” Anh ho khan một tiếng, nói tiếp: “Sẽ lây.”
Trong nháy mắt, Giản Du Du đã phản ứng lại xem anh vừa nói chính là cái gì, lúc này cô kinh ngạc, vui vẻ ngẩng đầu lên nhìn anh, chính là không hề giả bộ một chút nào, hai mắt sáng quắc như một con chó săn nhìn thấy cục xương thịt, cô lại một lần nữa nhón chân, một ngụm ngậm lấy hai miếng thịt mềm trên môi Vu Hạ Khôn.
Vu Hạ Khôn bị đau kêu “A” một tiếng, nhưng lần này anh không né tránh nữa.
Chỉ có điều anh cũng không nhanh chóng đáp lại, cũng không hề nhắm mắt lại, bởi vì đầu óc anh có chút rối loạn.
Nói thật, anh không biết bản thân mình đang làm gì nữa, cũng như vì sao muốn làm như vậy, anh cũng trả lời không được câu hỏi của Giản Du Du, anh không biết vì sao mình lại muốn cô quay về cùng anh.
Nhưng tim anh đập rất nhanh, không biết là vì bị sốt cao, hay là… vì nụ hôn của cô.
“Anh Khôn, nhắm mắt lại.” Giản Du Du vịn lấy cổ anh, dán vào môi, anh nói bằng giọng đầy mê hoặc như vậy.
Vu Hạ Khôn hơi khom lưng xuống, một lát sau chớp chớp mi mắt hai cái, nhắm hai mắt lại, hoàn toàn cúi đầu xuống, hơi hé mở hàm răng, cũng thử thăm dò đáp lại.
Đây không phải là lần đầu tiên Vu Hạ Khôn bị mê hoặc nhưng mà lại có cảm giác khác hẳn với mấy lần trước đây, anh có thể nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của chính mình một cách rõ ràng, ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của hỗn hợp sữa tắm và dầu gội trên người cô, lần đầu tiên Vu Hạ Khôn phát hiện ra, môi và cơ thể của cô đều mềm như thế, ôm vào trong ngực giống như đang ôm một con mèo, mềm mại cứ như thể không xương vậy.
Dần dần, chân của Giản Du Du hạ xuống mặt đất, cánh tay nới lỏng, nhưng Vu Hạ Khôn lại hoàn toàn đè xuống, đè đến mức eo của Giản Du Du bị bắt phải ưỡn ra sau, cô bị bắt lùi ra sau, cứ đi mãi đến trước ghế sofa, sau đó bị Vu Hạ Khôn đè lên trên ghế, kết hợp chặt chẽ gắt gao.
Kiếp này Giản Du Du cũng chưa bao giờ hôn ai như vậy, không khỏi vừa đáp lại vừa tán thưởng ở trong lòng, thế này mới đúng, như này kích thích hơn nhiều so với những lần trước chỉ giống như tình yêu của mọi nhà, đàn ông ấy mà, vẫn chỉ có ở thế giới giả tưởng mới có cực phẩm, xem đi, không có thầy dạy cũng có năng lực tự hiểu suy một ra ba...
Vì thế hai người vốn dĩ đang trình diễn tiết mục tình yêu bi thương thì dần dần chạy như điên về hướng 18+, Vu Hạ Khôn hơi có vẻ lũ lụt tràn đê, Giản Du Du không coi anh là người thật, chỉ coi như mình đang mộng xuân, vốn cũng không có ý ngăn cản.
Vì thế trong khi Trạm Thừa ở dưới tầng chờ mãi chờ mãi không thấy, cuối cùng không yên tâm lên tầng nhìn xem sao, duỗi tay đẩy cánh cửa đang khép hờ ra thì nhìn thấy hai người đang quấn quýt ở trên ghế sofa khó dời khó phân, Trạm Thừa suýt chút nữa đã bị chói mù hai con mắt luôn.
Anh ta sửng sốt đứng ở cửa một lát, nhìn ra rõ ràng là Vu Hạ Khôn đã bị lừa đến nỗi não cũng đua nhau chạy xuống phía dưới luôn, anh ta lập tức “Đệch!” một tiếng, xoay người đóng sầm cửa lại, tức đến nỗi trực tiếp giật giật tóc ở cửa!
