*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tất cả mọi người không ngờ tới chuyện sẽ phát triển thành như vậy, mặc dù đại ca Minh không thể đánh đồng thế lực với Hạ Văn Tân, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
Nhưng một đại ca tiếng tăm lừng lẫy trên khu vực Hoan Châu như vậy lúc này vậy mà quỳ gối trước mặt Sở Quốc Thiên, toàn thân trông có vẻ như đang run rẩy, thực sự khiến cho không ai có thể tiếp nhận được.
Sở Quốc Thiên thì không thèm để ý tới đại ca Minh, trong mắt anh, đại ca Minh chẳng qua là sâu mọt, vốn không xứng để anh tốn nhiều miệng lưỡi.
Bỗng nhiên bà cụ Trịnh trong đám người mạnh mẽ nhìn về phía Sở Quốc Thiên, lạnh giọng hỏi: “Sở Quốc Thiên, cậu rốt cuộc tổn bao nhiêu tiền mời ba vệ sĩ này?”
“Không nhiều, chỉ đưa tập đoàn Minh Ngọc cho bọn họ thôi.” Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng trả lời.
“Cậu..."
Bà cụ Trịnh xém chút bị Sở Quốc Thiên chọc cho tức đến nghẹn chết.
Nhớ ngày đó bà ta vì giành được tập đoàn Minh Ngọc, thậm chí không tiếc đuổi người một nhà của Lâm Thanh Di, kết quả cũng không lấy được, bây giờ Sở Quốc Thiên vì đối phó bọn họ, lại chắp tay tặng tập đoàn Minh Ngọc cho ba vệ sĩ, có thể nghĩ trong lòng bà ta tức giận lớn đến đâu.
Trông thấy bà cụ Trịnh bị mình chọc tức đến run người, khoé miệng Sở Quốc Thiên giật một cái, tiếp tục nói: “Bà à, bà cũng không cần tức giận, tập đoàn Minh Ngọc là Tưởng Hưng đưa cho tôi, vốn chẳng có chút liên quan gì tới bà hết.”
“Sở Quốc Thiên, cậu cũng đừng quá phách lối, đừng tưởng rằng tìm ba thằng côn đồ thì có thể ăn chắc bà đây, nếu cậu lại dám đụng đến một sợi lông của người nhà họ Lâm tôi, tôi lập tức báo cảnh sát bắt cậu.”
“Ha ha, hy vọng lát nữa bà vẫn còn có thể nói ra lời này.” Sở Quốc Thiên xem thường nhún vai.
Nhìn vẻ mặt lợn chết không sợ bỏng nước sôi của Sở Quốc Thiên, trong lòng bà cụ Trịnh có một dự cảm xấu, ngay lúc bà ta chuẩn bị nói gì đó, bỗng nhiên ngoài cửa một nhóm người lại đi tới.
“Tổng giám đốc Lý!”
“Tổng giám đốc Mộc?”
“Tổng giám đốc Vinh, sao các ông đều tới đây?”
Mới đầu còn không để ý, nhưng sau khi Lâm Minh Hải khiếp sợi gọi tên đám người này, vẻ mặt tất cả con cháu nhà họ Lâm đều thay đổi.
Bà cụ Trịnh dường như nghĩ đến điều gì đó, bà ta hỏi Lâm Minh Hải: “Thằng hai, bọn họ là?”
Đối mặt với câu hỏi của bà cụ, Lâm Minh Hải không nói, chỉ là sắc mặt ông ta khó coi khẽ gật đầu.
Thấy thế, trong lòng bà cụ mạnh mẽ run rẩy, giống như sức lực toàn thân đều bị rút sạch, chán nản ngã ngồi xuống ghế.
“Lâm Minh Hải, mẹ nó ông đúng là xấu xa, ngay cả anh cả ruột của mình cũng gạt, ông có còn là người không?” Tổng giám đốc Lý dẫn đầu đến gần Lâm Minh Hải, một tay nắm chặt cổ áo Lâm Minh Hải.
“Không có không có, tổng giám đốc Lý, ông nhất định lầm rồi, tôi sao lại hại anh cả chứ?” Lâm Minh Hải giật nảy mình, nhưng vẫn kiên trì nguỵ biện nói.
“Bớt nói nhảm với chúng tôi, chúng tôi không có bằng chứng xác thực thì sẽ tìm ông sao?”
“Thật không ngờ tới nhà họ Lâm các người vậy mà là tiểu nhân mất hết tính người như vậy, may chúng tôi biết được sớm, nếu không đã trở thành đồng loã với các người rồi.”
“Có ý gì?” Tổng giám đốc Lý hừ lạnh nói: “Bản thân mấy người kinh doanh thiết bị y tế, hại Lâm Minh Quang là chuyện vô cùng xác thực, chúng tôi đã ra mặt đảm bảo, ít ngày nữa sẽ thả Lâm Minh Quang ra”
“Về phần hôm nay chúng tôi đến nhà họ Lâm ông chính là tìm các người đòi tiền bồi thường, tranh thủ thời gian bồi thường tiền đi."
