*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Monica, sao cô lại đây?” Sở Quốc Thiên quay đầu nhìn lại phát hiện Monica đang đứng cách đó không xa, mỉm cười chào hỏi với mình.
“Đương nhiên là đang tìm anh!” Monica đi đến gần Sở Quốc Thiên ôm lấy cánh tay của anh.
Sở Quốc Thiên không dấu vết rút tay của mình ra dò hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”
“Tôi sắp phải về nước, muốn gặp mặt anh một lần, nếu như có thể còn muốn mời anh ăn bữa cơm.
“Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi, nếu để cho vợ tôi biết tôi đi ăn với cô, cô ấy sẽ không vui.” Sở Quốc Thiên từ chối.
“Nhưng mà thầy giáo, tôi thực sự muốn đi ăn cùng anh mà, lần này về nước cũng không biết lần sau lúc nào mới có thể gặp lại, anh đồng ý đi mà!” Monica tội nghiệp nhìn về phía Sở Quốc Thiên, vừa nói chuyện đồng thời vừa ôm lấy cánh tay của anh.
“Cô đừng gọi tôi là thầy giáo, tôi không nhận học trò.” Sở Quốc Thiên cau mày, cuối cùng vẫn khẽ thở dài: “Nói đi, đi ăn ở đâu?”
Sắc mặt Monica vui vẻ: “Khách sạn Hoàng Gia, tôi tổ chức một buổi tiệc rượu ở đó, anh đến đó báo tên của tôi với nhân viên khách sạn là được.
Sở Quốc Thiên gật đầu, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của Monica, sau khi anh để lại điện thoại của mình, thì lập tức vừa đi về phía Maybach, vừa nhanh chóng gọi một cú điện thoại.
“Tra một chút xem hiện tại vợ tôi ở đâu?”
“Vâng, anh Thiên.” Trương Hùng đầu kia điện thoại trả lời, sau đó lập tức tra, sau khoảng nửa phút, giọng nói của anh ta vang lên lần nữa: “Anh Thiên, hiện tại chị dâu ở tầng cao nhất khách sạn Hoàng Gia, cần tôi làm gì không?”
“Không cần.” Sở Quốc Thiên cúp điện thoại rồi lập tức nổ máy xe.
Khách sạn Hoàng Gia, là một khách sạn năm sao ở Hoan Châu, mặc dù không nổi tiếng như khách sạn Hoan Châu, thế nhưng trình độ xa hoa thì không thua gì so với khách sạn Hoan Châu, thậm chí cao hơn.
Rất nhanh, Sở Quốc Thiên đã cho xe dừng ở bãi đậu dưới tầng ngầm khách sạn Hoàng Gia, ngay lúc anh vội vã đi tới sảnh lớn khách sạn, chuẩn bị hỏi Lâm Thanh Di ở đâu thì lại bị nhân viên ở cửa khinh thường.
“Xin lỗi anh, quần áo xộc xệch, xin lỗi không được vào."
Sở Quốc Thiên nhướn mày, đột nhiên anh nghĩ đến hình như Monica cũng hẹn mình ở đây, cho nên mở miệng nói: “Là cô Monica mời tôi đến tham dự tiệc rượu, tôi họ Sở.”
Trước nhân viên trước cửa sáng mắt lên, nhìn danh sách khách quý một chút, phát hiện mấy phút trước quả thực Monica đã tự gọi điện thoại thông báo tăng thêm tên một khách quý, thế là vội vã xác định hỏi: “Xin hỏi ngài là Sở Quốc Thiên à?”
“Đúng vậy."
“Xin lỗi ngài Sở, xin tha thứ hành vi bất kính vừa rồi của tôi!” Nhân viên trước cửa cúi người xin lỗi: “Cô Monica có thông báo sau khi ngài đến có thể trực tiếp đi lên phòng tiệc ở tầng cao nhất, bây giờ tôi lập tức mang ngài đi.”
“Tự tôi đi là được.” Sở Quốc Thiên nói rồi lập tức đi thẳng tới thang máy.
Anh không nghĩ tới chỗ Lâm Thanh Di đi lại chính nơi Monica tổ chức tiệc rượu, nhưng nếu đã tới thì lo lắng trong lòng anh cũng nhạt đi không ít.
