*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Quốc Thiên vốn định trực tiếp từ chối nhưng dù sao lúc ban ngày Chu Chí Viễn đã về nhà khiến mọi người không vui nên cuối cùng anh lại thay đổi quyết định.
“Anh có thể cho họ một cơ hội nhưng hãy để chuyện này cho vợ tôi và để cô ấy toàn quyền quyết định” Sở Quốc Thiên nói rồi cúp máy.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sau khi Lâm Thanh Di thức dậy, cô nói với Sở Quốc Thiên đang làm bữa sáng trong bếp: “Sở Quốc Thiên, công ty gửi tin nhắn rằng hôm nay em bắt đầu đi làm chính thức!”
“Vậy tốt quá rồi, ăn sáng xong anh sẽ đưa em đi.” Sở Quốc Thiên quay đầu lại nói.
Nhìn thấy dáng vẻ ung dung tự tại của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di không khỏi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi cô nói: “Hay là anh cũng ra ngoài tìm việc đi, anh và người nhà họ Hạ có quan hệ tốt như vậy, anh có thể nhờ họ giúp, nếu không thích anh có thể đến tiếp quản tập đoàn Minh Ngọc, dù sao cũng tốt hơn là ở nhà.”
Sở Quốc Thiên có chút ngạc nhiên nhưng sau đó vẫn bình tĩnh đáp: “Tới lúc đó rồi xem sao.”
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên không để ý nhiều nên Lâm Thanh Di cũng không ép buộc gì nhưng trong lòng liền thở dài một cái.
Thật ra cô không cần Sở Quốc Thiên phải kiếm quá nhiều tiền nhưng cô lại sợ Sở Quốc Thiên quá nhàn rỗi, ở nhà tiếp xúc nhiều với bố mẹ chắc chắn sẽ nảy sinh mâu thuẫn, nếu anh đi làm thì có lẽ gia đình sẽ hòa thuận hơn.
Sau khi ăn sáng xong Lâm Thanh Di nói rằng không cần Sở Quốc Thiên phải đưa cô đi làm mà thay vào đó cô tự lái chiếc Audi cũ đến Y Dược Thanh Di.
“Xin chào giám đốc Thanh Di!”
Khi Lâm Thanh Di vừa bước vào tòa nhà, nhân viên lễ tân đã mỉm cười chào hỏi.
“Xin chào, chủ tịch Nhan có ở công ty không?” Lâm Thanh Di gật đầu chào lại và mỉm cười hỏi.
“Chủ tịch Nhan ở trên lầu ạ, anh ấy nói rằng sau khi giám đốc Di đến có thể trực tiếp đến phòng để gặp anh ấy
“Cảm ơn nhé.” Lâm Thanh Di nói rồi đi thẳng vào thang máy.
Khi ra khỏi thang máy Lâm Thanh Di liền đi thẳng đến văn phòng của Quách Tiên Nhan, có điều chưa đến năm phút cô ấy đã thất thần đi ra.
“Sao lại cho tôi phụ trách việc đàm phán các vấn đề hợp tác với Chu Chí Viễn, đã vậy còn để tôi toàn quyền quyết định?” Lâm Thanh Di vẫn còn mơ mơ màng màng cho đến khi trở về phòng làm việc của mình.
Cô không thể ngờ rằng Quách Tiên Nhan gọi cô đến công ty sớm chỉ để giao cho cô việc này.
Nghĩ lại cách mà Chu Chí Viễn và mẹ anh ta ngạo mạn ở nhà cô hôm qua lại khiến cô không nhịn được mà sầm mặt lại, có điều cô cũng phải là người dùng việc công báo thù riêng, nếu như Chu Chí Viễn thực sự có thành ý thì cô sẽ không để ý nữa mà cho Chu Chí Viễn một cơ hội.
“Giám đốc Thanh Di, anh Chu Chí Viễn đại diện cho nhà họ Triệu đã đến rồi, chị có cần mời anh ấy vào không?” Khi Lâm Thanh Di đang suy nghĩ chi tiết cuộc thảo luận thì đột nhiên thư ký gõ cửa và hỏi.
Lâm Thanh Di sửng sốt một chút sau đó bình tĩnh trở lại và nói: “Mời anh ấy vào.”
Ngay sau đó cửa văn phòng lại được mở ra, dưới sự dẫn dắt của thư ký, Chu Chí Viễn và mẹ anh ta là Triệu Ngọc Phấn bước vào.
“Cô! Anh họ!” Lâm Thanh Di liền đứng lên chào hỏi.
