*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Cậu Lương đừng kích động!”
Mắt thấy cậu chủ nhà họ Lương có khuynh hướng muốn động tay, Lý Vị Quân vội vẫy vẫy tay, nói: “Nói không chừng Sở Quốc Thiên người ta cũng là một phú hào ẩn danh, cậu lại không phải không có cái thực lực đó, so kè với anh ta là được.
"Ha ha..."
Lý Vị Quân vừa nói xong, một đám cậu chủ lại không khống chế được mà bắt đầu cười lớn.
Không nói đến thực lực nhà họ Lương rốt cuộc mạnh đến thế nào, chỉ tính riêng giá trị con người của cậu Lương đã lên đến cả trăm tỷ, vừa nãy nói có thể lấy ra mấy trăm triệu cũng chỉ là tiền mặt mà thôi.
Về phần Sở Quốc Thiên, nói thật lòng, bọn họ thật sự không xem trọng...
Đột nhiên, Triệu Lỗi vỗ vỗ tay một cái, nói: "Hay là để tôi đưa ra chủ ý đi, cậu Lương và Sở Quốc Thiên hai người cũng đừng đấu nữa, nếu như bây giờ đều đang ở sân đánh Golf, vậy thì chúng ta thi đánh golf đi. Quy tắc rất đơn giản, chính là xem ai đánh bóng vào lỗ xa hơn, nếu như cả hai đều không vào lỗ, vậy thì sẽ tính khoảng cách xa gần của hai bên, thế nào?”
Lời của Triệu Lỗi rất nhanh đã được các cậu chủ đồng ý, Lý Vị Quân là người gõ phách cuối cùng, nói: “Vậy thì đánh gofl đi, như vậy so với việc so kè tiền tài càng thú vị hơn, Sở Quốc Thiên anh thấy sao?”
“Được thôi.” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt gật đầu.
“Được, nếu như mọi người đều đồng ý rồi, vậy thì tôi báo tiền đánh cược trước, mười lăm tỷ một lần, thế nào?” Lý Vị Quân cười cười quét mắt nhìn xung quanh một lượt.
“Tôi ok.”
“Tôi cũng không có vấn đề.”
“Tôi tán thành!”
"..."
Một đám cậu chủ rất nhanh đã gật đầu đồng ý.
Khi toàn bộ ánh mắt của mọi người nhìn về phía Sở Quốc Thiên, lại nhìn thấy anh lắc lắc đầu: “Tôi phản đối.”
“Sao nào, vừa nãy anh không phải còn muốn đấu tiền tài với tôi hay sao?” cậu Lương trào phúng nói.
“Cậu hiểu nhầm rồi.” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt liếc nhìn cậu Lương một cái, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Lý Vị Quân nói: “Một trăm năm mươi tỷ một ván, ít hơn thì không thú vị.
Oanh!
Tất cả mọi người đều không ngờ Sở Quốc Thiên vậy mà lại có thể bất động thanh sắc nói ra con số lớn như thế, cho dù là Lý Vị Quân, trong lòng cũng bị chấn động không ít.
Cuối cùng, vẫn là cậu Lương phản ứng lại đầu tiên, vẻ mặt anh ta không được tốt nói: “Sở Quốc Thiên, khẩu khí của anh lớn thật đấy, nhưng mà anh có một trăm năm mươi tỷ sao?”
“Ha ha, sợ là mười lăm triệu cũng không lấy ra được ấy chứ.” Khương Nghi khinh thường nói một câu.
Sở Quốc Thiên không hề vì sự chất vấn của hai người mà có bất cứ cảm xúc dao động nào, giọng điệu của anh vẫn chọc người tức chết không đền mạng như cũ, nói: “Nếu như tôi đã dám mở miệng nói như vậy thì hiển nhiên một trăm năm mươi tỷ đối với tôi mà nói chỉ là tưới nước cây”
Vẻ mặt của mọi người đều biến đổi, đều bị giọng điệu hời hợt của Sở Quốc Thiên hù dọa. Chỉ là mọi chuyện đã đến nước này, bọn họ cũng không thể tỏ ra sợ hãi, chỉ thấy bọn họ liếc mắt trao đổi với nhau một cái, liền cắn răng nói: “Vậy thì cứ như anh nói, một trăm năm mươi tỷ, cược! Chỉ là trước hết, anh phải để chúng tôi thấy được anh thật sự có một trăm năm mươi tỷ này. Chúng tôi cũng không muốn làm công tử Bạc Liêu, bị anh tay không lừa bịp!”
Khóe miệng Sở Quốc Thiên kéo lên, chỉ thấy anh quay đầu nhìn Lâm Thanh Di, cười nói: “Thanh Di, đưa chiếc thẻ anh để ở chỗ em ra đi.”
“Anh sẽ không làm thật đấy chứ?”
Lúc này Lâm Thanh Di cuối cùng cũng phản ứng lại, dù cho cô biết giá trị trên thị trường của Tập đoàn Minh Ngọc vượt xa con số một trăm năm mươi tỷ này, nhưng cũng không nghĩ tới Sở Quốc Thiên thật sự dám cược lớn như vậy.
Về phần cái thẻ mà Sở Quốc Thiên nói, cô đúng là luôn để trong túi xách và mang theo bên người, chiếc thẻ đó tuy rằng nhìn rất sang trọng nhưng cô trước giờ chưa từng nghĩ qua bên trong vậy mà lại có khoản tiền một trăm năm mươi tỷ.