Mà bên trong bởi vì một tiếng mở cửa phòng này nên cuối cùng đã khiến Vu Hạ Khôn - người đang ở trạng thái ma xui quỷ khiến nào đó - tỉnh táo lại, anh luống cuống tay chân mà đứng dậy khỏi ghế sofa, cuống quít sửa sang lại quần áo của mình với hơi thở rối loạn và đôi môi đỏ bừng, nhưng sau khi sửa sang lại xong, anh nhìn Giản Du Du vẫn còn đang nằm trên ghế sofa cười tủm tỉm nhìn anh, mặt anh lập tức đỏ bừng lên.
Váy của cô bị kéo xuống bả vai, vạt váy cũng bị vén lên tận eo, quả thực Vu Hạ Khôn khó mà tin nổi bản thân mình có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy, anh vội vàng cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người Giản Du Du.
Nhưng bởi vì đắp quá vội vàng nên trực tiếp trùm lên mặt cô, vẫn có thể nhìn thấy hết phong cảnh tươi đẹp không sót chút nào, nhất là đôi chân kia, Vu Hạ Khôn cũng không dám tiếp tục nhìn, hơi nghiêng ngả lảo đảo mà đi ra cửa, nhưng mà đi tới cửa thì lại xoay người lại, nói với Giản Du Du đã ngồi dậy: “Em nhanh lên một chút rồi ra đây đi, anh chờ em ở bên ngoài.”
Sau khi Giản Du Du được như ý thì cười vô cùng nhẹ nhàng sung sướng, thậm chí còn có chút chưa đã thèm, thử hỏi ai có thể làm mộng xuân chân thật như vậy chứ?!
Kích thích.
Cô dựa vào trên ghế sofa gật gật đầu, thậm chí còn cầm áo của anh lên rồi dúi đầu vào, hít một hơi thật sâu ở ngay trước mặt Vu Hạ Khôn, trên người anh luôn luôn là kiểu mùi thơm nhẹ nhàng khoan khoái này.
Vu Hạ Khôn lại suýt chút nữa nhảy dựng lên bởi động tác si mê đó của cô, gần như là kéo cửa lao ra ngoài trong nháy mắt.
Giản Du Du lại cười rộ lên, mặc áo của Vu Hạ Khôn vào, tự sửa sang lại bản thân, chải tóc, còn khá nhởn nhơ tự đắc đi rửa tay một lượt, đang rửa tay, lại nhớ tới lưng của Vu Hạ Khôn, sờ thích thật, kiểu rất săn chắc nhưng làn da lại mềm mại, không chút tì vết.
“Chậc” cô chậc một tiếng với cái gương.
Ở thế giới hiện thực, cho dù cô đã từng quen được hotboy khi còn đi học, nhưng so với Vu Hạ Khôn thì khác nhau như thủy tinh với kim cương vậy.
Vu Hạ Khôn từ trong phòng ra ngoài, đối diện với ánh mắt hận sắt không thành thép của Trạm Thừa, anh ho khan một tiếng, dời tầm mắt, sửa sang lại quần áo của mình một chút.
Trạm Thừa nhìn chằm chằm vào Vu Hạ Khôn, anh ta đã nhìn thấy rất nhiều, sao có thể không biết cái kiểu này của Vu Hạ Khôn là sắp gặp rắc rối rồi, bọn họ quậy với nhau, cũng không phải không có người nuôi tình nhân nhỏ nuôi đến gặp rắc rối, sau cùng đều không ngoại lệ, nhẹ thì thương gân động cốt, nặng thì trực tiếp bị người trong nhà trục xuất ra nước ngoài.
Trạm Thừa vẫn luôn cảm thấy, chỉ cần Hoắc Kiểu Nguyệt không đột nhiên về nước, Vu Hạ Khôn sẽ là một sợi gân cứng nhắc hoàn toàn không bắt sóng anten trong phương diện tình cảm, vốn không có khả năng bị kẻ nào đó cho vào bẫy, khi anh chuẩn bị bao tình nhân nhỏ này, Trạm Thừa còn giúp anh kiểm định, chỉ có điều vậy mà đôi hoả nhãn kim tinh* này của anh ta cũng không thể nhìn ra cô gái này chính là yêu tinh có đạo hạnh thâm sâu như vậy.
*Hỏa nhãn kim tinh: chỉ nhìn qua là có thể phân biệt đâu là yêu tinh, ma quỷ đội lốt, đâu là con người.
Còn dám hùng hổ nhảy khỏi thuyền, mẹ kiếp, bất chấp tính mạng như vậy thì Trạm Thừa cũng chưa từng thấy.
Anh ta nhìn Vu Hạ Khôn than ngắn thở dài, nhưng cuối cùng cũng không nói gì ra miệng nữa, đừng nói là cái đồ rau xà lách hở một cái là bị nấu chín như Vu Hạ Khôn, nếu như thực sự có một cô gái đang sống sờ sờ mà nhảy xuống biển vì anh ta, phỏng chừng trái tim làm bằng sắt của Trạm Thừa cũng sẽ bị cuốn đi mất tiêu.
Đây cũng không phải là chuyện mà người phàm có thể làm được!
Hai người đứng một lúc ở cửa, Giản Du Du mới mặc áo của Vu Hạ Khôn đi ra khỏi phòng, cô rửa mặt qua, gương mặt sạch sẽ trong suốt giống như lòng trắng trứng gà, đôi môi đỏ mọng, lộ rõ vừa nãy Vu Hạ Khôn đã làm chuyện tốt gì, Trạm Thừa cau mày nhìn cô, đang định gây chuyện thì không chờ anh ta mở miệng, Giản Du Du đã rúc vào người Vu Hạ Khôn như không xương.
Ngày thường Vu Hạ Khôn kia là cái dạng gì, đó chính là một con nhím, từ nhỏ Trạm Thừa đã lớn lên cùng với anh, hồi nhỏ còn có thể cùng nhau chơi bùn, nhưng mà có một năm sau khi trở về từ sự cố bất ngờ kia, anh bắt đầu càng ngày càng thích sạch sẽ, sạch sẽ đến nỗi biến thái, nếu như Trạm Thừa dám dùng tay bẩn sờ anh một cái, anh có thể không để ý tới anh ta trong hai tháng luôn.
Nhưng hiện tại thì sao, người phụ nữ kia mặc áo khoác của Vu Hạ Khôn, dính nhơm nhớp dán vào bên người anh, tay cô ta vừa mới rửa xong, vẫn còn dính nước, đặt lên trên áo sơ-mi màu đậm của anh, để lại một vết nước mờ mờ, trên mặt anh có lúng túng, có ngượng ngùng, nhưng lại không hề có bất kì một biểu cảm ghét bỏ nào.
Trạm Thừa hoàn toàn ngậm miệng lại, anh ta không vội, cho dù hồ ly có nhiều mưu mô hơn nữa thì cũng sẽ phải lòi đuôi, trong suy nghĩ của Trạm Thừa, cô không màng sống chết như vậy, chẳng qua chỉ vì kiếm được nhiều tiền hơn mà thôi, không muốn hai ba con cá nhỏ, mà là muốn vớt hết toàn bộ cả hồ.
Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị bại lộ, anh ta giúp Vu Hạ Khôn quan sát nhiều hơn, đến lúc đó bộ mặt đáng ghê tởm bị lộ ra, Vu Hạ Khôn còn không hiểu rõ ư?
Vì thế ba người từ trên tầng đi xuống dưới với suy nghĩ khác nhau, Giản Du Du chẳng mang cái gì, cô cũng không có gì, chỉ khóa cửa phòng trọ lại, nhét chìa khóa vào dưới tấm thảm ở cửa.
Nhưng khi ra khỏi phòng, Giản Du Du nhìn thấy Vu Hạ Khôn mang nhiều vệ sĩ đến đây như vậy ở cửa, cô chớp chớp hai mắt, thầm nghĩ đây là tên chó má này muốn chơi trò cường thủ hào đoạt* ư?
*Cường thủ hào đoạt là thể loại truyện dùng sức mạnh hoặc quyền thế để giành lấy, cưỡng ép, chiếm đoạt thứ mình muốn.
