*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Giọng Lâm Minh Hải rất lớn, lập tức thu hút phần đông tầm nhìn. Nhất thời, tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Sở Quốc Thiên, khẽ bàn tán.
Hoàng Văn Hữu cau mày, vẻ mặt không vui nói: “Ý các anh là gì? Các anh không chữa được không có nghĩa là anh Sở không thể!”
“Ông Hoàng, không phải ý này. Có điều bây giờ bác sỹ Monica đang điều trị cho thư ký trưởng Tom, chắc là vấn đề không lớn. Về phần Sở Quốc Thiên... Nếu không thì để anh ta rời đi trước được không?” Lâm Minh Hải vội vàng giải thích.
Tuy mấy ngày này Sở Quốc Thiên cũng từng có rất nhiều thành công án lệ, nhưng trong lòng ông ta vẫn coi thường Sở Quốc Thiên. Huống hồ bệnh nhân lần này là Tom, thật ra anh ta còn là thư ký trưởng của tổ chức y tế thế giới. Nhỡ may Sở Quốc Thiên không chữa được thì họ sẽ chịu ảnh hưởng xấu rất nghiêm trọng.
Hoàng Văn Hữu bị lời Lâm Minh Hải nói làm tức bể phổi. Ông ấy đưa tay chỉ Lâm Minh Hải, tức giận nói: “Viện trưởng Lâm, anh đây là không vừa mắt anh Sở hay là không vừa mắt người của Hoàng Văn hữu tôi đây? Nếu đúng thế thì bây giờ chúng tôi lập tức quay đầu bước đi, bệnh nhân bên trong các anh thích tìm ai chữa thì tìm!”
Mắt thấy Hoàng Văn Hữu tức giận thật sự, Lâm Minh Hải không kiềm được mà thầm căng thẳng. Nhưng còn chưa đợi ông ta nói gì, đèn phòng cấp cứu đã tắt. Ngay sau đó, một người mặc áo blouse trắng có đôi đồng tử màu lam đẹp để bước ra.
“Tính mạng của ông Tom đã gần tới chỉ số vô hạn là không. Tình hình rất không lạc quan. Bác sỹ các anh tìm đã tới chưa?”
Mọi người nghe thế thì không kiềm được mà căng thẳng trong lòng.
Monica thấy thế, không kiềm được mà cau chặt mày: “Bây giờ hô hấp của ông Tom đã ngừng rồi. Những chức năng khác của cơ thể cũng có thể ngừng bất cứ lúc nào. Nếu thực sự không có cách điều trị có hiệu quả thì có lẽ...
Sở Quốc Thiên nghe tới đó cũng không dám kéo dài nữa. Chỉ thấy anh vòng qua sau Monica, chạy nhanh về phía phòng cấp cứu, chỉ để lại một câu nhẹ nhàng quanh quẩn trong không gian:
“Ông Hoàng, ông đi chuẩn bị kim châm cứu đi.”
“Được rồi!” Hoàng Văn Hữu kích động đáp lại một tiếng rồi vội vàng rời khỏi đó
Mà lúc này, Monica cũng phản ứng lại, lúc cô ta vừa đuổi theo vào phòng cấp cứu thì đã phát hiện Sở Quốc Thiên đang đi tới cạnh bàn mổ của Tom.
“Chờ một chút!”
Monica vô thức kêu một tiếng nhưng vốn Sở Quốc Thiên không để ý tới cô ta. Anh vội vàng kiểm tra toàn thân Tom một lần, nhấc cổ tay một cái, ấn nắn vỗ xuống chỗ ngực đối phương.
Theo động tác liên tục của Sở Quốc Thiên, dụng cụ kiểm tra điện tâm đồ vốn đã thành một đường thẳng lại phát ra tiếng tung tăng như chim sẻ một lần nữa.
Thấy hình ảnh này, Monica lập tức ngây dại, trong đôi mắt đẹp tràn đầy kinh hoàng. Đây...Đây là đông y nước Viễn được truyền thừa đã lâu ư?
“Bác sỹ Monica... Đúng lúc này, đảm Lâm Minh Hải cũng đuổi theo vàp phòng cấp cứu nhưng lời anh ta còn chưa dứt đã bị Monica ra tay cản lại: “Viện trưởng Lâm, xin đừng quấy rầy anh ấy chữa trị cho ông Tom.”
“Nhưng mà..."
Thấy Lâm Minh Hải còn định cản trở, nụ cười trên mặt Monica không khỏi lạnh đi: “Viện trưởng Lâm còn có việc gì à?”
Bất đắc dĩ, Lâm Minh Hải chỉ có thể bỏ qua suy nghĩ ngăn cản Sở Quốc Thiên, trong lòng cầu khẩn không ngừng mong Sở Quốc Thiên thất bại rồi thì đừng liên lụy tới Lâm Thị...
