*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Ầm!
Vì động tác quỳ gối này của Tưởng Hưng mà hiện tại, tất cả mọi người đều choáng váng, trong lúc nhất thời, cả phòng làm việc không nghe thấy một âm thanh gì ngoại trừ tiếng hít thở.
Chủ tịch Tưởng Hưng Tập đoàn Minh Ngọc - doanh nghiệp nổi tiếng ở Hoan Châu thế mà lại... quỳ xuống trước mặt Sở Quốc Thiên trước mọi người?
Điên rồi!
Tất cả mọi người đều không dám thở mạnh, sợ rằng khi mình thở ra một tiếng thì tim sẽ vọt ra ngoài cổ họng mất.
Cả nhà Triệu Sâm càng sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, cảnh tượng này thực sự vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ!
“Đứng lên đi.” Cuối cùng vẫn là Sở Quốc Thiên phá vỡ bầu không khí trầm mặc.
Anh không ngờ rằng Tưởng Hưng là ông chủ của Triệu Sâm, thảo nào trước đây nghe thấy tập đoàn Minh Ngọc lại quen tai tới vậy, tối hôm qua không lâu sau khi trở về, Trương Hùng không phải đã báo cáo tất cả tư liệu về Tưởng Hưng với anh rồi sao?
“Được ạ..."
Sắc mặt Tưởng Hưng rạng rỡ lên không ít, lập tức bò dậy từ dưới đất, ông ta biết anh Sở đây đã tha thứ cho mình rồi.
“Ngồi xuống uống chén trà nhé?” Sở Quốc Thiên thấy Tưởng Hưng căng thẳng đứng trước mặt mình, không khỏi mỉm cười nói một câu.
Có thể được anh Sở tha thứ đã khiến ông ta vô cùng hài lòng rồi, đâu còn dám cầu cái gì xa vời đâu?
Một cảnh tượng như vậy càng khiến cho cả nhà Triệu Sâm cảm thấy sợ hãi, nhà Triệu Mai Hương càng thêm mơ màng.
Nhưng Sở Quốc Thiên cũng chỉ cười nhạt: “Anh Tưởng còn có chuyện gì sao?
“Phù phù!”
Ai ngờ, Tưởng Hưng nghe nói vậy mặt đã lập tức biến sắc, lại quỳ sụp xuống.
“Tưởng Hưng cả gan thỉnh cầu anh Sở thả cho một con đường sống!”
Tuy ông ta đã nhặt được cái mạng nhỏ về rồi, vợ con cũng không tổn thương gì, nhưng tối muộn, công ty của ông ta bị chặn đứng, giá trị trong thành phố tụt dốc không phanh, nếu cứ tiếp tục để như vậy thì không tới hai ngày, ông ta sẽ lâm vào cảnh tảng gia bại sản.
Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ông ta lại xin nhà trẻ phương thức liên lạc của Sở Quốc Thiên, mục đích chính là xin Sở Quốc Thiên tha thứ, hy vọng anh giơ cao đánh khẽ.
Vốn dĩ, ông ta muốn gặp Sở Quốc Thiên để tìm lại thể diện cho mình, tưởng rằng Sở Quốc Thiên đã tha thứ cho mình rồi, nhưng bây giờ xem ra Sở Quốc Thiên vẫn chưa tha cho ông ta đâu.
“Tha cho ông một con đường sống sao?” Sở Quốc Thiên cười nhạt: “Nếu như tôi thả cho cả nhóm các người đường sống thì chính là ép những người bị bắt nạt vào đường cùng!”
Cả nhà Tưởng Hưng có thể bắt nạt Bảo Nhi, thì cũng có thể bắt nạt những người khác, loại này thì cả trẻ em cũng không buông tha, nếu anh không khiển trách nghiêm minh thì anh quả không xứng danh thống soái của ba khu vực rồi.
“Không phải không phải không phải, anh Sở à, Tưởng Hưng tôi thật sự đã biết sai rồi, về sau không bao giờ dám ỷ vào quyền thế mà bắt nạt người ta nữa.” Tưởng Hưng sợ tới mức khoát tay lia lịa.
“Nếu tôi không tin ông thì sao?” Sở Quốc Thiên nhếch khoé miệng, nheo mắt nhìn về phía Tưởng Hưng.
Tưởng Hưng như bị sét đánh, khi trong lòng ông ta tuyệt vọng rồi, chỉ nghe thấy Sở Quốc Thiên tiếp tục nói: “Tôi có thể ngoại lệ cho ông một cơ hội, nhưng phải xem ông có nắm chắc được không nữa”
“Mờ anh Sở cứ nói ạ.”
“Tôi muốn tập đoàn Minh Ngọc phải thuộc về họ Sở.