Khách sạn Hoàng Gia, tổng cộng có 49 tầng, mà ba tầng trên cùng, đều là phòng tiệc, dùng cho những buổi tiệc rượu quy mô lớn.
Lúc Sở Quốc Thiên đi thang máy đi tầng cao nhất thì phát hiện tiệc rượu đã bắt đầu.
Trong phòng tiệc sáng sủa, bóng người nhộn nhịp, trong tiếng đàn dương cầm du dương êm tai, mọi người túm năm tụm ba, nói khẽ cười duyên, không khí cực kỳ thoải mái hòa hợp.
Sở Quốc Thiên tìm một vòng, phát hiện không có bóng dáng của Lâm Thanh Di, không khỏi nhướn mày, ngay lúc anh chuẩn bị lần thứ hai gọi điện thoại cho Trương Hùng thì một giọng nói kinh ngạc vang lên.
“Sở Quốc Thiên, tại sao anh lại ở đây?”
Sở Quốc Thiên theo tiếng nhìn lại, phát hiện Lâm Thanh Di mới từ bên ngoài phòng tiệc đi vào, ở bên cạnh cô còn có cô gái trang điểm đậm tên chị Hồng kia.
Lúc này Lâm Thanh Di mặc bộ lễ phục màu đỏ tím, làm cho dáng người vốn hoàn mỹ của cô càng thêm mê người, lúc cô vừa đi vào phòng yến hội đã hấp dẫn vô số ánh mắt.
“Anh đến là…”
Sở Quốc Thiên đang muốn nói chuyện, kết quả Lâm Thanh Di cũng đến gần anh, nhỏ giọng nói: “Anh theo dõi em à? Còn nữa anh mau rời khỏi chỗ này đi, chờ chút nữa bị người ta phát hiện anh lén trà trộn vào đây thì phiền lắm!”
Lâm Thanh Di vừa định lôi Sở Quốc Thiên đi ra, kết quả lúc này, chị Hồng đứng một bên cũng đưa tay cản bọn họ lại rồi lên tiếng hỏi: “Thanh Di, cậu ấy là ai vậy?”
Sắc mặt của chị Hồng cũng không khá lắm, trước đó khi cô ta đưa Lâm Thanh Di tới tiệc rượu, cũng đã nhìn thấy Sở Quốc Thiên, nhưng lúc đó bởi vì không có thời gian nên cũng không hỏi nhiều, nào biết bây giờ vừa đến tiệc rượu, lại lần nữa nhìn thấy Sở Quốc Thiên.
Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của chị Hồng, sắc mặt Lâm Thanh Di cứng đờ, xấu hổ trả lời: “Chị Hồng, anh ấy... Là chồng tôi.”
“Chồng?” Chị Hồng nhưởng mày, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường: “Tôi còn nói ai ăn mặc lôi thôi như vậy đấy, hóa ra cậu ấy chính là ông chồng
bất tài của cô à!” Chị Hồng giễu cợt một câu sau đó vẻ mặt không vui nói: “Không phải tôi bảo cô không được dẫn người khác đi cùng à? Thế nào còn để cho cậu ấy cùng tới đây?”
Lâm Thanh Di vội vã giải thích: “Xin lỗi chị Hồng, tôi cũng không biết anh ấy...
“Được rồi được rồi!”
Chị Hồng không nhịn được khoát tay: "Cô mau đưa anh ta đi đi, đừng để đến lúc cậu Hoàng biết được thì rắc rối đấy!”
“Được..."
Lâm Thanh Di lên tiếng rồi lập tức nói với Sở Quốc Thiên: “Anh mau đi về đi, đừng theo em nữa."
Sở Quốc Thiên liếc nhìn Chị Hồng, lập tức nhàn nhạt hỏi: “Thanh Di, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, có thể nói cho anh không?”
“Tối nay trở về rồi hãy nói.” Lâm Thanh Di sốt ruột.
Nhìn dáng vẻ này của Lâm Thanh Di, lo lắng trong lòng Sở Quốc Thiên lần thứ hai dâng lên, anh không có hỏi nữa mà lặng lẽ nói: “Anh không là theo chân em đến đây, mà anh được người ta mời tới tham gia tiệc rượu này.
“Cậu bớt bốc phét đi!” Thấy Sở Quốc Thiên còn chưa đi, chị Hồng lập tức không nhịn được cười ra tiếng: