*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Xôn xao!
Ngay khi lời nói của Sở Quốc Thiên vừa thốt ra, hiện trường lập tức bùng nổ.
“Phụt! Tên này không phải là đồ ngốc đấy chứ?”
“Tuổi không lớn, nhưng giọng điệu thật ra không nhỏ nha!”
“Ngay cả những cao thủy học Đông y nổi tiếng cũng chưa chắc sẽ thắng. Dũng khí của tên này ở đâu ra vậy?”
“Tên nhóc này sợ là đi chơi bar uống phải rượu giả rồi, mau cút đi, đây không phải chỗ cho anh lộn xộn.”
“Loè thiên hạ!”
"..."
Nghe mọi người đều chửi bởi Sở Quốc Thiên, nụ cười của Lâm Văn Sang đặc biệt rực rỡ:
“Sở Quốc Thiên, anh có chắc là còn muốn ở chỗ này tự rước lấy nhục không?”
Không chỉ có Lâm Văn Sang và nhà họ Lâm giễu cợt Sở Quốc Thiên, ngay cả Hoàng Văn Hữu, đám người Chu Thiểu cũng giảm lòng tin của họ đối với Sở Quốc Thiên.
Sở Quốc Thiên trước đây đã cứu rất nhiều người, biểu hiện cũng không chê vào đâu được. Nhưng hiện trường có quá nhiều nghi vấn, trong đó có không ít người quyền cao chức trọng, cũng không thể không một lần nữa xem xét lại thái độ của mình đối với Sở Quốc Thiên.
Tuy nhiên, Sở Quốc Thiên chỉ lặng lẽ đứng đó, chờ đợi câu trả lời của Hoàng Văn Hữu.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên không định rời đi, Hoàng Văn Hữu rốt cuộc cũng khàn giọng nói:
“Thần y Sở, anh nắm chắc phần thắng đúng không?”
“Đương nhiên.” Sở Quốc Thiên lãnh đạm nói.
Hoàng Văn Hữu thật sâu mà nhìn Sở Quốc Thiên, ông cắn chặt răng, kiên định nói:
“Được, vậy anh tới đi!”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều không ngờ rằng Hoàng Văn Hữu thực sự đồng ý với Sở Quốc Thiên, và sau một lúc ngừng lại, tất cả đều lớn tiếng dừng lại.
“Ông Hoàng, trăm triệu lần không the!"
“Ông ngàn vạn đừng bị tên nhóc này mê hoặc, cậu ta sao có thể so sánh với ông chứ?”
“Điên rồi điên rồi, ông Hoàng ông thật sự điên rồi!”
Vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của mọi người một chút cũng không che giấu, nhưng Hoàng Văn Hữu đã hạ quyết tâm, ông ấy lên tiếng giải thích: “Mọi người hãy bình tĩnh, thành thật mà nói, nếu không phải vì lo lắng về việc hủy hoại tương lai của Thần y Sở, Hoàng Văn Hữu tôi đã trao cơ hội này cho cậu ấy từ lâu rồi, dù sao thì y thuật của tôi quả thực không bằng Thần y Sở.”
Đáng tiếc là hầu hết mọi người lâu nay đều có định kiến, không tin vào khả năng lật ngược tình thế của Sở Quốc Thiên.
“Hoàng Văn Hữu, ông quả thực là quá hồ đồ rồi. Ông chẳng lẽ không biết ý nghĩa của lần khiêu chiến này sao?”
Một bác sĩ Đông y già không trẻ hơn Hoàng Văn Hữu là bao hai mắt đỏ hoe nói.
“Đúng vậy, ông Hoàng, ông đừng mềm lòng. Đông y chúng ta đến lúc đó thật sự sẽ rất mất mặt!”
“Một tên nhóc chưa đủ lông đủ cánh, cậu ta dựa vào cái gì mà dám nói y thuật của mình giỏi hơn bác sĩ Hoàng chứ! Thật sự là trò cười lớn nhất thiên hạ!”
“Người nhà họ Lâm chỉ là tiêu chuẩn gà mờ, một tên con rể phế vật có thể có y thuật tốt như thế nào! Dù sao tôi cũng không tin!”
“Anh cút đi, đừng làm mất mặt xấu hổ ở đây nữa!”
“Cút, cút, cút..."
Khi tiếng chửi bởi trong đám đông tăng lên. Nhất thời, toàn bộ khán đài đều giọng nói xua đuổi Sở Quốc Thiên. Thậm chí cuối cùng, một vài đám người bốc đồng đã rời khỏi chỗ ngồi của mình và lao về phía Sở Quốc Thiên.
