Trong đình nghỉ mát.
Cả hai người đồng thời im lặng, họ đều bắt đầu suy nghĩ về các biện pháp đối phó với tình huống như thế này. Mất tầm khoảng hai nén hương. Bên này còn chưa nghĩ ra cách gì thì Trương Khải bên kia lại chạy đến nữa, vẻ mặt anh ta còn lo lắng hơn trước. “Lại có chuyện gì thế?” ông chủ Dược Các mất kiên nhẫn hỏi.
Trương Khải không khỏi kích động nói: “Toàn bộ Cỏ bạch ất của Dược Các chúng ta đã được bán đi hết rồi, Các chủ, chúng ta kiếm lời rồi, hơn mười lăm tỷ đó!”
Nghe thấy tin này, ông chủ Dược Các thở nhẹ ra một hơi, khẽ gật đầu: “Cũng được.”
Lần này cuối cùng cũng là một tin tốt khiến người ta vui vẻ. “Chỉ là..
Lòng ông chủ Dược Các lại căng thẳng: “Chỉ là cái gì?” “Chuyện là, thần y Sở đến đây rồi." Trương Khải nói. “Bây giờ anh ta đang ở ngoài cửa, nói là đợi ông chủ ra gặp anh ấy ta
Lúc ông chủ Dược Các đưa Thượng Vân Minh cùng một đám người nữa đến trước cửa thì ở đó đã đông kín người vây quanh rồi, liếc mắt nhìn qua thì thấy Sở Quốc
Thiên đang ở giữa đám người vây quanh kia. Những tiếng mắng chửi và chế nhạo xen lẫn vào nhau, tạo nên tiếng ồn khủng khiếp. “Trời ơi, tên phế thải của Y Đạo Môn lại đến rồi. "Không phải đã bán cho các người cỏ bạch ất hết rồi sao, đã mua được rồi còn không mau đi chữa bệnh cho người nhà các người đi còn đứng ở đây làm cái gì?” “Đến muộn không biết có xảy ra chuyện gì không?” “Đúng thế, mấy chục tỷ đấy, đúng là vừa có tài vừa có khí chất” “Hahaha, chứ không phải...
Đối diện với những lời chế nhạo của đám người kia, những Dược sư ở Dược Các kia cũng giữ thái độ xem náo nhiệt.
Mức độ nổi tiếng của Y Đạo Môn không hề bình thường chút nào, dăm ba câu nói cũng mắng không hết được.
Vào lúc này không biết là người nào hét lên im lặng một tiếng, âm thanh ồn ào xung quanh nhất thời yên ắng đi nhiều.
Tiếp theo đó, đám người rẽ ra, ông chủ Dược Các dẫn theo một đám người đến cửa.
Bên ngoài cửa có không ít người của Y Đạo Môn đang đứng, có rất nhiều cáng được đặt dưới đất, bên trên toàn đặt những người bị thương động đến gần cốt.
Đây đều là những người bị thương do Dược Các ra tay Sở Quốc Thiên không chút biểu cảm đứng ở đó. Ông chủ Dược Các đi đến đó nhìn vào Sở Quốc Thiên, nhìn lên nhìn xuống đánh giá mấy lần rồi mới nói: “Thần y
Sở, lần này cũng coi như là lần đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau nhỉ, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, quả thật là tài mạo song toàn Sở Quốc Thiên ngước mắt lên, hơi ngẩn người nhìn đối phương: “Vậy chúng ta không cần phí lời nữa, trực tiếp vào vấn đề đi, các người có đưa Ban Hổ Châu hay không?” “Ban Hổ Châu?” Ông chủ Dược Các cau mày, dường như đang cố nhớ lại điều gì đó, rồi làm bộ như đã bỗng nhiên tỉnh ngộ. “Đúng rồi, sút nữa thì tôi quên mất, trước đây thần tSở đã từng nói cho chúng tôi hai mươi tư tiếng để giao cây Ban Hổ Châu ra, nếu như không có thì sẽ lập tức cho Dược Các chúng tôi chết đói.. Cập nhật chương mới nhất *tại TгцуeлАРР.coм
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh nhất thời vang lên tiếng cười nhạo kinh thiên động địa. Sắc mặt của những người Y Đạo Môn rất khó coi. “Tính toán thì chúng tôi cứ lấy bút tính từng cái một, nhưng bây giờ thì các người cũng thấy đấy, người của chúng tôi bị ông đánh trọng thương rồi, chuyện này thì ông giải thích thế nào đây?” “Thật ngại quá, Dược Các chúng tôi sắp bị anh tiêu diệt mất rồi, chẳng lẽ không để cho chúng tôi phản kháng một chút sao? Những điều này còn không đủ để giải thích cho anh à?” Trương Khải không khỏi cười giễu. “Hơn nữa, những người này dựa vào cái gì bắt người của Dược Các chúng tôi phải có trách nhiệm chứ? Anh nói là người của chúng tôi đánh bị thương, chứng cứ đâu? Không có chứng cứ thì đừng bôi nhọ chúng tôi!” Thượng Vân Minh đứng một bên tiếp lời. “Các ngươi khinh người quá đáng!” “Rõ ràng chính là các ngươi động thủ!" “Dám làm không dám nhận sao?”
Sự nổi tiếng của Y Đạo cũng không phải nhỏ. "Không có bản lĩnh thì sẽ khua môi múa mép, cho dù là tôi phế các người thì sao nào? Các người có thể phế lại tôi hay không? Thật là vô cùng nực cười!” Một người thiên tài đột nhiên lớn tiếng nói.