Anh cũng không thèm để ý đến hai vợ chồng còn đang nằm khóc lóc dưới đất.
Sở Quốc Thiên lặng lẽ bước đến bên cạnh Lâm Thanh Di, bế Lâm Thanh Di vào lòng rồi xoay người bước xuống tầng.
Vừa xuống đến tầng trệt, Quách Tiên Nhan liền tiến lên nghênh đón. “Đại ca, xảy ra chuyện gì vậy? Chị dâu không sao chứ. “Không sao. Sở Quốc Thiên vừa nói vừa quay đầu lại nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng, trầm giọng nói: “Cho phá đi." “Dạ!” Quách Tiên Nhan ứng tiếng rồi lập tức phân phó người phía sau ra tay.
Không đến một tiếng đồng hồ sau, tâm huyết nửa đời của Vương Dũng Chiến đã tan thành mây khói trong tiếng ầm ầm đổ nát.
Bọn họ đã chẳng còn người trông cậy, giờ ngay đến cả tiền cũng chẳng còn nữa.
Không còn tiền thì còn ai để tâm đến bọn họ nữa? Ai còn bằng lòng để tâm đến bọn họ nữa?
Sở Quốc Thiên cũng chẳng còn lòng dạ nào mà để ý mấy chuyện vặt vãnh sau đó, anh dặn dò xong liền đưa Lâm Thanh Di trở về.
Mấy trăm chiếc máy đào hạng nặng vẫn làm việc ầm âm.
Hai vợ chồng Vương Dũng Chiến nhìn mọi thứ trước mắt mà trong lòng vừa buồn bã, vừa tuyệt vọng. Từng mái ngói viện gạch, từng cái cây ngọn cỏ, đều là thành quả phấn đấu nửa đời người của bọn họ.
Về thẳng phòng làm việc ở Y Dược Thanh Di, Sở Quốc Thiên mới đặt Lâm Thanh Di xuống sô pha, tiêm cho cô một mũi xong cô mới dần tỉnh lại. “Sở Quốc Thiên!” Lâm Thanh Di vừa mở mắt liền lập tức ngồi bật dậy nhìn khắp xung quanh. Lúc cô nhận ra bản thân đang ở trong phòng làm việc của mình thì mới dần thở dài nhẹ nhõm. “Không sao rồi.” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng an ủi cô một tiếng.
Lâm Thanh Di vừa nghe vậy, vành mắt cô liền ửng đỏ, cô cố nhẫn nhịn không nhào vào lòng anh bật khóc thật lớn.
Cô hậu tri hậu giác sờ mặt mình, không cảm thấy chút đau đớn hay không thoải mái nào, cô mới không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Sở Quốc Thiên giải thích, nói: “Anh bôi thuốc cho em nên đã đỡ rồi. “Cảm... cảm ơn anh” Lâm Thanh Dị cắn môi dưới. “Lần này, em thực sự cảm ơn anh, chỉ có điều, bọn họ không làm khó dễ anh đấy chứ.
Lâm Thanh Di đè thấp giọng, nghẹn ngào nói. “Không đâu.” Sở Quốc Thiên nhẹ giọng nói: “Bởi vì nguyên vật liệu của công ty bọn họ không đạt tiêu chuẩn nên vừa hay xảy ra chút sự cố nên cũng không có thời gian để ý đến anh." “Thật hay giả vậy?” Lâm Thanh Di có chút không tin, nào có chuyện trùng hợp vậy chứ?
Sở Quốc Thiên liếc nhìn thời gian: “Chắc hẳn chút nữa là thấy được tin tức thời sự rồi, sự cố dẫn để phát nổ, cả tòa nhà đều bị phá hủy rồi.”
Lâm Thanh Di vẫn còn nửa tin nửa ngờ, cô cầm điện thoại lên, vừa kết nối mạng đã vang lên một chuỗi tiếng nhắc nhở thông báo tin tức.
Lâm Thanh Di vừa thấy đầu đề trên màn hình điện thoại thì thoáng cái đã trừng to mắt.
Cơ sở vật chất của tập đoàn Văn Hòa không đạt chuẩn dẫn đến sự cố phát nổ, toàn bộ nhà xưởng đều chịu ít nhiều tổn hại! Ông chủ Vương Dũng Chiến cùng vợ bị thương nặng. “Xem đi, anh không lừa em mà." Sở Quốc Thiên nhàn nhạt nói.
Lâm Thanh Di sợ hết hồn hết vía. Nếu không phải Sở Thiên kịp thời đưa cô đi thì người bị thương có lẽ còn có cả cô nữa!
Rất có thể Sở Quốc Thiên chỉ cần chậm chân một chút thì có lẽ đã bị người ta ngăn lại, như vậy thì người bị liên lụy cũng không chỉ mình cô nữa rồi...
Lâm Thanh Di không dám nghĩ tiếp.
Bởi vì Sở Quốc Thiên có quen biết, hơn nữa Quách Tiên Nhan cũng đã đánh tiếng với bên truyền thông.
Nên Lâm Thanh Di đương nhiên cũng không thể liên tưởng sự cố lần này với Sở Quốc Thiên “Uống ngụm trà tĩnh tâm nhé, chút nữa Bảo Nhi sẽ qua đây” Sở Quốc Thiên rót chén trà cho Lâm Thanh Di
Lâm Thanh Di nói cảm ơn rồi uống ngụm trà, hương trà thơm ngát thấm vào lòng người, uống vào một ngụm mà thoải mái đến mức nói không nên lời.
Khiến thể xác và tinh thần cô đều nhận được an yên trong giây lát.
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Bảo Nhi đã được trợ lý đưa qua, cô bé vừa vào cửa lập tức nhìn thấy Sở Quốc Thiên ngồi trên sô pha liền reo hò, tung tăng nhào lên. "Bố, bố định đưa Bảo Nhi cùng mẹ ra ngoài chơi sao?”
Bảo Nhi chớp đôi mắt to sáng long lanh, vừa mở miệng đã hỏi.