Trong đầu Xích La Hán lúc này chỉ tập trung suy nghĩ làm thế nào để chạy trốn, hắn phải nhanh chóng trốn đi, ngay lúc này, chạy càng xa càng tốt.
Đối với loại công phu cao như thế này, nếu không chạy nhanh, hắn chắc chắn sẽ phải chết ở đây! Trong ánh sáng của thạch hỏa, từ trong lòng Xích La
Hán hiện lên ý nghĩ về võ thuật của dòng họ Ngô.
Hắn không dám ở đây lâu hơn nữa liền vội vã hít một hơi sau đó xoay người định bỏ chạy. Nhận thấy đối phương có ý định muốn chạy trốn, Sở Quốc Thiên cũng không có ý đuổi theo.
Thay vào đó, anh ta lấy ra viên thuốc có quầng sáng màu trắng bên trong lò và bỏ vào chiếc bình ngọc đã chuẩn bị từ buổi sáng.
Xử lý chuyện viên thuốc xong, anh ta liền ngẩng đầu nhìn về hướng Xích La Hán chạy trốn, chậm rãi nói: “Kinh mạch đã hư tổn, khí huyết không thông. Lâu thì ba tháng, nhanh thì một tuần, ông chắc chắn sẽ chết!”
Nghe vậy, Xích La Hán đã chạy được một đoạn đột nhiên dừng lại, sau đó cả người cứng ngắc quay lại câu mày nhìn Sở Quốc Thiên, vẻ mặt đầy kinh ngạc, sợ hãi xen lần với hoài nghi.
Hắn ta nhìn Sở Quốc Thiên, sau một hồi im lặng mới cất tiếng hỏi: “Cậu, cậu thì biết cái gì, đừng có nói nhảm!”
Sở Quốc Thiên lạnh lùng liếc nhìn Xích La Hán, giọng nói không hề dao động, tiếp tục nói: “Xem ra những gì tôi nói là đúng. Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, tình trạng này của ông sẽ không thể duy trì được lâu nữa đâu. Không phải tôi muốn lên tiếng hù dọa ông. Nếu ông cứ tiếp tục như thế này sẽ chỉ có con đường chết. Không tin thì ông cứ thử mà xem.” “Vớ vẩn! Ăn nói lung tung. Ta đường đường là Xích La Hán lại để cho một tên nhóc như cậu dọa dẫm sao?” Xích La Hán mạnh miệng nói.
Sở Quốc Thiên thản nhiên phủi phủi quần không hề có chút bụi nào, bình tĩnh nói: “ Dựa theo những gì ông nói thì tôi chỉ có thể nói cho ông biết rằng hiện tại chỉ còn một con đường sống duy nhất dành cho ông mà thôi. Tùy ông có muốn tin hay là không, hãy cố gắng nắm bắt cơ hội này cho tốt.”
Nghe vậy, Xích La Hán sắc mặt ngạc nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên hỏi: “Cậu nói như vậy là có ý gì?” “Ha ha.” Sở Quốc Thiên cười nhẹ nói: “Ý của tôi là, tôi nhất định sẽ giải quyết được vấn đề của ông. “Chuyện này không thể nào!” Xích La Hán không chút do dự ngắt lời Sở Quốc Thiên.
Hắn hoàn toàn không tin lời của Sở Quốc Thiên, trực tiếp nói: “Cơ thể của ta dĩ nhiên ta hiểu rõ hơn cậu! Cậu nói đúng, ta quả thực đã bị thương nặng, nhưng đồng thời ta cũng hiểu rất rõ trên đời này ngoài sư phụ của ta ra, không có ai có thể biết cách điều trị nó.
Vốn dĩ tôi muốn cố gắng mau chóng đột phá lên cấp bậc cao càng sớm càng tốt, đến lúc đó, tôi có thể dựa vào năng lực của mình để hủy diệt môn phái và có giành được phương thuốc chữa trị cho mình.
Thật đáng tiếc khi cậu lại xuất hiện đúng lúc như vậy, gây rối rồi cắt đứt cơ hội của ta, nhưng cậu đừng hòng lừa lọc dọa dẫm ta! Bằng không, dù ta có chết cũng không buông tha cho cậu đâu!” “Không phải là ta xem thường ông, cho dù đột phá đến cấp độ bậc thầy thì cũng chưa chắc ông có thể quay về giết được môn phái của mình”
Sở Quốc Thiên hoàn toàn không quan tâm đến lời đe dọa vừa rồi của Xích La Hán, mặc dù anh ta không biết đối phương là môn phái gì và hậu thuẫn là ai.
Nhưng anh vẫn có chút hiểu biết về các võ gia thời cổ.
Số lượng các môn phái võ thuật không hề ít, những người võ công lợi hại càng không thiếu, người trước mặt cho dù có tu luyện đến độ bậc thầy cũng coi như toi công, chẳng có ích gì, chính là tự mình đi tìm đường chết.
Nghe xong, Xích La Hán rơi vào trầm tư.
Đương nhiên, hắn ta hiểu rõ về môn phái của mình hơn Sở Quốc Thiên, và dĩ nhiên anh ta cũng biết rằng trong môn phái cao thủ nhiều như mây.
Không nói đến những thứ khác, thế hệ của sư phụ và chú của hắn ta có khoảng hơn chục nhân vật bậc thầy.
Nhưng hắn cũng biết rằng nếu muốn sống thì ngoài việc quay trở về môn phái tìm sự phụ ra thật sự không còn khả năng nào khác.