Thật ra, lúc đầu Sở Quốc Thiên đưa tấm thẻ cho lão Thất đi thành lập Y dược Thiên Di, sau khi hoàn tất lại đưa cho Lâm Thanh Di, chỉ là không nói với cô bên trong có bao nhiêu tiền thôi.
Suy cho cùng, một trăm năm mươi tỷ so với số tiền trong thẻ chỉ là hạt cát trong sa mạc, nếu như thật sự để Lâm Thanh Di biết được thì chẳng phải sẽ khiến cô sợ đến phát bệnh sao?
Sở Quốc Thiên tựa như sớm đã biết Lâm Thanh Di sẽ nói như vậy, anh không khỏi an ủi nói: “Yên tâm đi, anh không đánh trận mà không nắm chắc.
“Nhưng mà dù cho anh có một trăm năm mươi tỷ thì anh biết đánh golf sao?” Lâm Thanh Di cảm thấy trái tim của mình đang đập nhanh hơn, một trăm năm mươi tỷ đấy, bản thân cô còn chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, lỡ như thật sự thua thì khóc cũng không kịp nữa...
“Trước kia có chơi qua vài lần, thắng mấy cậu ấm này hẳn không thành vấn đề.” Sở Quốc Thiên nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời lại một câu.
Anh đích thực đã từng đánh golf với mấy tỷ phú kếch xù của nước Viễn, lúc đó có huấn luyện viên hàng đầu quốc tế hướng dẫn, lại thêm tố chất cơ thể, rất nhanh anh đã hoàn hảo năm vững được cách dùng lực và kỹ thuật. Tuy rằng mới chơi có vài lần, nhưng mấy tỷ phú và huấn luyện viên đó đều nói trình độ của anh phóng mắt trong toàn thế giới đã ở mức cực kỳ cao. Cho nên khi Lý Vị Quân đề nghị đánh golf anh mới đồng ý một cách sảng khoái như thế.
Thấy Lâm Thanh Di vẫn không yên tâm, anh không khỏi nắm lấy bàn tay ngọc của cô, mềm giọng nói: “Vợ à, anh thật sự không đùa giỡn, tin anh”
Đón nhận ánh nhìn sâu xa lại tự tin của Sở Quốc Thiên, trái tim của Lâm Thanh Di không khỏi run một cái, không biết tại sao, lúc này Sở Quốc Thiên trong mắt cô lại cao lớn như vậy, giống như một tướng quân cao lớn ngạo nghễ luôn chiến thắng mọi kẻ thù...
Cuối cùng, cô vẫn tin tưởng Sở Quốc Thiên, đưa chiếc thẻ hoàng đế Rồng Tím trong túi cho anh.
Sau khi Sở Quốc Thiên lộ chiếc thẻ hoàng đế Rồng Tím ra, đám cậu chủ phút chốc đã ngạc nhiên đến ngày ngốc, dựa vào địa vị của bọn họ sao có thể không nhận ra chiếc thẻ hoàng đế Rồng Tím đẳng cấp của ngân hàng toàn cầu.
Chớp mắt, trong lòng bọn họ vậy mà xẹt qua một ý nghĩ hoang đường, thằng cha này sẽ không phải giả heo ăn thịt hổ muốn bẫy đám người bọn họ đấy chú?
“Sao vậy, các người hối hận rồi?” tựa như đoán được ý nghĩ của bọn họ, Sở Quốc Thiên nghiền ngẫm nói một câu.
Dù biết Sở Quốc Thiên đang dùng kế khích tướng, nhưng cả đám người cũng chỉ có thể ngoan ngoãn diễn với anh, mang theo chút do dự, toàn bộ đều gật đầu đồng ý.
“Thẻ của tôi đã lấy ra rồi, các người bây giờ có thể kiểm tra, vậy của các người đâu?” nhìn bọn họ đều đã đồng ý, Sở Quốc Thiên lại cười nhẹ nói một câu.
“Shit, nghi ngờ ai vậy chứ, ông đây lại thiếu một trăm năm mươi tỷ à?” cậu Lương nhịn không nổi, nói xong lập tức rút hai cái thẻ từ trong túi ra, phẫn nộ nói:
“Trong hai tấm thẻ này có một trăm sáu mươi lăm tỷ, đủ chưa?”
Sở Quốc Thiên gật gật đầu, sau đó hướng về phía những người khác nói:
“Các người có đủ tiền không?”
“Cái shit, tôi lớn đến chừng này lần đầu tiên bị người ta nghi ngờ không có tiền, cục tức này sao có thể nuốt nổi.” một cậu chủ khác trong phút chốc cũng phát hỏa, nói xong rút từ túi áo trong ra một tấm thẻ.
“Bình thường tôi đều thanh toán bằng thẻ, không mang tiền, như vậy đi, tôi lập tức gọi người mang một trăm năm mươi tỷ đến.”
“Tôi ở đây..."
Nhìn một mình Sở Quốc Thiên đối mặt với một đám cậu chủ, khí thế không chỉ không thua chút nào, thậm chỉ còn lờ mờ áp chế hẳn bọn họ, Lâm Thanh Di ở một bên chỉ cảm thấy chính mình như đang nằm mơ.
Anh, thật sự giống như anh nói, chỉ là một quân y bình thường thôi sao?
Rất nhanh, một đám cậu chủ đều đã mang tiền đến, mặc kệ là đám cậu chủ này hay là Sở Quốc Thiên, vậy mà