Sở Quốc Thiên hơi lưỡng lự, cuối cùng cầm lấy một chiếc lá ngân châm ở cái cây bên cạnh, nhanh chóng thay đổi diện mạo của mình.
Lewis rất nhanh đã thấy anh, lập tức đi tới. “Xin hỏi, anh có phải là thầy giáo Sở không?” Lewis vui vẻ nhìn Sở Quốc Thiên.
Anh gật đầu nói: “Xin chào!" "Chào anh chào anh, là vinh hạnh của tôi." Lewis kích động bắt tay Sở Quốc Thiên: “Tới đây một chuyến lại có thể gặp được anh, thật sự là phúc ba đời của tôi đấy thầy giáo Sở.
Sở Quốc Thiên xua tay, nhìn hội quán cách đó không xa hỏi: “Tôi có thể hỏi một chút được không. Buổi tiệc này là do anh tổ chức à?" “Đúng vậy, nhưng chuyện anh bị đuổi ra lúc trước thì tôi thật sự cũng không rõ tình hình cụ thể cho lắm. Vô cũng xin lỗi anh, đối với sự vô lễ của bọn họ tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả hợp lý.
Sở Quốc Thiên giơ tay chặn lời Lewis, điều anh muốn hỏi vốn không phải điều này: “Giờ tôi chỉ muốn biết một chuyện, là ai đã đánh vợ tôi.”
Vừa dứt lời Lewis lập tức im bặt, đôi mắt màu xanh ảnh lên nét hoảng loạn, nhất thời không biết phải nói gì. “Sao vậy? Anh không biết ai làm sao?” Sở Quốc Thiên giương mắt nhìn, lời nói vô cùng trầm ổn. “Không phải vậy. Chuyện này...chuyện này thật sự vô cùng xin lỗi anh, thầy giáo Sở. Hy vọng anh đừng giận, sự việc đến nước này chúng ta có thể cùng hoà bình thương lượng được không” “Hoà bình? Thương lượng?" Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn thẳng vào mắt Lewis.
Nhận thấy đối phương có biểu cảm không vui, Lewis vô thức run lên. Anh ta có chút không chịu được cái nhìn áp lực của Sở Quốc Thiên. “Anh Lewis, nếu anh không định giải quyết sự việc này một cách chính đáng thì phiền anh tránh ra, tôi không muốn phí lời." Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói.
Lewis nghe thấy vậy, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.
Anh ta còn định nói thêm điều gì, nhưng Sở Quốc Thiên lại không hề có ý định nói thêm với anh ta, xoay người bước vào trong hội quán.
Đàn em của Mộ Phong Lâm đứng phía sau nhìn nhau bối rối.
Không phải cuộc nói chuyện khi nãy của hai người vẫn rất ổn sao. Người thanh niên lạ mặt này rốt cuộc là ai chứ? ТrцуeлАРР.c*ом trang web cập nhật nhanh nhất
Anh Lewis đối với anh lại còn phải kính cần như thế. Rốt cuộc là tình huống gì đây? . Truyện Lịch Sử
Như này cũng quá khoa trương rồi. “Thầy giáo Sở. Thầy giáo Sở xin dừng bước!” Lewis vội vàng đuổi theo.
Sở Quốc Thiên dừng lại, không vui quay lại nói: “Lời tôi nói vẫn chưa đủ rõ sao anh Lewis, anh vẫn nên giải quyết vấn đề này đi." "Không phải, thầy giáo Sở, tôi biết trong chuyện này là anh ta không đúng, nhưng tôi nghĩ anh ta chỉ là nhất thời bị kích động. Anh cũng hiểu con người đôi khi sẽ gặp phải tâm trạng mất khống chế, gây ra những hành động không thể cứu vãn. Anh ta nhất định đang vô cùng hối hận rồi, nên tôi mong thầy giáo Sở có thể cho anh ta một cơ hội "
Sở Quốc Thiên yên lặng nhìn Lewis một lúc lâu. Anh lôi điện thoại ra, ấn một dãy số.
Rất nhanh, từ bên kia truyền tới một giọng nữ quen thuộc: “Chuyện đó xử lý như nào rồi thầy? Lewis có giúp thầy giải quyết chưa?" "Monica, thầy chỉ hỏi một câu." Sở Quốc Thiên trầm giọng nói Monica hơi đơ người: "Sao vậy?” “Anh Lewis mà em nói tới, rốt cuộc là đang giúp ai vậy?”