*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
“Không! Nhất định là anh đang nói nhảm!”
Cuối cùng bà cụ là người đầu tiên phản ứng lại, bà ấy kích động nói: “Loại thuốc mới do Y Dược Thanh Di sản xuất chính là phương thuốc mà nhà họ Lâm chúng tôi truyền lại. Nội dung sao có thể khác được chứ, nhất định là anh đã nhầm lẫn.”
Lời nói của hai người khiến Trịnh Văn Xương tim đập thình thịch sau đó ông ta tự an ủi bản thân mình, nhất định là tên nhóc này đang nói nhảm. Thật tốt nếu như có một đơn thuốc điều trị bệnh xuất huyết tim và não nhưng trên thế giới này làm sao có thể có phương thuốc thứ hai được cơ chứ, căn bản là không có chút khoa học nào!
Thấy hội trường náo nhiệt trở lại Lý Minh Chí liền gõ gõ chiếc búa, đợi khi mọi người im lặng thì ông ta nói: “Sở Quốc Thiên, có phải các anh đã lấy trộm phương thuốc của nhà họ Lâm rồi bán cho Y Dược Thanh Di phải không?”
“Không có.” Sở Quốc Thiên lắc đầu một cách chắc chắn.
Lời nói của Sở Quốc Thiên làm thay đổi sắc mặt của Triệu Mai Hương, bà ấy nhẹ nhàng kéo Sở Quốc Thiên rồi thì thầm nói: “Cậu điên rồi à, tôi đã nhận tiền cọc của chú hai rồi.”
Lời nói của Triệu Mai Hương như đang nhắc nhở Sở Quốc Thiên nhưng anh vẫn tiếp tục nói: “Thưa ngài thẩm phản, tôi không có ăn trộm phương thuốc của nhà họ Lâm nhưng hôm qua Lâm Minh Hải của nhà họ Lâm đã đến nhà tôi và hối lộ tôi số tiền là ba mươi tỷ rưỡi để tôi phải thừa nhận trước tòa là tôi đã ăn trộm phương thuốc của họ, không biết rằng ngài thẩm phán nghĩ sao về hành vi này của họ?”
Phù!
Câu nói này của Sở Quốc Thiên khiến Triệu Mai Hương, Lâm Minh Hải và những người khác gần như muốn nôn ra máu.
“Sở Quốc Thiên! Anh đang bịa đặt!”
“Anh chính là kẻ xấu đã cáo trạng trước!”
“Tại sao nhà họ Lâm chúng tôi phải đi hối lộ một kẻ ăn trộm cơ chứ!”
Lúc này tất cả người nhà họ Lâm bắt đầu mắng Sở Quốc Thiên, đặc biệt là Lâm Minh Hải, ông ta không thể ngờ rằng Sở Quốc Thiên lại giở trò này ra, trong lòng tức giận đến mức ông ta suýt lao vào giết chết Sở Quốc Thiên.
Không chỉ người nhà họ Lâm mà ngay cả Triệu Mai Hương cũng choáng váng, lúc bình tĩnh để phản ứng trở lại bà ấy liền thấp giọng mắng: “Cậu điên à? Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Mẹ yên tâm đi, con sẽ lo liệu được.” Sở Quốc Thiên mỉm cười an ủi.
“Lo liệu ông nội nhà cậu đấy!” Triệu Mai Hương không muốn lỗ mãng nhưng vẫn không nhịn được mà thấp giọng xuống chửi.
Đây là ba chục tỷ vốn dĩ đã nhận ở trong túi rồi nhưng bây giờ lại biến thành một niềm vui trống rỗng khác...
Lúc này Lý Minh Chí đang thảo luận cùng với các thẩm phán khác trên băng ghế xét xử và tuyên bố tại hội trường: “Bất kể phương thuốc có giống nhau hay không, bây giờ xin mời bị đơn và nguyên đơn đều nộp phương thuốc lên để nhận dạng!”
Câu nói vừa được nói ra sắc mặt của Dương Tử Thu liền thay đổi.
Không biết tại sao nhưng trong lòng anh ta đột nhiên có linh cảm không tốt, có vẻ như vụ kiện cứ ngỡ ban đầu có thể thắng nhưng có khả năng sẽ bị lật ngược lại vì hai phương thuốc này.
Ngay sau đó cả hai bên đều trình lên hai phương thuốc, Lý Minh Chí và các thẩm phán khác ngồi trên băng ghế xét xử bắt đầu nghiên cứu và so sánh chúng một cách cẩn thận.
Một lúc lâu sau lại thấy Lý Minh Chí gõ búa và lớn tiếng thông báo: “Sau khi các thẩm phán thống nhất và khẳng định là nội dung của hai phương thuốc này không giống nhau!”
Cái gì cơ?
Câu nói của Lý Minh Chí khiến cả hội trường trở nên náo loạn.
Đến cả bà cụ Trịnh cũng phải thốt lên: “Không... không thể nào!”
