Ở nơi khác.
Nhà họ Nam Cung ở Yên Kinh.
Một người đàn ông mặc vest chỉnh tề và đeo kính bước vào nhà Nam Cung.
Chú Trung, quản gia nhà họ Nam Cung, chắp tay sau lưng, đứng trước cổng đại sảnh lặng lẽ nhìn người đàn ông đi tới.
Vô cùng bình tĩnh, không hề kinh ngạc. "Người của Y dược Thanh Di? Mấy người đến nhà họ
Nam Cung làm gì?" Chú Trung ngày người hỏi.
Người đàn ông không nói chuyện, mà đi đến bàn cà phê bên cạnh, lấy trong cặp ra một tập tài liệu, đặt lên bàn cà phê.
Chú Trung lặng lẽ nhìn tập tài liệu, có chút khó hiểu.
Nhưng chỉ nghe thấy người đàn ông nói một cách bình thản, "Chủ tịch Sở của chúng tôi, xin chân thành mời gia chủ nhà họ Nam Cung đến Hoan Châu dự tiệc! Thời gian là tối ngày kia."
Bác Trung không khỏi thở gấp, một lúc sau mới thở "Nhanh như vậy đã điều tra ra, quả không hổ là thần y sâu. SỞ."
Hoan Châu, bệnh viện.
Khi Sở Quốc Thiên đến thăm ông già trong bệnh viện một lần nữa, ông ấy đã hồi phục rất tốt.
Cháu trai của ông ấy là Hàn Vũ cũng rất hiếu thuận, hai ngày nay ở trong bệnh viện, nằm trên bàn mà ngủ, nghe thấy tiếng mở cửa liền tỉnh dậy.
Hai bên còn chưa nói vài câu, điện thoại của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên. “Alo, là chủ tịch Sở phải không?” Đó là giọng của Trần
Thành Thái. “Đúng, có chuyện gì vậy?” Sở Quốc Thiên đi ra khỏi phòng bệnh. "Chuyện là thế này, sáng nay Bao Phúc đã gửi đến chỗ tôi một khoản tiền, vừa tròn 30 tỷ." Trần Thành Thái mỉm cười. “Nói như vậy nghĩa là đã thả Dương Đức Huy rồi?” Sở
Quốc Thiên nhướng mày hỏi. "Ừm, cuối cùng, chính trợ lý của chủ Dương Đức Huy đã gửi thêm 15 tỷ nữa và cứu cái mạng nhỏ của Dương Đức Huy. Bao Phúc vốn đã định ném hắn ta xuống sông rồi." Trần Thành Thái khịt mũi. "Dương Nhất Xuyên là ông trùm bất động sản Yên Kinh. Số tiền này đối với ông ta không khó, chỉ là ngay lập tức chuẩn bị nhiều tiền mặt thể có chút khó khăn thôi."
Trần Thành Thái cười và tiếp tục, “Bao Phúc cũng khá hiểu chuyện, ngay hôm sau đã gửi tiền cho tôi. Chủ tịch Sở, anh đang ở đâu, tôi sẽ để Hữu Cường gửi tiền đến nhà anh" “Hiện tại tôi không ở Yên Kinh.” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói.
Ngày hôm qua anh đã trở lại, Tất Ngọc Tâm muốn giao phòng khám Vạn Nhân cho anh, anh không thể từ chối, vì vậy anh đã đề xuất đợi Tất Ngọc Quân tỉnh táo, sau đó anh sẽ đến kiểm tra và đảm bảo rằng ông ấy không có gì nghiêm trọng, sau đó sẽ thỏa thuận chuyện cổ phần, bấy giờ Tất Ngọc Tâm mới miễn cưỡng đồng ý. “Vậy tôi sẽ để Hữu Cường gửi đến Hoan Châu cho anh” Trần Thành Thái có vẻ quyết tâm giao tiền cho Sở Quốc Thiên.
Lúc này, tâm lý của Trần Thành Thái cũng giống như khi Bao Phúc đưa tiền cho ông ta, Sở Quốc Thiên muốn hay không là chuyện của anh, nhưng có đưa hay không là chuyện của ông ta.
Trần Thành Thái đã đi trên con đường nhiều năm như vậy, đương nhiên ông ta hiểu quy luật, ông ta có thể có được địa vị như ngày hôm nay là nhờ ơn cứu mạng và sự hỗ trợ của Dương Cảnh.
Bây giờ Dương Cảnh lại là người của Sở Quốc Thiên, ông ta đương nhiên phải chăm sóc Sở Quốc Thiên. Số tiền này là chút thành tâm của ông ta, nhất định phải đưa cho Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút, cũng không khách sáo với ông ta, “Được! Vậy bảo anh ta gửi đến bệnh viện trung tâm Hoan Châu đi."
Sở Quốc Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
Hàn Vũ đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, đúng lúc này trở vê. “Hai tên côn đồ hôm trước đuổi theo cậu, nói cậu gian lận, cậu thực sự gian lận sao?” Sở Quốc Thiên liếc nhìn Hàn Vũ, tìm một đề tài hỏi chuyện.
Trước khi ông già khỏe lại và có thể xuất viện, anh chịu trách nhiệm về việc này đến cùng. Triệu Mai Hương vô lại, không thèm chịu trách nhiệm, anh không thể làm như vậy. "Đúng vậy, tôi đã lấy trộm bài, vì ông tôi sức khỏe không tốt và không có tiền mua thuốc. Chắc anh cũng biết tình hình gia đình chúng tôi. Để có tiền chữa bệnh, cách duy nhất tôi có thể nghĩ được là kiếm tiền ở sòng bài.
Hàn Vũ không có ý định che giấu, nói đến đây, vẻ mặt không khỏi trầm xuống.