*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Rất nhanh, Trương Hùng đi rồi quay lại, phía sau đi theo là một thanh niên vẻ mặt kích động.
Người thanh niên có khuôn mặt thanh tú, tuy không đeo kính nhưng thân hình tát ra khí chất vô cùng nho nhã.
Anh ta chính là lão Thất trong lời của Sở Quốc Thiên, thuộc hệ bát bộ ám vệ, ngoài tài năng quân sự siêu việt, anh ta còn là người có tài kinh doanh lợi hại nhất trong bát bộ ám vệ.
“Chí tôn!” Lão Thất đi tới phía sau Sở Quốc Thiên cách ba thước, vỗ một cái kính chào.
Sở Quốc Thiên chậm rãi xoay người cười gật đầu, "Lão Thất, đã lâu không gặp."
Một câu nói đơn giản, lại làm cho lão Thất ứa nước mắt, anh ta cố nén nước mắt tràn ra, khàn khàn nói: "Chí tôn, đã lâu không gặp!"
Dưới trướng của Sở Quốc Thiên, ngoài tứ đại chiến ra, thì những người thuộc bát bộ ám vệ này là những người thân cận nhất với Sở Quốc Thiên, đều do Sở Quốc Thiên một tay bồi dưỡng thành tài, từ lâu trong lòng họ đã coi Sở Quốc Thiên là tín ngưỡng, là người thân thiết nhất.
Nếu không phải như vậy, bọn họ cũng sẽ không bí mật rời khỏi Tây Kỳ và đến Hoan Châu, bởi vì có Sở Quốc Thiên ở đây, bọn họ sẽ cảm thấy vô cùng kiên định.
“Lớn thế này rồi, vẫn như đứa trẻ vậy.” Sở Quốc Thiên bất lực nhìn lão Thất, sau đó đi thẳng vào chủ đề: “Lão Thất, tôi có chuyện cần anh làm.”
"Chí tôn cứ việc giao phó, lão Thất bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"
Sở Quốc Thiên đưa cho anh tấm thẻ hoàng đế Rồng Tím, thản nhiên nói: "Anh cầm lấy tấm thẻ này, đăng ký cho tôi một công ty dược phẩm, sau đó tìm cách mời vợ tôi là Lâm Thanh Di làm tổng giám đốc điều hành, để cô ấy toàn quyền phụ trách xử lý."
“Vâng, chỉ tôn!” Lão Thất nhận lấy tấm thẻ, dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Công ty dược tập trung vào sản phẩm nào?
Mặc dù lão Thất chưa từng mở công ty dược phẩm, nhưng anh ta cũng biết rằng các công ty dược phẩm cần phải có sản phẩm của riêng họ. Nếu là người khác, anh ta có lẽ vẫn sẽ lo lắng về yêu cầu phát triển loại thuốc mới, nhưng Sở Quốc Thiên thì khác.
Thân là thần y tôn quý, Sở Quốc Thiên không chỉ có y thuật phi thường mà những phương thuốc trong tay còn cất giấu cả đống, chỉ cần Sở Quốc Thiên lấy ra hai đơn thuốc là có thể nhanh chóng có chỗ đứng trên thị trường y dược.
"Hóa Ứ Tán!"
Sở Quốc Thiên cau mày cân nhắc một chút, liền nghĩ ra một đơn thuốc.
Sau khi bước đến bàn ngồi xuống, anh bắt đầu viết phương thuốc Hóa Ứ Tán, vừa nói vừa viết: "Đơn thuốc này khác với những loại thuốc thông thường trên thị trường, có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu, loại bỏ khí huyết. tiêu ứ, có thể nhanh chóng làm mềm các mạch máu, có tác dụng thần kỳ đối với các bệnh về phương diện tim mạch, xuất hiết não, người bệnh có thể khỏi bệnh sau khi dùng thuốc theo liệu trình, thậm chí không cần phẫu thuật "
Nghe vậy, không chỉ Lão Thất gia tử mà ngay cả Trương Hùng ở bên cạnh đều kinh ngạc.
Cho dù bọn họ không biết y thuật, nhưng từ lời của Sở Quốc Thiên nghe thấy những hiệu quả phi thường của phương thuốc này, nếu thật sự có tác dụng như vậy thực sự là một tin vui cho toàn xã hội.
Không bao lâu, Sở Quốc Thiên ném đơn thuốc đã viết xong cho lão Thất: "Tác dụng cụ thể tôi không cần nói với anh nữa đúng không?"
“Không cần." Lão Thất cầm lấy đơn thuốc, vô cùng kích động nhìn những chữ như rồng bay phượng múa của Sở Quốc Thiên.
“Đi tiến hành đi.” Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói.
“Vâng, chí tôn!” Sau khi lão Thất kính chào một lần nữa, sau đó liền lập tức chạy ra ngoài làm nhiệm vụ.
Sau đó, sau khi Sở Quốc Thiên ra lệnh cho Trương Hùng một số việc nữa, liền rời khỏi tổng chỉ huy, quay trở lại tiểu khu nhà mình.
“Vạn Châm Vương, ông tìm có chuyện gì sao?” Vừa bước tới cửa nhà, Sở Quốc Thiên liền phát hiện Vạn Vinh đang được một đám vệ sĩ bảo vệ, bối rối hỏi.
