Nhìn thấy bộ dáng Dương Chấn Nam trong cơn giận dữ, sắc mặt Dương Chấn Đông khó coi đến cực điểm.
Lúc này, ông cụ đại khái đoán được điểm mấu chốt của Dương Chấn Nam. Bất kể là Dương Nhã Đan hay Dương Ngọc Hoa, cho dù có gây sức ép như thế nào thì cũng đều là mâu thuẫn bên trong nhà họ Dương, nhưng nếu liên quan đến Sở Quốc Thiên vậy thì miễn bàn luận.
Bởi vì, Sở Quốc Thiên... không phải họ Dương!
Dương Chấn Nam nói xong câu này thì lười đôi co vÔ nghĩa, ông cụ hừ lạnh một tiếng sau đó đi thẳng ra ngoài cửa lớn.
Mà Dương Quốc Huy lại cười khẽ, nói tiếp: "Ngọc Hoa, còn không mau chuẩn bị nhận tội thật tốt với bác gái cả của con đi." "Vâng, thưa bố." Dương Ngọc Hoa nói xong thì cùng với Dương Quốc Huy ra khỏi phòng khách.
Chờ cho người ở trong phòng khách đã giải tán gần hết, rốt cuộc Dương Chấn Đông mới không thể nhịn được mà vỗ thật mạnh một cái lên bàn, tức giận đến mức cả người run rẩy không thôi. "Bác Cả, bác đừng tức giận... Sắc mặt Dương Quốc Khánh khó coi khuyên một câu.
Dương Chấn Đông nhìn thoáng qua ông ấy, cuối cùng thở dài một hơi thật mạnh rồi nói: "Quốc Khánh à, là do bác Cả vô dụng, vốn muốn làm chủ giúp cháu, nào ngờ bây giờ lại... Haiz!" "Bác Cả, bác ngàn vạn lần đừng nghĩ như thế. Tâm ý của bác đối với cháu và Nhã Đan, trong lòng chúng cháu hiểu rõ vô cùng. Chỉ là nguyên nhân bởi vì Quốc Thiên bọn họ... Quên đi, cháu lại đi tìm bác Ba để nói chuyện với bác ấy một lần nữa xem sao." Dương Quốc Khánh cắn chặt răng. "Cháu đó, cháu quá ngây thơ rồi! Dương Ngọc Hoa là cháu gái ruột của bác Ba của cháu, hiện tại cháu ép con bé đến xin lỗi Sở Quốc Thiên bọn họ thì chẳng phải đang đánh vào mặt của bác Ba cháu sao? Cháu cảm thấy ông ấy sẽ chịu ư?" "Vậy cháu đi tìm bác Hai thì thế nào?" "Bác Hai của cháu lại càng không giúp cháu." Dương Chấn Đông lại thở dài một tiếng.
Dương Quốc Khánh nghe vậy, cặp mặt trở thành đỏ ngầu, ông ấy căm hận nói: "Quốc Thiên được xem như một nửa con trai của cháu, như vậy Lâm Thanh Di cũng là một nửa con dâu của cháu. Huống chi, bọn họ bị ức hiếp cũng chỉ vì vợ cháu, bất kể như thế nào, cháu cũng phải đòi lại công bằng cho bọn họ, nếu không Dương Quốc Khánh cháu cơ bản không xứng đáng làm người!"
Dứt lời, Dương Quốc Khánh liền nhanh chân chạy ra ngoài cửa. "Quốc Khánh, cháu khoan đã.." Dương Chấn Đông nhướng mày, muốn ngăn cản Dương Quốc Khánh, nhưng ông cụ làm sao ngăn được.
Cuối cùng, ông cụ chỉ có thể thở dài, kế tiếp run run rẩy rẩy bước đến biệt thự được chuẩn bị tốt cho vợ chồng Sở Quốc Thiên và Dương Nhã Đan.
Sau khi ông cụ bước vào biệt thự thì lập tức nhìn thấy Sở Quốc Thiên và Dương Hạo Phương đang im lặng ngồi đợi ở trong phòng khách. "Ông nội!" Nhớ đọc tr*uyện trên ТгцуeлАРР.cом để ủng hộ team nha!!!
Thấy Dương Chấn Đông đã đến, Dương Hạo Phương vội vàng chạy qua nghênh đón và lo lắng hỏi: "Ông nội, sự việc thế nào?"
Sau khi Dương Chấn Đông bước đến và ngồi xuống bên cạnh Sở Quốc Thiên thì cười nói: "Chuyện của Nhã Đan cơ bản không có vấn đề gì, mọi người đều đồng ý cho con bé quay về nhà họ Dương, hơn nữa tối nay Ngọc Hoa sẽ lại đây xin lỗi con bé." "Yes!" Dương Hạo Phương nâng nắm tay, vẻ mặt kích động.
Chẳng qua Sở Quốc Thiên rất bình tĩnh hỏi: "Ông cụ Dương à, còn về phần vợ của cháu thì như thế nào?"
Khuôn mặt đang tươi cười của Dương Chấn Đông cứng đờ, ông cụ lập tức im lặng.
Sở Quốc Thiên nhìn ở trong mắt, trong lòng tức khắc cười lạnh một tiếng, chỉ là anh không có phát tác tại chỗ mà bình tĩnh nói: "Xem ra, ban đầu họ Sở cháu không nên mềm lòng mà chờ đến bây giờ...
Giọng nói của Sở Quốc Thiên rất nhỏ, nhưng ở trong tại Dương Chấn Đông và Dương Hạo Phương lại giống như sấm sét giữa trời quang.
Đặc biệt là Dương Chấn Đông, nháy mắt ông cụ căng thẳng đồng thời vội vàng khuyên nhủ: "Sở Quốc Thiên, cháu đừng xúc động, hiện tại Quốc Khánh còn đang thương lượng với bọn họ, cháu cho cháu nó một ít thời gian, thằng bé nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cháu!"
Sở Quốc Thiên cười lạnh: "Ông cảm thấy dựa vào địa vị của chú Chiêu, lời nói của chú ấy có quyền lực hay sao?"