Nhưng trên mặt cô lại làm ra vẻ mặt ngây thơ không hiểu: “Anh Khôn ơi, mang nhiều người tới đây như vậy, không phải là vì bắt em chứ?”
Vu Hạ Khôn dẫn người tới chỉ vì sợ cô chạy mất, nhưng Trạm Thừa mang tới thì quả thật là muốn bắt người, chẳng qua là đến bây giờ, loại tình huống này, Trạm Thừa nhìn hai người này cũng sắp dính vào một chỗ rồi, vốn cũng chẳng cần bắt, anh ta không hé răng, trừng mắt liếc Giản Du Du một cái rồi leo lên xe trước.
Vu Hạ Khôn nhỏ giọng rầu rĩ nói: “Không phải.”
Sau khi anh nói xong, có vệ sĩ tới đây mở cửa xe cho anh, anh muốn ngồi vào trong theo thói quen thì bỗng nhiên mu bàn tay bị kéo xuống.
Giản Du Du nhìn anh với vẻ mặt tràn ngập hờn dỗi.
Tai của Vu Hạ Khôn lại hơi đỏ lên, anh mím môi, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh nhạt nghiêm túc ở bên ngoài lộ ra vẻ hơi bất đắc dĩ, duỗi tay ấn đầu Giản Du Du xuống, nhường chỗ, để cho cô đi vào trước, còn rất ga-lăng đặt tay ở trên cửa, đề phòng cô bị chạm trán.
Giản Du Du ưỡn ngực ngồi vào trong, đối đầu với ánh mắt nhìn qua của Trạm Thừa, cô khẽ nhe răng nở nụ cười, sau đó khi Vu Hạ Khôn cũng ngồi vào, cô đứng dậy hôn chụt một cái vào má anh, âm thanh còn rất to.
Vu Hạ Khôn duỗi tay đè cô xuống, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Giản Du Du một cái với vẻ không đồng ý, nhưng anh lại không tự trông thấy vẻ mặt của mình, trong mắt lóe lên sáng ngời, làm lộ sự rung động và vui sướng ở trong lòng chủ nhân.
Có lúc, con người luôn là như vậy, chính mình cũng không thể hiểu rõ bản thân mình.
Nhưng trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Trạm Thừa lại nhìn thấy rõ ràng thông qua kính chiếu hậu.
Anh ta lại bắt gặp ánh mắt khiêu khích của Giản Du Du khi cô nghiêng đầu dựa vào vai Vu Hạ Khôn qua kính chiếu hậu, anh ta thở dài, quay về phía ngoài cửa sổ nhỏ giọng đệt một tiếng.
Vu Hạ Khôn đổ rồi.
Dường như quá nhanh, nhưng rồi lại hợp tình hợp lý, rốt cuộc một con gà con không có kinh nghiệm, mở màn đã gặp phải một màn sinh tử, anh có thể thoát được thì mới là lạ.
Giữa chừng Trạm Thừa đã bị Giản Du Du làm cho tức giận đến mức đổi xe luôn, trong xe chỉ còn lại Vu Hạ Khôn và Giản Du Du, Giản Du Du không khách khí mà nằm trên đùi anh, ôm eo anh nhắm mắt giả bộ ngủ.
Cô có thể cảm giác được, từ khi cô nằm xuống, Vu Hạ Khôn cứng đờ, sau đó từ từ thả lỏng lại, cuối cùng còn dùng tay đỡ cái đầu đang lắc lư qua lại theo xe của cô, giúp cô cố định ở một bên trên đùi anh.
Trong xe không có người nói chuyện nữa, Giản Du Du vùi mặt vào bên hông của Vu Hạ Khôn âm thầm bật cười.
Vu Hạ Khôn dùng một tay đỡ đầu Giản Du Du, một tay chống lên cửa sổ xe bên cạnh, đỡ cằm mình, ngẩn người nhìn cảnh vật lướt qua bên ngoài.
Anh vẫn đang rất bối rối, vẫn chưa thể hiểu rõ chuyện này, từ khi anh nhìn thấy Giản Du Du từ lan can nhảy xuống biển bởi vì một câu nói của mình, dường như chuyện này đã mất khống chế.
