Hai chữ đồ giả, như đè chết hai anh em nhà họ Châu Lúc này, anh em nhà họ Châu là người xấu hổ nhất tại đây.
Bọn họ chỉ cảm thấy hai má nóng bừng, giống như bị hung hãn tát một cái ở đám đông, cổ cũng đỏ bừng.
Viên kim cương mà Châu Tuấn Việt cẩn thận chuẩn bị, không chỉ bị Sở Quốc Thiên bóp nát, mà còn bị mang danh là đồ giả, thật sự rất đáng xấu hổ.
Anh ta vốn dĩ lúc bắt đầu muốn khiến cho Sở Quốc Thiên xấu hổ, kết quả không ngờ người mất mặt nhất, lại là anh ta.
Lâm Uyển Vy ở một bên thở phào nhẹ nhõm, kép ống tay áo của Sở Quốc Thiên nói: “Anh Thiên, chúng ta không cần nói những chuyện này với họ, về thôi, em có chút mệt”
Đúng lúc này, một cảnh sát giao thông nhanh chóng chạy đến, lớn tiếng nói: “Chiếc ô tô ở cửa kia là của ai?
Chặn hết đường đi, làm phiền bước ra đây một chút." “Có phải là chiếc Ferrari hơn 18 tỷ của anh tôi không?” Châu Như Vân nghe thấy vậy, cố ý kéo cao giọng vội và nói: “Anh, anh mau đi xem xem đi. "Không, đó là một chiếc RollerRoyce trị gia hơn 30 tỷ “Thật ngại quả, là xe của anh Thiên tôi, chúng tôi lập tức đi ngay”
Lâm Uyển Vy nói xong, vội vàng lấy ra một chùm chìa khóa xe của RollerRoyce, lắc lắc có vài phần khoe khoang, rồi khoác tay Sở Quốc Thiên rời khỏi khách sạn Aegean. Cả hiện trưởng lại thêm một phen im lặng.
Sở Quốc Thiên và Lâm Uyển Vy cùng nhau rời khách sạn trong sự kinh ngạc tột độ của đám đông.
Lên xe.
Lâm Uyển Vy đóng cửa xe bằng tay trái, sau đó liếc nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Hôm nay phải cảm ơn anh, anh Thiên.”
Sở Quốc Thiên mỉm cười: “Cảm ơn anh vì cái gì?” “Đương nhiên là cảm ơn anh đã giúp em giải vây”
Sở Quốc Thiên nghe thấy vậy, cũng không nói gì nữa, quay đầu liếc nhìn Lâm Uyển Vy hỏi: “Nhưng chiếc xe này là sao vậy? Tôi nhìn thấy bảng hiệu của công ty cho thuê trên chùm chìa khóa xe, cô mượn hả?”
Lâm Uyển Vy nghe thấy vậy, cảm thấy hơi nóng trên mặt, ngại ngùng nói: “Chiếc xe này quả thực là em đi mượn. “Thừa nhận là mượn thì tốt, cứ giữ lại đi, ngày mai mang đến trả. Sở Quốc Thiên gật đầu nói: “Hôm nay đưa cô về nhà, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Đưa Lâm Uyển Vy tới lầu dưới, Lâm Uyển Vy mời Sở Quốc Thiên lên trên, nhưng Sở Quốc Thiên từ chối.
Nghĩ đến thái độ của bố mẹ mình đối với Sở Quốc Thiên, Lâm Uyển Vy cũng không cố chấp nữa. “Vậy, anh Thiên, anh trở về nhớ chú ý an toàn.
Sở Quốc Thiên trả lời, nhưng vào lúc này, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Cầm lên xem, thì ra là điện thoại của trợ lý của Lâm Thanh Di gọi đến. “Anh Sở, không không ổn rồi." Vừa kết nối cuộc gọi, giọng nói lo lắng của trợ lý đã vang lên: "Không thấy giám đốc Lâm đâu cả.” “Cái gì?” Sở Quốc Thiên nghe thấy vậy, trong lòng trở nên căng thẳng. “Vừa rồi, giám đốc Lâm vừa ra khỏi nhà, nhưng đã có vài người lao ra khỏi xe... bắt cóc đi.” Trợ lý khóc nức nở. Sở Quốc Thiên nghe thấy lời này, nhiệt độ toàn thân dường như đã giảm xuống mức đóng băng.
Anh hít một hơi thật sâu và nói: “Tôi sẽ qua đó ngay lập tức. Nói xong, anh vội vàng chặn một chiếc xe ở ven đường, trên đường đi, sắc mặt của Sở Quốc Thiên càng lúc càng khó coi. “Nhanh một chút.” Sở Quốc Thiên nhịn không được thúc giục. “Được, chàng trai trẻ xảy ra chuyện gì sao, tại sao lại gấp gáp như vậy?” Tài xế nhếch miệng hỏi một tiếng. Sở Quốc Thiên không quan tâm, cầm điện thoại gọi cho Quách Tiên Nhan. “Anh à, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Quách Tiên Nhan truyền đến.
Sở Quốc Thiên trầm giọng nói: “Thanh Di bị người ta bắt cóc rồi, cậu lập tức cho người dưới tay đi điều tra ngay, rốt cuộc là tại sao lại xảy ra chuyện này! Người đang ở đâu!” “Cái gì! Tên khốn nào mà bạo gan như vậy? Anh yên tâm, bây giờ em sẽ ra lệnh ngay” Quách Tiên Nhan vội vàng trả lời
Sở Quốc Thiên không cùng bên đó nói nhiều nữa, cúp điện thoại từ xe bước xuống. Vừa mới tới cửa nhà Lâm Thanh Di, đã thấy một vài nhân viên bảo vệ và trợ lý vẻ mặt lo lắng. “Chúng tôi đã kiểm tra rồi, quả thực nhìn thấy một chiếc xe, nhưng chiếc xe này không có biển số, nhưng chúng tôi đã thông báo cho chính phủ sớm nhất có thể anh yên tâm, khi có tin tức bọn họ sẽ lập tức thông báo cho chúng ta.
Trong lòng Sở Quốc Thiên lo lắng, nào có thể kiên nhẫn chờ tin tức từ bọn họ?