Cả người Tưởng Hưng chấn động, nhưng rất nhanh sau đó, ông ta đã khôi phục lại: “Cảm ơn anh Sở ạ.” Nói đoạn rồi ông ta bò dậy từ dưới đất.
Nhưng trước khi ra khỏi cửa, ông ta nói với Triệu Sâm đang đứng sững ở cửa rằng: “Cậu đã bị sa thải!”
Diệp Lan Trinh đã sớm sợ tới vỡ mật rồi, cô ta dường như nghĩ tới điều gì, bắt lại Sở Quốc Thiên, cầu xin: “Sở Quốc Thiên, tôi xin cậu hãy giúp đỡ Triệu Sâm đi!”
“Thật ngại quá, tôi chỉ là một trợ lý nho nhỏ mà thôi, người tôi quen biết cũng toàn loại vô danh tiểu tốt, có lẽ không giúp được gì đâu.” Sở Quốc Thiên rút tay lại, nói tiếp: “Nếu như anh ta không ngại thì tôi cũng có thể giới thiệu cho anh ta một công việc trợ lý, dù sao cũng còn đỡ hơn thất nghiệp ở nhà.”
"Cậu... cậu quá đáng rồi đó!” Triệu Quốc Đại tức giận.
Diệp Lan Trinh cũng phẫn nộ ra mặt: “Sở Quốc Thiên, sao cậu dám bỏ đá xuống giếng!"
Thấy Sở Quốc Thiên không để ý tới mình, Diệp Lan Trinh nhìn về phía Triệu Mai Hương: “Mai Hương, cô mặc kệ không quản con rể nhà mình sao?”
“Con rể nhà tôi làm gì sai à?” Triệu Mai Hương lúc này cũng phản bác lại, nhìn Diệp Lan Trinh bằng ánh mắt không mặn cũng chẳng nhạt.
“Được! Các người được lắm! Thù này bà đây ghi trong lòng!”
Diệp Lan Trinh tức sắp nổ phổi rồi, cầm theo túi, lập tức kéo chồng và con trai ra khỏi văn phòng.
“Chị dâu à, không phải có ý muốn ăn cơm chung hay sao?” Triệu Mai Hương thấy thế giả vờ có ý giữ lại, vừa nói xong đã không nhịn được cười phá lên.
“Người nhà này thật đúng là không ra gì, muốn tính kế với Thanh Di nhà chúng ta mà không nhìn lại bản thân mình đi mà.” Triệu Mai Hương cười xong, nhịn không được buông lời quở trách.
Lâm Minh Quang cũng vô cùng bức xúc: “Đúng vậy, quá là không ra gì rồi.”
Lâm Thanh Di cũng không quở trách cả nhà Diệp Lan Trinh làm gì, đôi mắt đẹp của cô chuyên tâm nhìn sang Sở Quốc Thiên, nghiêm giọng nói: “Sở Quốc Thiên, chuyện của Tưởng Hưng là thế nào vậy anh?”
Sở Quốc Thiên thấy bố mẹ vợ cũng đang nhìn về phía mình, lập tức cười giải thích một câu: “Thực ra cũng chẳng có gì to tát, chỉ là hôm qua Bảo Nhi bị người cả nhà Tưởng Hưng bắt nạt ở nhà trẻ, anh đến dạy dỗ họ một trận thôi.”
“Sau đó ông ta còn dám tìm đám xã hội đen doạ đánh anh, nhưng bị anh nhờ người bạn ở chiến vực đuổi cho chạy mất dép rồi, có lẽ ông ta sợ uy danh của bạn anh đấy mà, cho nên muốn tìm anh bồi tội thôi?”
Hôm qua mặc dù Bảo Nhi bị thương không nặng, nhưng Sở Quốc Thiên cũng không phải thần tiên, không thể che đậy được cho nên mấy người Lâm Thanh Di cũng đã biết.
Chẳng qua là lúc đó bọn họ không hỏi được chuyện cụ thể tỉ mỉ từ trong miệng Bảo Nhi, bây giờ nghe Sở Quốc Thiên nói như vậy mới biết hoá ra hôm qua đã xảy ra chuyện này.
Mặc dù chuyện đã qua rồi, Tưởng Hưng cũng đã tự mình tới nhà bồi tội nhưng họ vẫn còn không kìm được sự sợ hãi trong lòng.
“Về sau cậu đừng vọng động như vậy, ngộ nhỡ ngày nào đó đắc tội phải nhân vật lớn nào thì phiền to.” Triệu Mai Hương vuốt ngực, nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên.
“May mà Bảo Nhi nhà chúng ta phúc lớn mạng lớn nếu không thì vẫn phải chịu thiệt thòi rồi.” Lâm Minh Quang cảm thán nói.