Ban nãy khi Vu Hạ Khôn ở trong phòng, anh lảng tránh câu hỏi có thích cô hay không của Giản Du Du, chính anh cũng không biết, càng không tin anh sẽ nhanh chóng thích một người khác trừ Hoắc Kiểu Nguyệt như vậy.
Ngón tay của Vu Hạ Khôn lướt từ trên cằm mình đến môi của mình, nghĩ đến điều gì đó tai anh lại nóng bừng lên, một vài suy nghĩ mới được sắp xếp rõ ràng trong đầu lại bắt đầu trở nên rối bời.
Chẳng mấy chốc, xe đã rẽ vào khu biệt thự, khi tới nhà họ Vu, Giản Du Du đang gối đầu lên chân Vu Hạ Khôn không nhúc nhích, cô không hề ngủ, đang cân nhắc xem phải làm như thế nào trong phần cốt truyện tiếp theo, cùng với việc cô muốn mang những thứ gì về thế giới hiện thực.
Sau khi xe dừng lại, Vu Hạ Khôn cúi đầu nhìn thoáng qua Giản Du Du, cho rằng cô đã ngủ rồi, anh có chút không biết phải làm sao, tài xế hôm nay không phải là bác Lâm, mà là một người khá trẻ tuổi, cũng là người làm lâu năm ở nhà họ Vu, tên là Thu Lai, chỉ có điều ngày thường đợi ở chốt an ninh, hôm nay bác Lâm có việc, anh ta mới tới thay ca.
Anh ta nhìn dáng vẻ kia của Vu Hạ Khôn, quả thực là giống y như đúc với anh ta lúc bình thường bị con mèo nhỏ ngủ ở trên đầu gối, không nỡ động đậy, chân cũng đã nhức mỏi đến căng cứng, mãi cho đến khi ‘chủ nhân’ mèo tự mình tỉnh lại mới ổn được.
Thu Lai đỗ xe xong, dừng một chút mới quay đầu lại nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Vu, vậy tôi đi tới chốt an ninh trước nhé.”
Vu Hạ Khôn gật đầu, sau khi tài xế xuống xe, trong xe chỉ còn lại hai người, đám vệ sĩ ngồi ở một chiếc xe phía sau cũng đã quay về, ai về chỗ nấy, nhưng mà Vu Hạ Khôn vẫn đang ngồi ở trong xe, không hề mở miệng gọi Giản Du Du một tiếng nào.
Anh cúi thấp đầu, thật ra có chút choáng váng, dù sao vẫn còn sốt cao chưa khỏi, khi tập trung tinh thần suy nghĩ một chuyện, làm một chuyện thì bệnh tình sẽ bị xem nhẹ, nhưng khi yên tĩnh lại giống như vậy, tất cả các giác quan lại quay về, đầu anh choáng váng, vừa cúi đầu xuống hai mắt như thể sắp rớt ra ngoài, thắt lưng đau, chân cũng đau, mũi còn không thể nào hít thở nổi...
Giản Du Du nghe thấy tiếng hít thở khó nhọc của anh, cảm giác được nhiệt độ cơ thể vô cùng nóng của anh truyền tới từ đùi anh, cuối cùng cô không tiếp tục làm khó anh nữa, giả vờ tỉnh ngủ trở mình, sau đó “mơ mơ màng màng” mà bò dậy.
“Đến nhà rồi.” Giọng nói của Vu Hạ Khôn đã hơi thay đổi âm điệu, nếu không phải vì đưa Giản Du Du về thì chắc hẳn anh đã đi thẳng tới bệnh viện rồi.
Giản Du Du “ừm” một tiếng, ngồi dậy nhìn dáng vẻ khó chịu của Vu Hạ Khôn, trong lòng cảm thấy... thôi được rồi, cũng không cảm thấy áy náy gì… dù sao một người đàn ông bị cảm một chút thì thế nào, Vu Hạ Khôn là nam chính, đây chính là sự tồn tại khó tin mà trên người bị xiên một dao vẫn còn có thể chạy hai dặm ở trong phim truyền hình.
Vì thế cô dụi mắt, giữ chặt cái tay muốn mở cửa xuống xe của Vu Hạ Khôn, ghé vào trước mặt anh ôm cổ anh, tựa đầu vào vai anh.
