*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Sở Quốc Thiên sẽ đột nhiên lên tiếng, vừa rồi bọn họ đều bận đắm chìm trong cường thế của Hoàng Phúc Uy mà quên mất rằng thực ra chồng của Lâm Thanh Di đang ở đây, ngay bên bọn họ.
Khóe mắt Hoàng Phúc Uy khẽ động, anh ta đứng lên, lạnh lùng nhìn Sở Quốc Thiên, nói: "Anh là Sở Quốc Thiên?"
"Thế thì sao?"
“Nói đi, anh cần bao nhiêu tiền để tránh xa Thanh Di.” Hoàng Phúc Uy nheo mắt nhìn anh, sau đó anh ta lấy ra một tấm thẻ ngân hàng từ trong túi đưa cho Sở Quốc Thiên, ngạo mạn nói: “Trong thẻ này có sáu tỷ. Nếu anh thấy không đủ, tôi có thể đưa thêm
Bất quá Sở Quốc Thiên chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn đối phương, sau đó từ trong túi móc ra một viên đá đơn giản bình thường, nói với Hoàng Phúc Uy: "Với nó, anh có thể rút ba trăm tỷ từ các ngân hàng lớn trên thế giới."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhưng ngay sau đó bọn họ lại phát ra từng trận cười vang dội.
"Ha ha ha ha! Tôi không nghe lầm chứ?"
"Anh ta nghĩ chúng ta là đồ ngu sao, có thể nhìn ra một viên đá này là một viên kim cương sao? Anh ta còn dám nói tới ba trăm tỷ, đúng là trò cười!"
"Mẹ nó, hiện tại tôi rốt cục cũng hiểu được cái gì gọi là ảo tưởng, da mặt anh ta so với tường thành còn dày hơn mấy phân!"
"Tôi thực sự không hiểu làm sao cô Lâm lại kết hôn với loại người ngu ngốc này. Thật là uổng phí..."
Hoàng Phúc Uy lúc này cũng có phản ứng, anh ta liếc nhìn hòn đá của Sở Quốc Thiên và nói với giọng điệu khiêu khích: "Sở Quốc Thiên, tôi không có thời gian để nói những điều vô nghĩa với anh. Tôi nghĩ rằng anh cũng thừa biết Thanh Di không có tình cảm với anh. Nếu anh còn bản tính của một người đàn ông, xin anh hãy để cô ấy tự do và ngừng hành hạ cô ấy.
Chỉ cần anh nguyện ý thành toàn cho chúng tôi, Hoàng Phúc Uy tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần là thứ tôi có thể cho anh, cho dù là tính mạng của tôi, anh cũng có thể nhận lấy!”
Những lời nói của Hoàng Phúc Uy đã khơi dậy trái tim của các cô gái tại đây, và bọn họ nhanh chóng ngưỡng mộ anh ta.
"Hoàng thiếu gia thật đẹp trai!"
"Trời ơi, tại sao tôi lại không gặp được một người đàn ông si tình như vậy..."
Áp lực cùng tiếng reo hò không dứt khiến Lâm Thanh Di trong lòng cực kỳ không thích Hoàng Phúc Uy, Sở Quốc Thiên còn chưa kịp nói thì cô đã dẫn đầu nói trước: "Hoàng Phúc Uy, hiện tại tôi nói rõ ràng với anh rằng tôi sẽ không ly hôn, càng sẽ không kết hôn gì với anh, cầu xin anh hãy để cho tôi yên đi!"
Gương mặt của Hoàng Phúc Uy trở nên cứng ngắc, anh ta không ngờ Lâm Thanh Di lại từ chối gay gắt như vậy, anh ta không thể chấp nhận mà nói: "Tại sao, Thanh Di, anh không đủ tốt sao? Làm sao anh có thể không so sánh được với thứ rác rưởi này?"
“Anh quả thực không bằng tôi.” Sở Quốc Thiên lạnh giọng đáp.
Nhìn dáng vẻ hờ hững nhưng đầy tự tin của Sở Quốc Thiên, Hoàng Phúc Uy cảm thấy phổi mình muốn nổ tung, anh ta đập mạnh tay vào vai Sở Quốc Thiên, nhìn chằm chằm vào anh và thì thầm bằng một giọng lạnh lùng: "Rác rưởi, anh nhất định phải làm quen và sống cuộc sống hạnh phúc của mình với sáu tỷ này. Nếu như anh không đồng ý, tôi không chỉ ép hai người ly hôn, mà còn khiến cho anh không lấy được một xu!”
Vẻ mặt tàn nhẫn của Hoàng Phúc Uy khiến cho ánh mắt Lâm Thanh Di ngưng trọng, "Hoàng Phúc Uy, anh định làm gì!"
Lâm Thanh Di định kéo hai người ra, nhưng cô đã bị chị Hồng kéo qua một bên: "Thanh Di, em định làm gì, chúng ta là phụ nữ không nên hỗn láo với người đàn ông đó."
"Buông ra!"
Lâm Thanh Di giãy dụa vài cái, nhưng không thoát ra được, cô không khỏi cảm thấy khó thở.
