“Tuệ Mai, người bạn kia của tổng giám đốc Hầu sẽ sớm đến đây. Khi ông ấy đến, chúng ta sẽ có thể chứng minh danh tính xác thực của cậu Sở đây, đến lúc đó nếu hành vi cẩn thận quá mức của chúng tôi gây tổn hại đến danh tính của các người, chúng tôi xin gửi đến các vị lời xin lỗi chân thành nhất.”
Đinh Vũ Long nhẹ nhàng đứng lên nói.
Hành vi của Lý Tuệ Mai càng khiến cho Đinh Vũ Long càng thêm chắc chắn rằng thân phận “Sở Hải Dũng” này là giả.
Hầu Vũ Chính cũng nhìn Lý Tuệ Mai và nói. “Đúng vậy Tuệ Mai, cô làm gì mà vội vàng như vậy? Bữa tối hôm nay không phải chuẩn bị vì anh họ của cô sao? Nhân vật chính còn chưa ăn một miếng, cô đã chuẩn bị dẫn người đi, như vậy có hơi quá thất lễ rồi chăng?”
Lý Tuệ Mai sắc mặt thay đổi, biết rằng lần này thật sự không còn biện pháp né tránh nào nữa. Lý Tông Hiển âm thầm nghiến răng nhìn anh hai của mình.
Lý Tông Nam hít sâu một hơi, biết rằng vở kịch không thể tiếp tục được nữa, ông ta ra vẻ tức giận phẫn nộ quát Lý Tuệ Mai. “Tuệ Mai, nói thật cho chúng ta biết, người này có phải là Sở Hải Dũng không? Chẳng phải cháu đã nói với chúng ta rằng cháu đã nhận ra một người anh ở nước ngoài sao, chẳng lẽ là cháu nói dối sao?” “Bác hai, cháu...
Lý Tuệ Mai hoảng hốt trước tình thế xoay chuyển đột ngột. “Chờ đã, bác hai, cháu nhìn người này rất quen, hình như cháu đã thấy ở đâu rồi.
Lý Thế Xuyên ở một bên đột nhiên đứng dậy, làm ra vẻ giật mình. “Từng gặp? Từng gặp qua ở đâu? Người ta mới từ nước ngoài trở về, đừng ở đó mà nói nhảm!”
Lý Tông Hiển phối hợp diễn xuất. “Cái gì mà từ nước ngoài mới về, lời con nói là thật, anh ta ở ngay tại Hoan Châu của chúng ta! Người này hình như là con rể của nhà họ Lâm. Ôi Chúa ơi!”
Lý Thế Xuyên vỗ bàn nói. “Cái gì? Con rể nhà họ Lâm?”
Lý Tông Nam kinh ngạc, sau đó quay đầu nhìn chằm chăm Lý Tuệ Mai tức giận hét lớn. “Tuệ Mai, những lời Tiểu Xuyên nói có phải thật không? Người đàn ông này là con rể của nhà họ Lâm, Sở
Quốc Thiên?”
Lý Tuệ Mai xem một màn kịch do người nhà cô tự biên tự diễn, trong lòng sốc không nói nên lời. “Đứa con gái bất hiếu này, còn dám lừa gạt tất cả mọi người, lại còn muốn nói dối tổng giám đốc Hầu, tổng giám đốc Đinh, hôm nay tôi nhất định phải giảng cho cô vài cái tát để cô tỉnh táo lại. Đúng là đồ khốn nạn!
Lý Tông Hiển cũng giả vờ ra vẻ tức giận, hét lớn và giơ tay giáng thẳng cho Lý Tuệ Mai một cái tát.
Chát
Một cái tát khác nữa in trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Lý Tuệ Mai. “Bố!”
Lý Tuệ Mai che mặt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, sự bất bình gần như lên đến đỉnh điểm, hai mắt đẫm lệ.
Sở Quốc Thiên không nhịn được nhíu mày, không ngờ lúc này gia đình Lý Tuệ Mai lại đẩy hết trách nhiệm cho cô ấy.
Phải biết rằng, Lý Tuệ Mai làm những điều này tất cả là vì họ, mà quan trọng nhất vẫn là vì nhà họ Lý mà lo lắng.
Đối với những gì Trương Thiệu Hải đã làm với cô ấy, không ai trong gia đình họ Lý cảm thấy thương hại cô ấy, vẫn cứ vì lợi ích của chính mình mà trực tiếp đem cô ấy đẩy vào chảo lửa.
Hơn nữa, nguyên nhân vì sao Trương Thiệu Hải kết hôn với Lý Tuệ Mai, bất cứ ai có con mắt tinh tường đều biết chuyện gì đang xảy ra, bất quá chỉ là vì lợi dụng mà thôi, chờ khi anh ta lợi dụng xong cô ấy, tương lai của cô ấy sao này biết tính ra sao cơ chứ?
Đến lúc đó, liệu Trương Thiệu Hải có còn nguyện ý can tâm tình nguyện giúp đỡ nhà họ Lý? Dĩ nhiên là không.
Hầu Chính Vũ trong lòng âm thầm chế nhạo, yên lặng nhìn màn kịch do nhà họ Lý tự chỉ đạo và biểu diễn.
Sắc mặt Đinh Vũ Long bên cạnh chìm xuống, nhìn Lý
Tông Nam chất vấn. “Lý Tông Nam, các người làm vậy là có ý tứ gì?” “Tổng giám đốc Đinh, tổng giám đốc Hầu, chúng tôi thực sự xin lỗi, chuyện này là do một mình Tuệ Mai gây ra, chúng tôi cũng chẳng hay biết gì, con bé nói con bé ở nước ngoài có nhận một người làm anh họ, gọi là Sở Hải Dũng, mà trước giờ chúng tôi cũng chưa gặp qua Sở Hải Dũng “thật” lần nào, cho nên nghe con bé nói vậy chúng tôi liên tin, không ngờ trước mắt mọi người lại náo thành một trận hồ đồ như vậy. Chúng tôi thực sự xin lỗi, làm cho mọi người phải chê cười rồi, chờ khi về, chúng tôi nhất định phải dạy dỗ cho nó một bài học nhớ đời.”
Lý Tông Nam liên tục nói lời giải thích và xin lỗi.
Lý Tông Hiển bên cạnh cũng liên tục cúi đầu xin lỗi nhiều lần. “Những lời giải thích này của mấy người sợ rằng chỉ nói cho có lệ mà thôi”
Hầu Vũ Chính nheo mắt, khóe miệng trào phúng mang theo một tia cười lạnh nói.
Mọi người nghe vậy đều không khỏi sững sờ.