Tôi vẫn chưa nói, tôi thích xem phim điện ảnh bao nhiêu.
Bởi vì mỗi lần ra rạp phim xem những bộ phim bi kịch, những mỹ nữ ngồi cạnh tôi đều khóc bù lu bù loa, ướt hết cả nửa tay áo của tôi mới chịu thôi, nhưng một giọt tôi cũng không nặn ra được.
Những bộ phim có thể làm tôi khóc không nhiều lắm, tôi thường tự nhủ vớimình, Du Hoan Hoan, mày đúng là một người nhàm chán chẳng có gì đặcbiệt.
Nhưng mà, khi tôi xem phim “Tiểu Hoàn Tử Anh Đào”, nước mắt lại rơi không ngừng.
Tôi còn nhớ, có một tập tên là “Tôi bị chó dữ rượt đuổi”. Tôi vùi mìnhtrong sofa xem phim, thấy Tiểu Hoàn Tử bị chó rượt theo, phải chạy lêncây trốn, Anh Đào cứ nói sẽ không đến cứu chị của cô ta, nhưng lại phấnđấu quên mình, liều mạng ngăn cản con chó dữ kia, xem đến đây, tôi lạikhông thể kìm chế được nước mắt trào ra, còn không bắt nó ngừng lạiđược.
Tôi len lén nói chuyện này cho Đậu Bản nghe, cô ta bảo tôi không phải thiếu thốn tình cảm, phải nói là rất nhiều nữa cơ. Nhìn tôi vẫn không hiểugì, cô ta nhún nhún vai, bảo tôi vốn là đần độn như vậy, cho nên lúc nào cũng đánh người.
Cho nên đồng ý đến tham gia câu lạc bộ điện ảnh của Nhược Thần, đúng là ngoài ý muốn vô cùng.
Nhưng tôi thề, lần đầu tiên đến trình diện, tôi không có cố ý đến trễ. Ai bảo điểm vật lý của tôi đột nhiên tăng cao, nên thầy giáo vui vẻ kêu tôiđến phòng giám hiệu, ca ngợi một phen.
Tôi vui sướng đến nỗi đầu óc choáng váng, trên đường đi đều cười một mình,đi một đoạn dài mới sực nhớ ra hôm nay là ngày hoạt động của hội điệnảnh, cho nên mới quay đầu lại chạy nhanh đến đây.
Khi đẩy cửa ra, bên trong đã tối đen như mực. Tôi không nói gì, lặng lẽ tìm một góc trong cùng rồi ngồi xuống.
Không lâu sau, ghế bên cạnh cũng có người ngồi xuống. Tôi không có suy nghĩnhiều, bởi vì tôi còn bận coi phim, phim này ảnh hưởng rất nhiều đếntôi, làm cho tôi xem hăng say đến quên mất mọi thứ chung quanh. Câuchuyện tình yêu trong phim làm cho tôi thật sự không thể kiềm chế nỗi,nước mắt trào ra mãi.
Giơ tay áo lên, tôi muốn len lén lau mặt, nhưng một chiếc khăn tay đưa đếntừ bên cạnh. Lúc này, tôi mới thấy người ngồi cạnh mình là Nhược Thần,tôi có chút bực bội, không quen bị người khác nhìn thấy mình đang khóc,đặc biệt là cậu ta.
Yên lặng nhận lấy, suy nghĩ một lát, tôi lấy hết sức để hỉ mũi thật mạnhvào nó, nhìn thấy Nhược Thần nhẹ nhàng lắc đầu trong bóng tối, tôi lạicảm thấy có chút vui vẻ.
Khi ánh đèn sáng choang được bật lên, Nhược Thần mới nói, “Làm sao đây, khăn tay của tôi dính đầy nước mũi của cậu rồi.”
“Cậu nên nghĩ đến hậu quả này” Tôi đáp trả lại, hai tay che đi ánh mắt sưng đỏ.
Cậu ta bảo: “Đừng che, tôi vốn đã thấy rồi.”
Tôi đột nhiên cảm thấy ảo não, “Cậu đúng là tiểu nhân, chỉ biết len lénnhìn bêu xấu tôi!” Tôi chợt đứng dậy, nhưng quần áo của tôi hình như vẫn còn lưu luyến cái ghế lắm, làm tôi lảo đảo, ngã ngồi lên đùi NhượcThần.
Cậu ta vịn chặt tôi, cười to, “Cậu cũng không cần gấp gáp nhào vào lòng tôi như vậy!”
Tôi thật muốn điên lên, trên mặt nóng như bị lửa đốt vậy. Tôi muốn đứng lên lại, nhưng cậu ta không cho, dùng sức giữ chặt tôi, từng câu từng chữnói.
“Du Hoan Hoan, sau này đừng lén khóc một mình nữa …”
Khoảnh khắc dó, trong lòng tôi bỗng cảm thấy thật ngọt ngào.