“Thanh Di, em đừng lo lắng, không sao đâu.” Lúc này, Sở Quốc Thiên đột nhiên nói.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Phúc Uy nhìn thấy người giả vờ còn hơn cả mình, trán tức đến nổi gân xanh, đang định ra tay thì đột nhiên vang lên một giọng nói lạnh lùng.
"Hoàng thiếu gia, có chuyện gì ở đây vậy, có cần tôi giúp không?"
Mọi người nhìn thấy một người đàn ông trung niên đẹp trai tách khỏi đám đông và bước tới.
"Chủ tịch Vương!"
"Chào anh Vương!"
"Ngay cả anh Vương cũng bị kinh động, điều này thật thú vị."
Người đàn ông trung niên này tên là Vương Hạo Hưng, là tổng giám đốc của khách sạn Hoàng Gia, anh ta có thân phận rất đặc biệt, ngay cả rất nhiều vị khách ở hiện trường cũng phải nhã nhặn cho ông ta ba phần kính trọng.
Suy cho cùng ngoài việc quản lý khách sạn Hoàng Gia, anh ta còn là người phát ngôn cho ông chủ đằng sau Hoàng Gia!
Vì mối quan hệ này, ngay cả các gia tộc thượng lưu cao quý nhất ở Hoan Châu cũng không dám tùy tiện xúc phạm Vương Hạo Hưng.
"Anh Vương, anh đến rất đúng lúc. Tôi muốn hỏi anh xem khách sạn của anh làm việc như thế nào, thậm chỉ có một số con chó con mèo cũng được đi vào!" Hoàng Phúc Uy nhìn thấy Vương Hạo Hưng đã chỉ ngay vào Sở Quốc Thiên.
"Làm sao vậy?"
Vương Hạo Hưng sắc mặt sa sầm, xua tay nói: "Nào, lôi tên này đi đi, nếu anh ta có phản kháng lại thì đánh cho anh ta tàn phế ngay tại chỗ!
"Được!"
Khi nhân viên bảo vệ đứng bên ngoài nghe thấy lời nói này thì lập tức rút dùi cui ra và đi về phía Sở Quốc
Thiên.
"CÚT!"
Ngay khi nhân viên bảo vệ chuẩn bị bắt được Sở Quốc Thiên, anh không hề giảm âm lượng mà nói: "Khách sạn Hoàng Gia của anh cũng thật rất kiêu ngạo. Anh chưa xem xét sự việc liền ngay lập tức đòi đánh người ta tàn phế. Ai cho anh quyền này?"
Vương Hạo Hưng bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng. Không biết tại sao, anh ta cảm thấy ánh mắt của Sở Quốc Thiên còn đáng sợ hơn ánh mắt của ông chủ...
Nhưng Ya Ya không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Sở Quốc Thiên, cô ta nói với giọng điệu giễu cợt: "Anh đáng đời bị đánh tàn phế không phải sao? Anh là thứ rác rưởi không ai mời. Anh đã lẻn vào đây còn đòi công lý?"
“Ai nói không có người mời tôi?” Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói: “Nếu như Monica không có mời làm sao tôi lại tới đây?
Monica?
Mọi người đều sửng sốt, chẳng lẽ...
"Không thể nào!"
Hoàng Phúc Uy nghe vậy thì chế nhạo: “Bữa tiệc chiêu đãi này quả nhiên là do cô Monica chủ trì, nhưng với phân phận của cô ấy, cô ấy làm sao có thể tự mình mời cái rác rưởi như anh, anh cũng không thèm tự tè một bãi nước tiểu mà soi thử, anh có xứng không? "
Những lời nói của Hoàng Phúc Uy khiến mọi người có mặt tại hiện trường như tỉnh mộng. Đúng vậy, cô Monica là trợ lý của chủ tịch Hiệp hội Y khoa Quốc tế. Thậm chí họ chỉ là những vị khách ngoài cùng. Những vị khách quan trọng vẫn chưa bước vào địa điểm. Chà, với thân phận cao quý như vậy, cô ấy làm sao có thể tự mình mời loại rác rưởi Sở Quốc Thiên này, hẳn là Sở Quốc Thiên đang khoe khoang!
Càng nghĩ càng thấy có lý, mọi người bắt đầu chế nhạo Sở Quốc Thiên.
Mặc dù Hoàng Hạo Hưng cũng bị sốc trước ánh mắt dữ dội của Sở Quốc Thiên nhưng anh ta đã dần hồi phục tâm trí trước phản ứng của những vị khách có mặt tại đây.
"Anh còn ngây ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau đánh anh ta đi!"
Thấy tổng giám đốc tức giận, một đảm nhân viên bảo vệ phải bắt Sở Quốc Thiên lại, nhưng vào lúc này, Lâm Thanh Di đã nhanh chóng lao đến bên Sở Quốc Thiên Thiên, giang tay ra che chở cho anh, lo lắng nói: "Chủ tịch Vương, chúng tôi sẽ rời đi mà. Anh không cần phải làm thế này!"
“Thanh Di, anh ta có thể đi, nhưng em vẫn chưa thể đi.” Hoàng Phúc Uy