Sau khi bước vào cửa nhà hàng, bọn họ được nhân viên phục vụ dẫn đến vị trí đã đặt sẵn. Tiến lại gần hơn, bọn họ chú ý đến một người đàn ông đeo mắt kính đang ngồi trước bàn.
Ông ta đang ngồi lật xem tập tài liệu trong tay, vẻ mặt rất nghiêm túc.
Từ Na đứng từ xa thấy vậy, bước chân đột nhiên chững lại, cô ta kéo lấy tay Lâm Hiểu Mỹ. “Hiểu My, cô thấy chưa?” Giọng điệu của cô ta có chút nản lòng: “Tôi đã nói là sẽ gặp loại người không ra gì mà.”
Lâm Hiểu My cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi: "Sao cô lại nghĩ ông ta là loại người không ra gì chứ?” “Cô nói thử đi? Nhà sản xuất nếu có chút địa vị thì sao có thể đến đây sớm như vậy chỉ để gặp hai đứa sinh viên còn chưa tốt nghiệp như chúng ta? Chúng ta lại chẳng phải người tại to mặt lớn gì.” “Cái này...
Từ Na ngửa mặt lên trời thở dài: “Thôi quên đi, cứ coi như là đến đây ăn một bữa cơm vậy
Lâm Hiểu My không nói gì thêm nữa. Hai người đi về phía chỗ ngồi.
Thấy hai người đã đến, người đàn ông kia vội đứng dậy, nở nụ cười hiền lành. “Hai cô hẳn là em gái của cậu Sở phải không?”
Từ Na không biết rõ người này có lai lịch gì, hơi trầm mặc, cũng không có ý định muốn bắt tay anh ta, trực tiếp hỏi: “Khi nào thì dọn đồ ăn?”
Người nọ vươn tay không được hồi đáp lại cũng có chút xấu hổ, thu liễm tươi cười: “Muốn ăn món gì thì cứ gọi đi, hôm nay tôi mời khách.
Từ Na nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu hơn: “Tôi đây không khách khí. Lâm Hiểu My xấu hổ cười cười với người nọ. Đối phương mang gọng kính màu đen cồng kềnh che mất khuôn mặt.
Không biết tại sao Lâm Hiểu My luôn cảm thấy đối phương có chút quen mắt. “Hai cô này, trước tiên chúng ta hãy bàn về việc đóng phim đi.” Người đàn ông thấy Từ Na một lòng nhào vào thực đơn, không nhịn được lên tiếng. “Hả? Nhanh thế sao, anh có chắc là hai chúng tôi thích hợp không?” Từ Na ngẩng đầu lên nhìn anh ta, hỏi. Người đàn ông mỉm cười: “Chắc chắn sẽ thích hợp.”
Người này thậm chí còn không biết diễn xuất của các cô như thế nào chứ đừng nói đến việc biết thêm thông tin gì về bọn họ.
Chưa gì hết đã trực tiếp khẳng định chắc nịch như thế quả thật khiến người ta cảm thấy không được thoải mái lắm.
Lâm Hiểu My ngồi bên cạnh cũng không khỏi nhíu mày, nhưng cô ta vẫn lễ phép hỏi: “Xin hỏi chúng tôi có thể tìm hiểu thêm về kịch bản được không?” “Đương nhiên rồi, bộ phim này tên là Danh sách, là một bộ phim về điệp viên, hai người các cô một người đóng vai nữ chính, một người sẽ đóng vai nữ hai.” Người đàn ông mỉm cười lấy kịch bản ra. “Cái gì?” Từ Na ngẩng đầu, nhíu mày. “Danh sách?”
Hai người nhìn nhau, đều có thể thấy rõ được sự hoài nghi trong mắt của đối phương. “Bộ phim này không có nội dung xấu chứ?” Từ Na do dự hỏi.
Người nọ sửng người một lúc, không kịp phản ứng lại. “Không có chuyện gì cả, chúng tôi chỉ muốn tìm hiểu thêm một chút, bộ phim này được tài trợ.” Lâm Hiểu My hỏi. “Trước mắt thì tối thiểu là khoảng 1500 tỷ
Người nọ cười nói.
Phụt
Từ Na há hốc nhìn đối phương, nước phụt từ trong miệng ra được Lâm Hiểu My nhanh tay lẹ mắt lấy khăn chặn lại.
Mọi người xung quanh cũng bị tiếng động bên này hấp dẫn chú ý, lần lượt quay đầu lại nhìn.
Lâm Hiểu My và Từ Na vô cùng khiếp sợ.
Nhân viên phục vụ đi đến, quan tâm hỏi: “Quý cô không sao chứ?"
Từ Na không để ý đến lời anh ta, đứng bật dậy khỏi ghế, trợn trừng hai mắt nhìn người đàn ông kia, hỏi: “Vừa rồi anh nói cái gì, bao nhiêu tiền chứ?"
Người đàn ông kia khó hiểu nhìn Lâm Hiểu My: “1500 tỷ, sao thế, có gì không đúng à?” “Một ngàn... Một ngàn năm trăm tỷ?"
Từ Na vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Lâm Hiểu My cũng hoài nghi chính mình đang gặp ảo giác. “Sao người này lại trông có chút quen mắt nhỉ!” Cách vách bàn khách nhân đột nhiên nói. “Trời ơi, đây là đạo diễn Quách Bảo Trung!” Không biết ai đã hô một tiếng.
Ngay sau đó, càng có nhiều tiếng kinh hô vang lên hơn. Không ít người nhịn không được tiến lên xin bắt tay, chụp ảnh chung.
Người đàn ông bất đắc dĩ nhếch miệng: “Chào mọi người, đúng là tôi.”
Quách Bảo Trung?
Hai chữ này lại lần nữa thành công khiến sự chấn động của hai người vất vả lắm mới bình tĩnh lại được đạt đến một tầm cao mới.
Lúc này, bọn họ mới cẩn thận quan sát diện mạo của đối phương. “Thật sự... Thật sự là Quách Bảo Trung sao!” Từ Na ôm ngực lẩm bẩm, như thể sắp ngất xỉu vì niềm vui bất ngờ này.
Lâm Hiểu My cũng ngơ ngác, ngồi đơ ra nhìn người đàn ông trước mặt chậm rãi cởi kính ra, lộ ra khuôn mặt thật của mình. “Anh rể, sao anh ấy lại có thể mời được Quách Bảo Trung chứ?"