“Đảm bảo?”
“Bồi thường tiền.?”
Tổng giám đốc Lý khiến trong lòng tất cả con cháu nhà họ Lâm cảm thấy nặng nề, mặc dù bọn họ không biết chi tiết cụ thể, nhưng cũng biết dưới sự đồng ý của bà cụ Trịnh, Lâm Minh Hải đã làm một vài chuyện xấu xa, nếu không những ngày này bọn họ cũng sẽ không sống phóng khoáng như thế.
Chỉ là lúc này mới hưởng thụ mấy ngày, chuyện đã bại lộ, chuyện này…. chuyện này sẽ không ập lên đầu mình chứ?
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sợ hãi, đặc biệt đám người Lâm Văn Sang, Lâm Minh Hải, bọn họ là người trực tiếp được lợi từ chuyện này, nếu thật sự giống như tổng giám đốc Lý nói vậy thì bọn họ thật sự xong đời rồi.
Phản ứng của nhóm con cháu gia tộc khiến bà cụ Trịnh vô cùng thất vọng, chỉ thấy bà ta hừ lạnh một tiếng nói: “Bà đây không biết mấy ông chủ từ nơi nào lấy được thứ gọi là bằng chứng, nhưng tôi có thể rất có trách nhiệm nói cho các ông biết, chuyện này cũng không dính tới nhà họ Lâm, cũng không có bất cứ quan hệ nào với Minh Hải, mấy ông muốn kiếm chuyện cũng được, bà đây cùng nghênh đón là được."
Bà cụ nói như chém định chặt sắt, dù sao bà ta đã lớn tuổi như vậy, sớm muộn cũng là người phải tiến vào hòm, vì không để đời sau gặp nạn, bà ta đã sẵn sàng chuẩn bị hy sinh bản thân.
Nhưng suy nghĩ của bà ta quá ngây thơ, ngay lúc bà ta vừa dứt lời, Dương Tử Thu sau lưng Sở Quốc Thiên liền mở miệng: “Bà à, tôi nghĩ tôi cần thiết nhắc nhở bà một chút, vụ án này là do Dương Tử Thu tôi phụ trách"
Ầm!
Lời nói bất ngờ của Dương Tử Thu khiến tất cả con cháu nhà họ Lâm như bị sét đánh.
Vừa rồi họ cũng đã xem qua thông tin về Dương Tử Thu trên điện thoại, với những gì họ thấy, nếu Dương Tử Thu thật sự phụ trách việc tố cáo bọn họ, vậy vụ kiện cáo này bọn họ vốn đã thua sẵn rồi.
Hơn nữa, lấy địa vị của Dương Tử Thu ngày nay ở giới luật sư chính trị, luật sư khác vốn sẽ không bằng lòng làm đối thủ của anh ta, bởi vì tỉ lệ thắng quá thấp.
“Không... Đừng.” Lâm Minh Hải kịp phản ứng trước nhất, sau khi ông ta tránh thoát khỏi tay tổng giám đốc Lý thì liền chạy về phía bà cụ Trịnh nói: “Mẹ, mẹ nhất định phải cứu con.
“Câm miệng”
Bà cụ Trịnh vốn có chút hoang mang, bây giờ thấy dáng vẻ này của Lâm Minh Hải thì lập tức nghiêm túc nói: “Chuyện này có quan hệ gì với tôi, tất cả hợp đồng đều là Lâm Minh Quang ký, để bọn họ kiện, chúng ta tiếp tới cùng.
Thấy đến lúc này, bà cụ Trịnh vẫn đang mạnh miệng, Dương Tử Thu không khỏi cười nói: “Bà ơi, vừa rồi các người cũng nhìn thấy bằng chứng rồi, lấy năng lực của tôi, tôi bảo đảm có thể đưa các người ra trước công lý ngay trong một tuần, nếu như thái độ bây giờ của các người vẫn vậy, đến lúc đó thua thiệt sẽ chỉ là các người thôi.”
Mặc dù Dương Tử Thu đang cười, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc, rơi vào trong mắt đám người nhà họ Lâm, cũng không nghi ngờ gõ vang tiếng tử vong cho bọn họ.
Cho dù là bà cụ Trịnh, lúc này rốt cuộc cũng không bình tĩnh, nhưng còn chưa đợi bà ta nói chuyện, chỉ nghe thấy lời Dương Tử Thu vang lên lần nữa.
“Thật ra chỗ này của tôi vẫn còn một phần tài liệu, phía trên cho thấy chứng cứ bệnh viện số 1 Lâm thị liên tục cung cấp thuốc giả cho bệnh nhân, nếu tôi đưa tài liệu này ra ánh sáng, như vậy bệnh viện số 1 Lâm thị sẽ lập tức bị niêm phong, viện trưởng Lâm Minh Hải cũng sẽ mất hết danh dự, bị còng tay rồi bỏ tù.”
“Cho dù các người táng gia bại sản, cũng là chuyện vô bổ.” Sở Quốc Thiên bỗng nhiên không nhanh không chậm bổ sung một câu,