Khi Vạn Vinh nhìn thấy Sở Quốc Thiên, hai mắt sáng lên, tiến lại gần hai bước, nghiêm túc nói: "Chào cậu Sở, có thể xin chút thời gian để nói chuyện không?"
“Cứ ở đây nói đi.” Sở Quốc Thiên thờ ơ nói.
Vạn Vinh nhìn một lượt xung quanh, cuối cùng cũng không phản đối, chỉ thấy sau khi ông ta cho mấy vệ sĩ bên cạnh một ánh mắt, đối phương liền lấy từ trong lòng ra một vài cuốn sách nhỏ và một thẻ ngân hàng.
“Cậu Sở, tôi rất ngưỡng mộ y thuật của cậu, nên trong hai ngày qua, tôi đã đặc biệt ngỏ lời với nguyên thủ nước Lãng chúng tôi, nguyên thủ đã đồng ý để cậu gia nhập nước Lãng của chúng tôi, trở thành bác sĩ của nước Lãng chúng tôi.
Để bày tỏ thành ý của mình, nguyên thủ còn đặc biệt chia cho anh một trang viên và một thẻ ngân hàng với một khoản tiền 150 tỷ ở trong đó, chỉ cần cậu gật đầu, những thứ này đều sẽ thuộc về cậu.
Vạn Vinh cười, giới thiệu một lượt cho Sở Quốc Thiên, ánh mắt tràn đầy tự tin, dù sao thì điều kiện ông ta đưa ra vô cùng hậu hĩnh như vậy, cho dù là bất kỳ danh y nào trên thế giới, cũng không thể nào không chút động lòng được.
Tất nhiên, ông ta đã đánh giá thấp Sở Quốc Thiên.
“Vạn Châm Vương, đây là đã ăn chắc tôi rồi.” Sở Quốc Thiên cười.
"Cậu Sở cứ việc đồng ý đi, chỉ cần cậu đồng ý, nguyên thủ chúng tôi vẫn còn càng nhiều ưu đãi ban thưởng cho cậu, đến lúc đó địa vị của cậu sẽ lên như diều gặp gió, có thể nói là xa hơn những gì hiện tại cậu có."
Khi vừa nói chuyện, Vạn Vinh vừa lấy một vài bản sao của các tài liệu liên quan và thẻ ngân hàng của nước Lãng từ vệ sĩ và đưa chúng cho Sở Quốc Thiên, nhưng Sở Quốc Thiên đã đưa tay ra, từ chối.
"Vạn Châm Vương khách sáo rồi, tôi không hề có hứng thú với điều kiện của ông."
Vẻ mặt Vạn Vinh trở nên cứng ngắc, trong mắt hiện lên một tia tức giận: "Cậu Sở, đây là có ý gì? Chế những điều kiện chúng tôi đưa ra quá kém sao?"
"Không kém, chỉ là tôi không có hứng thú. Sở Quốc Thiên lắc đầu.
Vạn Vinh nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên thật chặt một hồi, đột nhiên như nghĩ ra điều gì, hướng về phía Sở Quốc Thiên nói: "Cậu Sở, cậu có phải là thích người đẹp, hay là quyền lực? Chỉ cần cậu đồng ý gia nhập nước Lãng chúng tôi, những thứ này đều không phải vấn đề gì.....
"Không, ông đã nhầm lẫn rồi, Vạn Châm Vương. Thật ra, tôi không có hứng thú với nước Lãng của ông. Muốn tôi gia nhập nước Lãng, đây tuyệt đối là chuyện không thể"
Sở Quốc Thiên lúc này cũng mất kiên nhẫn, để tránh Vạn Chí Tôn tiếp tục quấy rầy, anh không khỏi làm ra hành động đuổi khách: "Vạn Châm Vương, nếu như không có chuyện gì thì mời về cho."
"Ngạo mạn!"
Vạn Vinh sắc mặt già nua đỏ bừng, ông ta chỉ vào Sở Quốc Thiên tức giận nói: "Sở Quốc Thiên, cậu quả thực là quá ngạo mạn, nguyên thủ của chúng tôi đã cho cậu đủ thể diện rồi, mà cậu còn không biết quý trọng!"
"Tôi thừa nhận, cậu quả nhiên giỏi hơn tôi về y thuật, nhưng như vậy thì có sao? Ở nước Lãng chúng ta, ngoài Châm Vương tôi ra, còn có mấy vị thầy thuốc lợi hại hơn tôi nhiều, bọn họ bất kỳ ai ra tay, cũng đều có thể đối phó được cậu!"
“Vậy để bọn họ tới thuyết phục tôi đi, ông... không xứng!” Sở Quốc Thiên bình tĩnh nói.
"Cậu... giỏi! Cậu rất giỏi đấy!"
Vạn Vinh run rẩy, sau một tiếng hừ lạnh, ông ta dẫn theo một nhóm vệ sĩ rời đi.
Mãi đến khi Vạn Vinh cùng những người khác hoàn toàn rời đi, Sở Quốc Thiên mới liếc mắt nhìn lối ra lửa, nhẹ nói: "Yến Thành,