Lời nói của Sở Quốc Thiên trực tiếp khiến mọi người bị dọa đến hoàn toàn kinh ngạc.
Lại ra thư chiến sao? Nhất thời tất cả mọi người đều nhìn Sở Quốc Thiên với ánh mắt không thể tin nổi.
Bất luận là Dược Các hay Y Đạo Môn.
Đoán chừng không ai có thể ngờ rằng Sở Quốc Thiên lại dùng cách này để trao đổi với ông chủ Dược Các.
Những người trong Dược các ngày người nhìn Sở Quốc Thiên, bọn họ đều không phản ứng kịp lại với chiêu này. ông chủ Dược Các lúc này cũng không có phản ứng gì. Ông ta liếc nhìn bức chiến thư kia, sau đó lắc đầu nói. “Thần y Sở này, mấy loại như thư khiêu chiến thế này không thể lôi ra đùa được đầu, cậu nói ra được tùy ý như vậy, nhưng tôi thì lại không chấp nhận được, hơn nữa trước đây tôi mời cậu nhưng cậu lỡ hẹn mất, thậm chí đến cả Ban Hổ Châu cũng không đền lại cho Dược Các chúng tôi, bây giờ tại sao tôi phải chấp nhận thư khiêu chiến của anh chứ?” “Tôi không có Ban Hổ Châu." Sở Quốc Thiên nói. “Nếu đã như vậy tôi lại càng không có lí do chấp nhận thư khiến chiến của anh rồi nhỉ? Nếu như cậu lại thua, sau đó lại dùng mấy lý do vân vân linh tinh gì đó ra lật lọng quỵt nợ, vậy thì tôi có thể tìm ai để nói lý lẽ đây? Đừng nói là thư chiến gì đó, bây giờ nói cái gì đi nữa cũng vô dụng thôi!” . Ngôn Tình Sắc
Ông chủ Dược Các không mặn không nhạt nói. “Đúng thế, trước đây anh nói trở mặt là trở mặt liền, lần này ai biết được anh sẽ lại giở thủ đoạn gì ra chứ!” “Chấp nhận chiến thư của anh chẳng có ý nghĩa gì!” Các học viên của Dược các liền lớn tiếng mắng.
Nghe những tiếng mắng nhiếc này, Sở Quốc Thiên cũng không hồi đáp lại, cũng chẳng để ý đến.
Anh nhìn thẳng vào ông chủ Dược Các, sắc mặt nghiêm túc nói: “Chuyện trước đây quả thực là lỗi của tôi.”
Ông chủ Dược Các cười ha hả nói: “Thần y Sở à, nếu như bản thân anh cũng hiểu rõ điều này, tôi cũng không còn gì để nói nữa cả, trước đây anh không theo lời hẹn của chúng ta thanh toán tiền cho Ban Hồ Châu, cho nên bây giờ chúng tôi cũng sẽ không chấp nhận lời mời khiêu chiến của anh như vậy, chỉ là, nếu như anh đã mở lời rồi, đến lúc đó tôi vui vẻ cũng sẽ cho anh một cơ hội!”
Ông chủ Dược các suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói. “Nếu bây giờ anh không có cách nào để trả tiền cho
Ban Hổ Châu vậy anh có thể chọn chọn dùng Y dược Thanh Di trong tay anh hoặc dùng Y Đạo Môn để thể chấp cho chúng tôi cũng được" “Tôi cảm thấy một cái Y dược Thanh Di có lẽ xứng đáng với một cây Ban Hổ Châu chứ nhỉ. “Cái gì?”
Những người của Y Đạo Môn đều thất kinh.
Cải ông già này quả thật có công phu sư tử ngoạm mà, ông ta không sợ nuốt luôn cả lưỡi vào à.
Vào đúng lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên gật gật đầu với người đứng bên cạnh.
Người kia đứng bên cạnh từ trong túi lấy ra một tập tài liệu, sau đó đặt trên mặt đất.
Ông chủ Dược Các không hiểu chuyện gì liền hỏi: “Cái này là thứ gì?” “Đây đều là những tài liệu quan trọng cùng với một số thủ tục của Y dược Thanh Di. Chỉ cần ông chủ Dược Các đây ký tên vào phía trên đó, vậy thì ông chính là người sở hữu sáu mươi ba phần trăm cổ phần Y dược Thanh Di của chúng tôi rồi!” “Cái gì cơ, thật hay giả thế?”
Tất cả những người có mặt nghe thấy đều không tự chủ được mà hít vào một hơi khí lạnh.
Ngay cả ông chủ Dược Các cũng có chút không dám tin vào mắt mình mà nhìn Sở Quốc Thiên hỏi: “Thật hay giả vậy? Tính cái này thật sao?” Nhớ đọ*c truyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Sở Quốc Thiên gật đầu: “Chỉ cần ông chấp nhận lời mời của tôi, những thứ này sẽ là của ông. Ông chủ Dược Các nghe vậy trong lòng có hơi do dự
Sở Quốc Thiên ngước mắt lên: “Sao nào, chẳng lẽ ông không dám sao?” “Haha, chuyện này thì có gì mà không dám chứ? Chẳng lẽ anh có thể hù dọa được chúng tôi chắc?"
Thượng Vân Minh hừ lạnh một tiếng khinh thường, sau đó mới quay lại nhìn Các chủ đứng bên cạnh, trịnh trọng nói với ông ta: “Ông chủ, đây quả thực là một cơ hội tốt đấy ạ, nếu như chúng ta thật sự có thể sở hữu Y dược Thanh Di, vậy thì sợ là nhà họ Nam Cung sẽ không thể không nhìn Dược Các chúng ta bằng con mắt khác rồi, đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ không phải nghe bọn họ sai bảo nói gì nghe nấy rồi!” “Những lời anh nói tôi cũng hiểu rõ, nhưng thần y Sở cũng ra tay hào phóng thật đấy, tôi lo là trong đó có kế gì đó.” ông chủ Dược Các nói. “Sợ anh ta làm gì chứ? Chỉ cần chúng ta lấy được Y dược Thanh Di vậy thì sẽ cung cấp đủ tài chính cho chúng ta sử dụng rồi, tại đại hội, chúng ta cũng có thể kiếm được nhiều lợi ích hơn, đến lúc đó thì cho dù là Yên Kinh thì chúng ta cũng không cần phải lo lắng gì cả nữa, Các chủ, đồng ý đi ạ.
Thượng Vân Minh nhịn không được tiếp tục khuyên ông ta. “Đúng thế Các chủ, cứ đồng ý đi ạ. “Đúng đó, đây là cơ hội chỉ có một lần trong đời đó các chủ” Trương Khải cùng với Bạch Nguyễn Quốc và mấy người các cũng đứng ra khuyên ông ta.
Thậm chí ngay cả đám người Trương Điền, Trần Sang cũng khuyên cùng.
Những người vây quanh ông chủ Dược Các, ánh mắt đều sáng như cây đuốc, từng người một ai cũng mang theo vẻ chờ mong.