“Em thật sự rất vui.” Ngay cả dấu châm câu trong câu nói này của Giản Du Du cũng đều là thật: “Thật sự rất vui khi anh đi tìm em.”
Cô vui vì Vu Hạ Khôn dễ bị lừa như vậy, nếu không, cô thật đúng là không biết phải tìm cái cớ gì để bản thân có thể quay lại.
Vu Hạ Khôn còn chưa quen được với việc từng giây từng phút gần gũi quá mức với một người khác nhanh như vậy, anh ngồi hơi cứng đờ, một tay còn kéo cửa xe, nghiêng đầu đối diện với đôi mắt đang cong lên của Giản Du Du, anh mím môi một cái, cũng cong khóe miệng lên.
Cuối cùng hai người xuống xe, lòng bàn chân của Vu Hạ Khôn hơi hẫng, vừa nãy ở phòng trọ còn chưa cảm thấy khó chịu như vậy, lúc này, anh đã giải quyết xong một “chuyện lớn” vẫn luôn khiến anh trằn trọc, gần như không thể nào ngủ được trong hai ngày nay, cảm giác luôn luôn thấp tha thấp thỏm và áy náy hối hận trong lòng dần dần lắng xuống, dẫn tới việc chút sức lực chèo chống tinh thần anh trở nên phấn chấn dẫn người phóng tới phòng trọ cũng mất đi, chỉ một đoạn đường từ nhà để xe đến phòng khách này, anh đi tới mức lảo đảo hai lần.
Đợi đến khi hai người vào nhà, khi vào cửa, Giản Du Du đang định rèn sắt khi còn nóng, muốn nhắc lại những lời mà Vu Hạ Khôn nói trước khi cô nhảy xuống biển với anh, đó là chỉ cần cô nhảy xuống thì anh sẽ không đề cập tới chuyện chia tay nữa.
Nhưng khi cô đang thay giày, còn chưa kịp nói chuyện thì đã thấy Vu Hạ Khôn đang khom lưng xỏ giày chống tay lên thành tủ giày, động tác khom lưng lập tức thuận thế trượt xuống đất, sau đó “Cộp” một tiếng, đầu đập xuống đất vang lên một tiếng nho nhỏ, cả người dùng kiểu tư thế chó giành ăn… để ngất xỉu.
Lúc này người giúp việc cũng từ trong nhà đi ra, dì Vân thấy thế thì nhanh chóng chạy tới: “Cậu Út!”
Giản Du Du cũng ngồi xổm xuống, lật anh lại, thử thăm dò trước lỗ mũi anh theo bản năng, sau đó cùng nhau đỡ anh ngồi dậy với dì Vân vừa lao tới, anh mở mắt ra, ngón tay giơ lên được một nửa, môi mấp máy, rồi lại ngất xỉu, mặt đỏ bừng.
Kết quả chính là, Giản Du Du vừa mới đến nhà họ Vu, chân còn chưa kịp đứng ấm đã lại cuống quít đi theo dì Vân đưa Vu Hạ Khôn vào bệnh viện, nửa đường lần này biến thành Vu Hạ Khôn nằm ở trên đùi Giản Du Du bất tỉnh nhân sự.
Giản Du Du cúi đầu, ánh mắt phức tạp, cô chưa từng nhìn thấy tổng giám đốc ngang ngược nào lại mỏng manh dễ vỡ như vậy, không phải trong tiểu thuyệt, tổng giám đốc độc đoán đều chiến đấu hăng hái đến hừng đông, ngày hôm sau nữ chính thì không xuống nổi giường còn bọn họ thì vẫn có thể đi làm với tinh thần phấn chấn à?
Vẫn là bệnh viện kia, vẫn là lối đi VIP, Giản Du Du giao Vu Hạ Khôn cho bác sĩ y tá lăn lộn một hồi, nhận được kết quả cũng không phải việc to tát gì, chỉ là mấy ngày nay anh bị dọa sợ quá nặng, không phải anh lại đột nhiên “Xác chết vùng dậy” à, anh vừa thả lỏng tinh thần thì đã bị ma bệnh chiến thắng luôn.