Hoàng Văn Hữu quay lại rất nhanh. Trong tay ông ta còn có mấy bộ kim châm dùng một lần. Sở Quốc Thiên đang định nhận lấy thì Monica nhân cơ hội lại gần: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp đỡ gì không?”
Sở Quốc Thiên hơi liếc anh ta một cái, sau đó gật đầu: “Làm trợ thủ của tôi.”
“Không thành vấn đề!”
Sắc mặt Monica vui vẻ, sau đó triệu tập vài bác sỹ khác, chuẩn bị có thể giúp đỡ cho Sở Quốc Thiên bất cứ lúc nào.
Đám Lâm Minh Hải ở bên ngoài nhìn vào có vẻ vô cùng căng thẳng nhưng họ không dám nói lung tung. Vừa đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặt chữ quốc vội vàng dẫn một đám người đi tới.
“Tình hình bên trong sao rồi?” Người đàn ông trung niên đeo một đôi kính nhưng không giấu được sự uy nghiêm giữa hai hàng lông mày.
Lâm Minh Hải nghe thế, vô thức hơi bực mình nhưng khi anh ta thấy người đàn ông trung niên thì lập tức căng thẳng, cẩn thận từng ly từng tí nói: “Cục trưởng Chu, bây giờ không biết tình hình của ông Tom... "
Cục trưởng cục Vệ sinh dịch tễ Chu Thiểu vừa nghe thế thì không khỏi cau mày: “Sở Quốc Thiên là ai?”
Ngay lúc Lâm Minh Hải định bảo cáo công việc thì trong phòng cấp cứu, bầu không khí đúng là căng thẳng tới cực hạn.
Lúc này, vì Sở Quốc Thiên ra tay nên dấu hiệu sinh tồn của Tom đã ổn định từ lâu. Tuy ông ta còn chưa tỉnh lại nhưng cũng đã thoát được thời kỳ nguy hiểm.
“Ông Tom lớn tuổi rồi. Vốn ông ấy đã có bệnh cao huyết áp, bệnh tim, theo lý là sẽ không phải đi theo phái đoàn ra nước ngoài khiêu chiến xung quanh mà phải đi tàu xe vất vả.” Sở Quốc Thiên rút bớt chút thời gian lau mồ hôi, nói với Monica bên cạnh một câu.
Vẻ mặt Monica cứng đờ. Cô ta đã biết được tin tức về Sở Quốc Thiên từ lâu. Cô ta khẽ nói: “Anh Sở, chúng tôi cũng biết cơ thể ông Tom không tốt nhưng ông ấy khăng khăng muốn tới. Chúng tôi cũng không có cách nào..."
“Chuẩn bị kích điện.” Sở Quốc Thiên không định nghe lời giải thích của Monica. Anh lau xong mồ hôi thì khẽ dặn dò một tiếng.
Monica lại càng hoảng sợ, vội vàng ngăn cản: “Sở, ngàn vạn lần không được. Trước kia ông Tom từng trải qua phẫu thuật, vết thương vừa được khâu. Bầu giờ dùng kích điện rất có thể khiến vết thương lại vỡ ra lần nữa.”
“Nhanh đi.” Sở Quốc Thiên cũng không giải thích mà chỉ dặn dò thêm lần nữa.
Monica còn định nói rõ lý do nhưng bỗng nghĩ tới vừa rồi Sở Quốc Thiên nhờ dùng thủ pháp châm cứu quỷ thần khó lường mà kéo ông Tom từ quỷ môn quan về. Vì vậy cô ta lại bỏ đi suy nghĩ trong đầu.
Nói không chừng ông Tom có thể được anh chữa khỏi hẳn nhỉ?
Nghĩ như vậy, cô ta quyết định đánh cược một lần, cho bác sỹ bên cạnh một ánh mắt. Đối phương lấy một bộ dụng cụ để kích điện rất nhanh.
"Bich! Bich!"
Sở Quốc Thiên tiện tay nhận lấy, sau đó bắt đầu kích điện trên người Tom. Lập tức, cơ thể Tom phập phồng lên xuống khiến những người khác trong phòng cấp cứu đều vô thức nhắm mắt lại.
“Thằng nhóc này cũng thô lỗ quá rồi đó. Anh ta không sợ khiến vết thương vỡ ra mà xuất huyết lớn à?”
“Đúng vậy đó, thằng nhóc này còn trẻ tuổi như thế. Hình như vào tầm tuổi như anh ta chúng ta vẫn còn là một thực tập sinh nhỉ?”
“Ông Hoàng, nếu không thì ông vẫn nên kêu anh ta xuống đi. Tôi sợ tiếp tục làm vậy nữa thì ông Tom không xong thật đấy...