Nam Cung Lập Hình đi đến trước mặt quản gia, mở nắp hộp ra, bên trong trưng bày chính là sách lụa kia của nhà họ Dương.
Chuyện cho tới bây giờ, nói thêm bất cứ cái gì cũng uổng công “Nhà họ Dương từng thề độc mãi mãi sẽ không phản bội Nam Cung tôi, nhưng bọn họ cuối cùng vẫn vi phạm lời thề lựa chọn vứt bỏ Nam Cung chúng ta, một mình sống tạm bợ.” Nam Cung Tủ run rẩy nói. “Mặc dù không biết thuốc kia là thật hay giả, nhưng tầng lớp trên Yên Kinh người nào không phải quyền cao chức trọng, Thần y Sở thật sự là giỏi thủ đoạn, tính toán У khá lắm, bản thân không cần bỏ ra một binh một tốt đã có thể ép gia tộc Nam Cung chúng ta đến tình cảnh như thế.”
Giọng nói của Nam Cung Lập Hình khàn khàn, ông ta quay đầu nhìn Nam Cung Tú nói: “Ông chủ, chỉ sợ sau ngày hôm nay, Nam Cung chúng ta thật sự không thể đặt chân ở Yên Kinh nữa. “Anh muốn nói gì” Nam Cung Tú chậm rãi mở mắt, nhìn chằm chằm Nam Cung Lập Hình hỏi. “Vì kế hoạch hôm nay, chúng ta chỉ có một con đường, đó chính nhận lỗi với thần y Sở, sau đó lập tức rời khỏi Yên Kinh, chúng ta thua rồi." Nam Cung Lập Hình nhỏ giọng nói.
Mặc dù ông ta rất không muốn thừa nhận, nhưng đây chính là sự thật.
Trái tim tất cả mọi người trong đại sảnh đều hung hằng co rút.
Nam Cung Tú càng đặt mông ngồi dưới đất, cảm giác già nua bất lực ép ông ta tới mức không thở nổi.
Ai cũng không thể đoán được, gia tộc Nam Cung của Yên Kinh đã từng nở mày nở mặt, oai phong thế nào, vậy mà trong một đêm này, bản thân cũng không kịp vùng vẫy đã bị người ta hung hăng giảm xuống bùn, không thể thoát thân.
Đúng là trời muốn diệt Nam Cung. “Không được! Tuyệt đối không được!” Nam Cung Tú không biết nghĩ đến điều gì, đột nhiên trợn to đôi mắt, cảm xúc lên xuống kịch liệt.
Ông ta vỗ bàn một cái tức giận nói: “Nhà họ Nam Cung tôi ở Yên Kinh mấy trăm năm lắng đọng, nơi này có gốc rễ của chúng ta, có tâm huyết đời đời kiếp kiếp của chúng ta, tôi tuyệt đối không đi, tôi không thể để cho nhà họ Nam Cung bại trong tay tôi. Chúng ta đâu cũng không đi, nếu gia tộc Nam Cung bị đuổi ra khỏi Yên Kinh, sau khi chết, tôi lại có mặt mũi nào đi gặp liệt tổ liệt tông?” “Ông chủ. “Giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, nếu hôm nay không đi, chỉ sợ nhà họ Nam Cung khó thấy được mặt trời ngày mai”
Đám người cũng sợ hãi, không nhịn được khuyên bảo, “Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu, đợi đến khi tất cả mọi người nghiêm túc, Yên Kinh ngay lập tức thật sự sẽ đổi dời, khi đó, chúng ta muốn đi nữa cũng không thể.” Nam Cung Lập Hình nghiêm nghị nói. “Không được! Không được! Chắc chắn vẫn còn cách, vẫn còn cách”
Nam Cung Tú cúi đầu, tự lẩm bẩm.
Trong khoảnh khắc, không biết nghĩ đến điều gì, ông ta bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt kiên định, vội nói. “Chuẩn bị xe, đưa tôi tới sân bay”
Bầu trời dần tối, dưới ánh đèn đường mờ, một bóng hình xinh đẹp một mình đi trên đường cái
Là Lâm Hiểu My
Với tư cách nghệ sĩ đang hot ngày nay, có sự chỉ đạo của chính Dương Thanh Bình, còn có sự ủng hộ của đạo diễn được trao huy chương vàng Quách Nam, Lâm Hiểu My lấy được số lượng lớn tài nguyên chất lượng, danh tiếng cũng càng lúc càng lớn.
Nhưng cùng lúc, công việc của cô ta cũng càng ngày càng nhiều, thời gian nghỉ ngơi càng ngày càng hiếm hoi. Chẳng qua cho dù rất mệt mỏi, ngược lại cô ta còn vui hơn trước kia.
Cuộc sống như vậy với cô ta mà nói mới phong phú, mới có ý nghĩa.
Đây là giấc mộng ngôi sao cô ta luôn mong đợi, cô ta đã đứng trên con đường dát vàng mà bao ánh mắt mơ ước, ngày đứng trên đỉnh cao cũng sẽ không xa.
Về đến nhà, Lâm Hiểu My đóng cửa lại, ném túi xách nằm lên ghế sô pha, thả lỏng cơ thể mệt mỏi cả ngày. Nhưng khi cô ta vừa ngồi dậy, muốn đi phòng bếp rót ly nước nóng cho mình.
Trong lúc vô tình nhìn về bên cạnh cửa sổ sát đất phòng khách, thình lình phát hiện bên cửa sổ của mình vậy mà có một người đàn ông đang đứng!