Sau đó tôi mới nghĩ mãi nghĩ mãi, có phải Nhược Thần đối với người cậu tathích, luôn là thiên biến vạn hóa như vậy, làm cho người khác không thểnhận ra không?
Chẳng phải trong tiểu thuyết luôn có cảnh nam chính thích khi dễ bắt nạt nữchính hay sao? Nhưng mà cậu ta hình như không giống vậy lắm, nói chínhxác hơn là giống một chủ nhân đang đùa với vật nuôi của mình vậy.
Chỉ đùa với vật nuôi thôi sao? Nghĩ đến những chuyện lúc trước, trong lòngtôi bỗng cảm thấy thất bại nặng nề, địa vị của tôi, quả nhiên cùng lắmcũng chỉ ngang bằng con cún trong nhà cậu ta.
Đúng là nghiệt duyên, haiz, thiện tai thiện tai.
Đến tháng 5, trong trường lại bắt đầu xôn xao. Ai cầm lấy tờ nguyện vọngcủa người nấy, kết thành một nhóm ngồi thảo luận rôm rả.
“Cậu thi ở đâu?”, “Đại học J, còn cậu?”, “Cũng vậy, nhưng mà mình thi ngànhxây dựng, cậu cũng vậy đúng không?!”, “Mình thi ngành nhiệt học” ….
Như vậy còn đỡ, khoa trương hơn là còn có một đám người thuê thám tử điều tra ai thi trường nào nữa …
Mấy ngày sau, thám tử “Dùng bồ câu đưa tin”: thi đại học S: người X; thiđại học J: người Y; thi cao đẳng W: …. Sau đó, theo lịch điều tra tườngtận này, mọi người đều hừng hực khí thế tiến hành chiến lược đối phó với nhau.
Mỗi ngày đều như thế, làm cho tôi suýt nữa tưởng nhầm là bộ phim truyền hình chiếu đúng phóc 8 giờ tối cơ chứ.
Không biết có ai tin không, tôi chỉ tốn có 5 phút đồng hồ là có thể hoànthành quyết định quan trọng cho nửa đời sau của tôi rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, bà mẹ cố vấn thân yêu của tôi đến đại học T, sau đótrở về mặt mày hớn hở nói: đại học T rất dễ thi vào!!!
Tôi nghe được tình báo quan trọng như vậy, cho nên dứt khoát chọn đại họcT, vốn là vậy, tôi vốn là học khoa học tự nhiên, dĩ nhiên phải cống hiến cho nước nhà rồi, không phải, phải là khoa học nước nhà mới đúng.
Tôi thừa dịp người khác vẫn còn suy nghĩ trầm tư, len lén rút tờ nguyện vọng ra, vừa điền vừa đắc ý cười.
Liếc nhìn sang Đậu Bản, thấy cô ta đang gục xuống bàn, chăm chú nhìn vào một bức tranh, chả thèm đếm xỉa đến đám người rảnh rỗi bên cạnh, tôi chạyđến hỏi, “Đậu Bản, cậu điền nguyện vọng gì vậy?”
Cô ta che kín lại bức tranh, thần bí nói với tôi: “Hoan Hoa, cho cậu xem cái này.”
Nhìn cô ta thần thần bí bí, tôi chợt cảm thấy lạnh cả xương sống. Tôi nói: “Cái gì vậy, đừng dài dòng, đưa ra cho mình xem.”
Cô ta lấy tay trái ra, tôi thấy là một bức tranh vẽ một mỹ nữ cực xinhđẹp, dù chỉ có nửa bên mặt nhưng cũng đủ biết là diện mạo nghiêng nướcnghiêng thành. Tôi không khỏi than thở, “Wow, Đậu Bản, là cậu phảikhông?”
Cô ta lại cười càng thêm kỳ lạ, “Vẫn còn, chưa hết đâu.”
Tôi đẩy đầu gần sát vào, cô ta kéo tay phải xuống, “Wow! ! !” Tôi sợ hếthồn, sợ hãi la lên, một nửa còn lại là gương mặt rất dữ tợn, hợp lại làm một với gương mặt mỹ nữ bên trái, đặc biệt quyến rũ.
Tôi sợ hãi nhìn sang Đậu Bản, còn cô ta thì cười ha hả không ngừng.
“Chẳng lẽ ngành cậu thi là …” Tôi yếu ớt nói nhỏ.
“Không sai, mình đúng là thi vào khoa phẫu thuật thẩm mỹ của đại học T, ha ha…” Tiếng cười kinh khủng của Đậu Bản vẫn còn vang lên văng vẳng bên tai tôi, cả lớp lại đổ đầy mồ hôi, nhìn vào bức tranh mỹ nhân mặt quỷ củacô ta.