Nếu không phải bị binh lính duy trì trật tự tại chỗ ngăn chặn kịp thời, ước chừng bọn họ sẽ thực sự tấn công Sở Quốc Thiên.
Nhìn thấy trật tự tại hiện trường ngày càng trở nên xấu đi, Chu Thiểu thân là cục trưởng cục y tế Hoan Châu ngay lập tức lạnh giọng quát: “Yên lặng hết cho tôi, hôm nay có bạn bè nước ngoài ở đây, mọi người đừng làm trò cười!”
Theo mệnh lệnh của Chu Thiểu, binh lính nhanh chóng duy trì trật tự tại hiện trường. Sở Quốc Thiên thấy thời gian đã sắp hết nên định trực tiếp đi lên sân khấu. Kết quả là ngay lúc này, ông bác sĩ già trước đó lên tiếng nghi ngờ Hoàng Văn Hữu lại lần nữa gầm lên:
“Ngăn cậu ta lại!”
“Không cần! Để cậu ấy đi đi!” Hoàng Văn Hữu nói.
“Hoàng Văn Hữu! Ông làm như vậy là có ý gì hả? Nếu ông sợ thua thì để ông già này đi, ông già này không sợ thua!”
Vị bác sĩ già lo lắng, túm lấy cổ áo Hoàng Văn Hữu.
“Ông Lưu, ông buông ra!” Hoàng Văn Hữu cũng bị ông bác sĩ già đó làm cho đỏ mặt, ông buồn bực nói:
“Hoàng Văn Hữu tôi là ai chứ? Tôi và ông quen biết nhau gần như cả đời chẳng lẽ còn không biết sao?”
“Tôi không biết!"
Ai biết, ông bác sĩ Đông y già nghe được lời này, cảm xúc càng thêm kích động:
“Trước đây ông già này thật sự nghĩ rằng ông có thể từ bỏ danh tiếng của mình mà chiến đấu với tư cách là một thầy thuốc Đông y, trong lòng tôi còn coi ông như anh hùng. Hiện tại xem ra, ông chính là một kẻ hèn nhát. Ông chỉ biết sợ thua. Ông không xứng đáng được gọi là bác sĩ Đông y!”
Sau khi vị bác sĩ Đông y già nói câu này, sự thất vọng trong mắt ông ta càng trở nên dữ dội. Sau khi ông ta lắc mạnh tay áo, liền rời khỏi Bệnh viện Đông y Lâm thị.
Những người khác thấy thế, trong mắt cũng hiện lên cảm giác khó chịu. Ở trong mắt bọn họ, hành vi của Hoàng Văn Hữu không khác gì đầu hàng.
“Ai, đúng là ý trời trêu người!”
“Chẳng lẽ lần này thật sự không có hy vọng sao?”
“Ha ha, thật nực cười, khi nào thì bác sĩ Đông y chúng ta lại đến lượt một tên nhóc làm người đại diện chứ?”
"..."
Cả sân thi đấu nhất thời chìm trong giọng nói tang thương, tuy nhiên vẫn có một số người thờ ơ lạnh nhạt ngồi bên lề lặng lẽ theo dõi tất cả.
Trong số những người này có ông lão lưng gù giã từ sông hồ về quê làm bác sĩ làng, và cô gái đeo chuông bạc trên chân.
Cô gái ăn mặc kỳ quái, khuôn mặt xinh đẹp, khí chất bụi bặm, cho dù đứng ở trong đám người lặng lẽ cũng mang lại cho người ta cảm giác xinh đẹp động lòng người.
Mà thân phận của cô ấy còn gây sốc hơn nữa, bởi cô ấy chính là cháu gái của Vua Y thuật của tỉnh Hoãn, Vương Vũ Huyền.
Về phần ông lão gù lưng kia, thân phận của ông ta cũng không thua gì Vương Vũ Huyên, thậm chí so với bà của cô ta chỉ có hơn chứ không có kém. Bởi vì ông lão lưng gù kia chính là Phùng Tử Thanh, một "Phật y nổi tiếng trong nước.
Phùng Tử Thanh cả đời làm việc thiện, người ông cứu không ai không biết. Trong số đó có rất nhiều doanh nhân, nhân vật chính trị lớn, có thể nói sự tồn tại của ông từ lâu đã trở thành một chuẩn mực trong nền y học Đông y. Thậm chí là bình thường, quan