Vì thế hai tiếng sau, đã qua buổi trưa, Giản Du Du ngồi ở trên mép giường nhìn Vu Hạ Khôn vẫn còn đang hôn mê, cuối cùng vẻ đỏ bừng trên mặt đã giảm đi một chút, cô chậc chậc chậc lẩm bẩm: “Mỏng manh dễ vỡ.”
Vu Hạ Khôn vẫn luôn mê man đến tận gần tối, tiếp mấy chai nước, cuối cùng anh bị nước tiểu làm cho nghẹn tỉnh, sau khi nhân viên chăm sóc dìu anh đi vệ sinh xong thì lại ngồi trở lại trên giường, anh uống nước ấm mà Giản Du Du rót cho, cuối cùng mới tỉnh táo lại.
Giản Du Du không chơi trò chơi nữa, nhận lấy cốc nước mà Vu Hạ Khôn vừa uống xong, tiện thể đưa đến bên miệng mình cũng uống một ngụm, Vu Hạ Khôn thấy thế thì há miệng thở dốc, định ngăn cản nhưng Giản Du Du lại hỏi anh: “Anh ghét em à?”
Vu Hạ Khôn vội vàng lắc đầu, anh hơi bị dọa bởi năng lực bóp méo sự thật ngay tại chỗ của Giản Du Du.
Giản Du Du cười, dùng giọng nói vô cùng dịu dàng hỏi: “Vậy là sợ em bị lây bệnh à.”
Vu Hạ Khôn “ừ” một tiếng.
Giản Du Du nhìn tên ngốc ngây ngô này, đặt cốc nước xuống, đưa tay cầm lấy cái tay không truyền nước của anh, nói: “Anh biết mà, em thích anh nhiều như thế nào, cho dù là virus, anh lây bệnh cho em...”
Giản Du Du cười khẽ một tiếng, nhìn Vu Hạ Khôn nói ra từng câu từng chữ: “Em cũng cảm thấy rất lãng mạn.”
Vu Hạ Khôn đã bao giờ nghe thấy những lời âu yếm như kiểu mỉm cười uống rượu độc này đâu, thế giới ảo trên mạng này vốn không giống như thế giới hiện thực, nơi này cũng không có những lời âu yếm sến sẩm đã bị tổng kết lại.
Vu Hạ Khôn nghe thấy cách nói này của Giản Du Du, ngón tay bị dán vào dưới đôi môi mềm mại của cô, cảm giác giống như bị điện giật vậy, anh nhanh chóng rụt tay lại, giật giật môi không biết phải nói cái gì, nhưng thật ra trên khuôn mặt đã hạ sốt lại có xu thế đỏ bừng trở lại.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy không nói lời nào, trong lòng Giản Du Du thầm bấm like cho mình một cái, lúc trước cảm thấy mấy lời âu yếm như vậy nhìn đã nổi cả da gà, thế nhưng bây giờ vì làm một tình nhân nhỏ tri kỷ của tổng giám đốc ngang ngược mà cô có thể nói ra mà mặt không đổi sắc!
Đây là tinh thần chuyên nghiệp! Mày nhìn đi không phải Vu Hạ Khôn rất hưởng thụ sao.
Trong mắt Giản Du Du nóng hầm hập, đối mặt một lát, khiến Vu Hạ Khôn nóng bỏng đến không còn suy nghĩ gì mà dời tầm mắt đi, anh ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: “Em ăn cơm chưa?”
Giản Du Du lắc đầu: “Anh chưa tỉnh, một ngụm nước em cũng không nuốt trôi.”
Vu Hạ Khôn suýt chút nữa đã khiến cho chính mình bị sặc nước miếng, Giản Du Du dịu dàng đến mức làm cho người ta sợ hãi hỏi anh: “Anh muốn ăn chút gì không? Em bảo dì Vân làm cho anh.”
Tai Vu Hạ Khôn đỏ bừng như nhỏ ra máu, thật sự chịu không nổi, trừng mắt liếc xéo Giản Du Du một cái, nhỏ giọng nói: “Em có thể bình thường một chút được không?”
Giản Du Du kiềm chế tình yêu tha thiết với nghề nghiệp lương cao lời nhiều này, nghiêng đầu đi cười nói: “Đây không phải là... em không cầm lòng nổi sao.”
Bầu không khí giữa hai người càng ngày càng nồng nàn, đặc đến mức như mật đường không quấy nổi vậy, làm sao Vu Hạ Khôn chịu được việc này, anh ho khan mấy tiếng, giơ tay xoa xoa phía dưới lỗ tai nóng bừng của mình, khó khăn lắm mới nhìn thấy thuốc bên trong bình thuốc sắp cạn đáy, anh vội vàng nói: “Em mau đi gọi y tá đi!”
Giản Du Du nhìn thoáng qua, vẫn còn không ít, hơn nữa gọi y tá thì chỉ cần rung chuông là được nhưng cô nhìn thấy dáng vẻ sắp chôn đầu vào trong chăn của Vu Hạ Khôn, nói một tiếng: “Được rồi.”
Sau đó cô đứng dậy, đi ra ngoài cửa.
Cô vừa ra khỏi phòng, Vu Hạ Khôn thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài, tựa vào trên giường, lấy điện thoại trên gối đầu bên cạnh, gọi điện thoại cho Vu Minh Trung.
Điện thoại được kết nối, Vu Hạ Khôn nói thẳng: “Anh không cần về nữa, cái kia... cô ấy không chết, bây giờ đã quay về rồi.”
Khó khăn lắm Vu Minh Trung mới bàn giao hết tất cả công việc, thậm chí còn gọi nhân viên kỳ cựu đã về hưu tới làm chủ ở công ty, cấp tốc thu dọn đồ đạc, cũng đã mua xong vé máy bay, đang chờ máy bay ở sân bay: “... Ai quay về cơ?”
Vu Hạ Khôn ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Giản Du, cô ấy đã quay về rồi.”
“Không phải em nói cô ta nhảy xuống từ trên du thuyền của Trạm Thừa à?” Vu Minh Trung khẽ nhíu mày: “Em tận mắt chứng kiến cô ta nhảy xuống, cao như vậy, làm sao cô ta có thể không sao được?”
Đối với chuyện này, Vu Hạ Khôn cũng không thể giải thích được, cũng chính vì EQ này của anh thì mới có thể dễ dàng bị Giản Du Du lừa gạt cho qua như vậy, nhưng muốn anh giải thích với Vu Minh Trung, anh lập tức ấp úng, nói qua loa những lời của Giản Du Du với Vu Minh Trung một lượt, sau đó tổng kết lại: “Anh không cần về nữa đâu.”
Vu Minh Trung gõ ngón tay vào trên vali da bên cạnh mình, rõ ràng là vẻ mặt ôn tồn lịch sự, nhưng đôi mắt phía sau mắt kính lại lộ ra tia sáng sắc bén, anh duỗi tay nhéo nhéo giữa mày, đối với việc khi cần anh ta thì gọi anh trai, khi không cần anh ta thì lập tức không tranh cãi với anh của Vu Hạ Khôn, ngược lại còn nghe thấy lý do thoái thác chó má vô dụng thì anh ta có chút muốn cười.
“Có phải em bị sốt không?” Vu Minh Trung đột nhiên hỏi vào trong điện thoại.
Nếu không phải là bị sốt tới hỏng đầu thì Vu Minh Trung không dám tin tưởng, vậy mà người em trai tốt xấu gì cũng có thể chống đỡ một phương ở trong nước của mình lại tin tưởng cách nói đầy rẫy sơ hở này.
Nhưng anh ta hỏi xong, Vu Hạ Khôn ngừng một lát, vậy mà lại hỏi anh ta với giọng điệu hơi tức giận: “Có phải anh sai người theo dõi em không, vì sao anh biết em bị sốt!”
Vu Minh Trung:...
“Anh đã lên máy bay rồi, em bị sốt thì nghỉ ngơi cho khỏe đi.” Sau khi Vu Minh Trung nói xong thì cúp điện thoại.
Vu Hạ Khôn nhíu mày lấy điện thoại ra khỏi tai, lẩm bẩm nói: “Không phải trên máy bay không được phép gọi điện thoại à, đồ lừa đảo!”