Đáng tiếc Triệu Ngọc Phần và Chu Chí Viễn đều không có phản ứng, sau khi vào phòng làm việc họ đi thẳng đến ghế sô pha và ngồi xuống.
Vẻ mặt Lâm Thanh Di liền trở nên cứng ngắc, sau khi ra hiệu cho thư ký đi ra ngoài, cô ấy đã đích thân pha một ấm trà cho hai người họ.
“Cô, anh họ, mời hai người uống trà."
Ầm!
Ai mà biết được rằng Lâm Thanh Di vừa nói xong Triệu Ngọc Phấn đã hất ấm trà xuống đất và tức giận nói: “Lâm Thanh Di, đừng nghĩ là cô phụ trách cho cuộc đàm phán lần này là địa vị cao hơn chúng tôi. Tôi nói cho cô biết, trong mắt tôi cô vẫn chỉ là một đứa nhóc đời sau mà thôi.”
Bất luận là Triệu Ngọc Phấn hay Chu Chí Viễn, họ đều rất tức giận khi biết người phụ trách của Y Dược Thanh Di đổi từ Quách Tiên Nhan sang Lâm Thanh Di.
Nếu không phải là vì mệnh lệnh của dòng họ thì bọn họ không hề muốn tới chút nào, cứ nghĩ đến việc phải nói chuyện với người mà họ luôn coi thường là Lâm Thanh Di thì họ lại thấy kinh tởm giống như ăn phải ruồi.
Lâm Thanh Di bị hành vi đột ngột của Triệu Ngọc Phần làm cho giật mình nhưng sau khi hoàn hồn trở lại thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: “Cô à, cô như vậy có phải là quá đáng lắm rồi không?”
“Là tôi quá đáng hay cô quá đáng đây?” Triệu Ngọc Phấn tức giận nói: “Vốn dĩ nhà họ Triệu chúng tôi đã hạ thấp thái độ để đến Y Dược Thanh Di để bàn chuyện hợp tác, ai mà biết được ông chủ của các người lại không muốn gặp chúng tôi, đã vậy lại còn không lộ mặt mà giao luôn dự án này cho cô, đây không phải là không nể mặt nhà họ Triệu chúng tôi sao?”
Trước sự hung hăng của Triệu Ngọc Phấn, Lâm Thanh Di không muốn nể mặt nữa, cô không nhịn được mà có chút tức giận.
“Nếu các người cảm thấy bất lợi thì có thể hủy bỏ lần hợp tác này” Lâm Thanh Di lạnh lùng nói.
“Cô nói cái gì!”
Triệu Ngọc Phần nhất thời tức giận, những gì bà ta vừa nói cũng chỉ để tạo cho bản thân thể chủ động tuyệt đối trong những lần đàm phán cho dự án tiếp theo.
Vốn dĩ nghĩ rằng chỉ cần bà ta cứng rắn hơn một chút thì Lâm Thanh Di sẽ bị bà ta dọa nhưng ai mà biết được rằng kết quả lại trái ngược với
những gì bà ta nghĩ.
Càng nghĩ càng tức, bà ta tức giận đến mức định giơ tay ra tát Lâm Thanh Di, cũng may là Lâm Thanh Di đã chuẩn bị trước nên vừa vặn lúc tay của đối phương hất qua cô đã nhanh chóng lùi lại một bước.
“Con nhóc xấu xa này, lớn rồi là có chút bản lĩnh, còn dám trốn à!”
Cú đánh của Triệu Ngọc Phấn không thành công khiến bà ta vừa ngượng vừa tức giận, bà ta muốn đập
Lâm Thanh Di một lần nữa nhưng khi vừa nhấc chân lên thì đã bị Chu Chí Viễn chặn lại.
“Mẹ, đừng làm loạn!”
Chu Chí Viễn biết rõ tính khí cầu kinh của mẹ mình, nếu không ngăn lại có lẽ hôm nay bà ta có thể làm cho Y Dược Thanh Di trở thành một mớ hỗn độn.
“Mẹ bình tĩnh một chút. Lần này là bà nội giao cho con phụ trách đàm phản, mẹ đừng có làm loạn nữa có được không?”
Chu Chí Viễn lên giọng nói.
Nhìn vẻ tức giận trên mặt Chu Chí Viễn, Triệu Ngọc Phần mới phản ứng trở lại, bà ta cay đắng trừng mắt nhìn Lâm Thanh Di: “Lần này coi như cô may mắn.” Sau đó bà ta ngồi trở lại ghế sô pha.