Sở Quốc Thiên vuốt cảm, lời của Monica vẫn rất có tác dụng.
Rất tốt.
Nói xong, Sở Quốc Thiên xoay người đi tới hướng tòa
Lewis vội vàng đi theo.
Cấp dưới của Mộ Phong Lâm vốn đi theo sau anh ta nhưng giờ phút này, họ đã hoàn toàn ngây ngốc, nhìn theo bóng dáng hai người rời đi mà không biết phải làm gì. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một người lẩm bẩm nói.
Một người khác kịp phản ứng lại, vội vàng lên tiếng: “Mau gọi điện cho cậu Mộ Phong Lâm, nói với cậu ấy tình huống này!” “Đúng, đúng. Lúc này mọi người mới tỉnh ngộ.
Tại bữa tiệc, Mộ Phong Lâm đang cầm ly rượu, đi lại giữa các vị khách, kết giao với những người có ích với mình.
Dù đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến mọi người không thoải mái nhưng những thứ này cũng không ảnh hưởng lớn tới tâm trạng của mọi người.
Lúc này, điện thoại của cậu ta bất chợt vang lên. nhà. “Xin phép vàng mặt một chút." Mộ Phong Lâm cười cười, xoay người đi tới một bên nghe điện thoại. “Cậu chủ, ngài Lewis lên rồi." Có người ở bên cạnh bất ngờ xen vào. “Hả?” Lewis? Mộ Phong Lâm ngước mắt lên, nhìn thấy hình bằng quen thuộc thì không để ý tới cuộc gọi của cấp dưới nữa, trực tiếp tắt máy. “Anh Lewis, cuối cùng anh cũng trở lại rồi. Chuyện vừa rồi tôi có thể giải thích với anh để tránh một số hiểu lầm không cần thiết giữa hai chúng ta.
Mộ Phong Lâm tiến lên đón, vừa cười vừa nói,
Nhưng Lewis không hề để ý tới anh ta, ông ấy quay đầu nhìn hai mươi lần rồi tự mình nghiêng người đi tới một hướng
Mộ Phong Lâm không hiểu chuyện gì, nhìn theo tầm mắt của đối phương.
Lúc này cậu ta mới nhìn thấy một người đàn ông bộ dạng tài giỏi, đẹp trai đứng chếch một bên sau lưng đối phương.
Chỉ là, Mộ Phong Lâm khẽ nhíu mày, cảm giác người này hơi quen mắt nhưng lại không tìm được chút ấn tượng nào.
Đột nhiên, Lewis lên tiếng. “Thầy Sở, thầy tính thế nào?"
Thầy Sở?
Vẻ mặt Mộ Phong Lâm không giấu nổi kinh ngạc, người đàn ông trẻ tuổi này sao?
Anh ta có chút không phản ứng kịp. "Vào phòng riêng rồi hãy nói." Sở Quốc Thiên hời hợt liếc nhìn Mộ Phong Lâm rồi đáp lời. “Được!” Lewis cung kinh đáp lại.
Việc khiến Mộ Phong Lâm bất ngờ nhất chính là thái độ cung kinh của Lewis đối với đối phương.
Thầy Sở, người này còn trẻ như vậy, hơn nữa còn là người trong nước, sao có thể xứng với tôn xưng là thầy kia?
Là anh ta điên rồi hay ai điên rồi?
Mộ Phong Lâm day day thái dương đang giật giật của mình. "Phong Lâm, anh cũng tới đây đi. Lewis không quên quay đầu chào hỏi Mộ Phong Lâm. “Chuyện gì vậy?” Mộ Phong Lâm hỏi.
Cậu ta có thể cảm nhận được thái độ lạnh nhạt của Lewis đối với mình. “Có chuyện rất quan trọng cần nói với cậu, tốt nhất cậu nên qua đây đi. Lewis nghiêm túc nói. “Có chuyện gì, không thể nói ở đây sao, dù sao bữa tiệc vẫn đang diễn ra, tôi không tiện rời đi.
Mộ Phong Lâm có chút không rõ nên lên tiếng hỏi.
Dù không hiểu tình hình hiện tại là gì nhưng rõ ràng Mộc Phong vẫn có thể cảm nhận được có gì đó không đúng ở đây.
Lewis không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cậu ta chăm chăm. Một lát sau, anh ta xoay người đi lên bục phát biểu, cầm mic lên. “Thật ngại quá, xin lỗi vì đã làm gián đoạn mọi người. Nhưng tôi có một chuyện vô cùng quan trọng cần thông báo, vì thế mong mọi người hiểu cho Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại *ТгuуeлAРP.cом
Những vị khách vốn đang nói chuyện với nhau rối rít ngẩng đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Vẻ mặt Lewis rất nghiêm túc, anh ta nhìn mọi người rồi nói: “Vô cùng xin lỗi. Hôm nay, vì một vài nguyên nhân nên tôi không thể không tạm dừng bữa tiệc này, hi vọng mọi người có thể hiểu cho tôi, ra về một cách trật tự. Nói xong, Lewis bước xuống khỏi bục phát biểu.
Mọi người ở đây không kịp phản ứng, quay qua hai mặt nhìn nhau.
Đối với sự việc bất ngờ mà họ chưa bao giờ trải qua này, trong lúc nhất thời họ đều không biết phải làm gì.