Không chỉ bà cụ Trịnh mà cả những người khác trong nhà họ Lâm cũng không thể tin được nghe kết quả này, sắc mặt ai nấy cũng trở nên tái nhợt đi.
Trịnh Văn Xương liền nháy mắt với Dương Tử Thu, ngay sau đó Dương Tử Thu liền nói: “Thưa ngài thẩm phán, chúng tôi nghi ngờ bị cáo đã làm giả phương thuốc! Vì đơn thuốc của nhà họ Lâm đã được khẳng định có tác dụng tốt đối với bệnh xuất huyết tim và não vậy nên tôi xin chuyên gia xác minh phương thuốc được cung cấp bởi bị đơn vừa rồi có phù hợp với loại thuốc mới của Y Dược Thanh Di hay không chứ không thể chỉ dựa vào nội dung phương thuốc của cả hai bên được!”
“Chúng tôi chấp nhận đề nghị của luật sư nguyên đơn!”
Trước sự ngạc nhiên của mọi người, chưa kịp để Lý Minh Chí nói, Tần Phong đã lên tiếng trước.
Ánh mắt của Dương Tử Thu có chút hoảng loạn, sau khi lặng lẽ nhìn về phía của Trịnh Văn Xương anh ta liền vội vàng nói: “Thưa ngài thẩm phản, tôi nghĩ việc mời các chuyên gia đến thẩm định sẽ lãng phí quá nhiều thời gian. Tốt hơn hết là dùng phương thuốc do hai bên cung cấp để bào chế thuốc mới tại chỗ sau đó cho bệnh nhân dùng thì sẽ thuyết phục hơn!”
"Luật sư của nguyên đơn, tôi nghĩ rằng đề nghị này của anh mới chính là lãng phí thời gian.” Tần Phong mỉm cười nói.
Dương Tử Thu nhíu mày, anh ta chưa kịp nói lại thì Tần Phong lại nói:
“Để tiết kiệm thời gian quý báu của mọi người, tôi muốn nộp đơn lên quan tòa xin mời chủ tịch của Y Dược Thanh Di ra hầu tòa!”
“Chủ tịch của Y Dược Thanh Di trước đây đã nói với tôi rằng đơn thuốc của anh ấy khác với đơn thuốc của nhà họ Lâm và anh ấy có thể cung cấp một đơn thuốc mới điều trị xuất huyết tim và não trước công chúng để chứng minh mình vô tội!”
Soạt!
Câu nói của Tần Phong khiến hội trường lập tức mất kiểm soát.
Đến cả thẩm phán cũng không thể ngờ được rằng Y Dược Thanh Di có thể cung cấp được đơn thuốc thứ ba?
Bệnh xuất huyết tim và não không phải là bệnh cảm cúm thông thường, có phương thuốc như vừa rồi đã là quá kinh ngạc rồi vậy mà còn có loại thứ ba, cái này... thật sự là quá phản khoa học rồi!
Lúc nay sắc mặt của Dương Tử Thu trở nên tái mét, rốt cuộc thì anh ta cũng đã hiểu ra được cái cảm giác trong lòng của bản thân mình vừa rồi, hóa ra... là người ta không sợ bị tổ cáo.
Cuối cùng thì Trịnh Văn Xương cũng trở nên hoảng sợ, ông ta lo lắng nói với Dương Tử Thu đứng ở bên cạnh: "Luật sư Thu, mau mau nghĩ cách đi, nếu cứ tiếp tục như thế này chúng ta nhất định sẽ thua!”
Nghe Trịnh Văn Xương nói vậy, vẻ mặt của Dương Tử Thu đầy cay đắng, anh ta nói: “Ông Xương à, chúng ta hãy nên lên kế hoạch cho tình huống xấu nhất, vụ kiện này mười phần thì chín phần... sẽ thua!”
Lúc sắc mặt của Trịnh Văn Xương và Dương Tử Thu đang tái đi thì Tần Phong nhắc lại lần nữa: “Thưa ngài thẩm phán, Sở Quốc Thiên vì lý do thể chất không thể ngồi lâu được vì vậy tôi xin phép ngài thẩm phán cho anh ấy được rời đi trước và tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi. Nhân tiện tòa có thể để chủ tịch Y Dược Thanh Di ra tòa để làm chứng”
Sau khi Lý Minh Chí trao đổi qua với các vị thẩm phán liền gật đầu nói: “Đồng ý.
Ngay sau đó dưới sự dẫn dắt của nhân viên, Sở Quốc Thiên chuẩn bị rời khỏi hội trường.
Lâm Thanh Di nhìn sắc mặt của Sở Quốc Thiên lúc này đúng thật là rất kém, không khỏi nhíu mày và quan tâm hỏi: “Sở Quốc Thiên, sức khỏe anh sao rồi, hay là em cùng anh đi bệnh viện xem sao?”
“Không cần đâu, anh ở bên ngoài nghỉ ngơi chút là được rồi.” Sở Quốc