Nào ngờ, Sở Quốc Thiên lại không chút sợ hãi, sau khi gầm lên một tiếng thì anh không lùi về sau mà lại tiến tới, giống như một con sói xông vào đàn dễ, nhanh chóng lao về phía học viên võ đường.
Học viên tại trụ sở chính của võ đường Hoàng Hà ở Yên Kinh quả thật có chút tài cán, sức mạnh của bọn họ không phải người thường có thể so sánh được. Ngay cả khi họ cùng chiến đấu với những người lính trên chiến trường, thì thắng hay bại khó mà nói được.
Chỉ tiếc, người bọn họ gặp được lại là Sở Quốc Thiên.
Bọn họ gặp phải chủ nhân của Tây Kỳ, một sự tồn tại giống như thần thánh!
Đối mặt với nhiều học viên võ đường như vậy, nhưng Sở Quốc Thiên vẫn không sử dụng ngân châm, cũng không có sử dụng thân pháp. Mà đánh đấm tứ tung như một chiếc xe thiết giáp, bắt được ai thì nên cho một quyền đầy thô bạo.
Đương nhiên, số lượng học viên công kích Sở Quốc Thiên quá nhiều, trên người anh cũng không thể tránh khỏi bị vô số nắm đấm tấn công. Nhưng điều khiến người ta kinh hoàng chính là Sở Quốc Thiên dường như không có cảm giác đau đớn, mặc kệ những người đó đánh lên người mình.
Mới đầu, còn có một ít học viên không rõ nội tình, nhưng dần dà, bọn họ cũng cảm giác được có gì đó không bình thường. Mắt thấy số lượng học viên phòng ngự bên bọn họ càng ngày càng ít, rốt cuộc bọn họ cũng thấy sợ hãi.
Nói đến đánh thì không ai có thể chịu đựng được một cú đấm của Sở Quốc Thiên.
Nói đến đánh trả thì không ai có thể gây thương tích cho Sở Quốc Thiên. Đây... Quả là dị thường mà!
Hoàng Thế Vũ cũng thấy vậy, nhưng nước đã đổ đi làm sao hốt lại cho đầy? Cho dù hiện tại dừng tay lại, cũng không giải quyết được gì. Thay vì bị Sở Quốc Thiên đánh đến chết, chẳng bằng ông ta để đảm học viên kia tiêu hao thể lực của Sở Quốc Thiên.
Nghĩ như vậy, ông ta lập tức hung tợn nói: “Tiếp tục đánh cho tôi, tôi không tin thể lực của anh ta là vô tận, chỉ cần thể lực của anh ta cạn kiệt không thể chèo chống được nữa, thì như vậy chúng ta sẽ thắng lợi!”
Nghe được những lời này, tinh thần học viên võ đường vốn đang nản lòng thoái chí lập tức lại dâng cao tinh thần. Một lần nữa, các học viên võ đường liều mạng lao về Sở Quốc Thiên. Lần này, bọn họ không chỉ dùng tay không đánh mà cầm đủ loại vũ khí.
Trong khoảnh khắc đó, tình hình tại chỗ càng thêm phức tạp. Dường như cả hai bên đều không muốn sống, nhìn thấy cơ hội thì lập tức lao tới đánh đổi phương.
Thật ra Sở Quốc Thiên cũng không sợ khi đối mặt với vũ khí lạnh băng trên tay các học viên này. Nhưng anh cũng không muốn biểu hiện quá khác người làm ngu khác hoảng sợ. Cho nên khi có học viên cầm vũ khí đánh về phía anh, anh vẫn sẽ cố tình tránh đi.
Nhưng dù vậy, cũng không có một học viên nào có thể đả thương được Sở Quốc Thiên. Trái lại là bọn họ và tinh thần chiến đấu của họ càng ngày càng sa sút. Đa số đều đã bị Sở Quốc Thiên đánh ngã lăn trên đất, vẫn chưa bò dậy nổi.
Nhìn trên mặt đất càng ngày càng nhiều người bị thương. Mà Sở Quốc Thiên tựa như một vị chiến thần, càng đánh càng hăng, đám người Hoảng Thế Vũ bất giác nổi da ga cả lên.
Bọn họ không thể nào ngờ tới tất cả học viên võ đường đều xuất chiêu, nhưng cũng không ai có thể gây tổn thương cho Sở Quốc Thiên một chút nào. Đây... Quả thật quá đáng sợ.
Hoàng Thế Vũ biết nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng học viên mà ông ta cực khổ bồi dưỡng đều sẽ bị đánh bại. Họ đều là những tay cốt cán của nhà họ Hoàng, nếu họ thật sự gặp bất trắc gì, vậy thì võ đường Hoàng Hà cũng sẽ chịu thua thiệt.
Càng nghĩ càng thấy sợ, ông ta nghiến chặt răng. Lập tức tìm đúng một khoảng trống nhanh chóng tấn công về phía Sở Quốc Thiên, theo sau ông ta còn có một đám người nữa.
Đám người này, hoặc là huấn luyện viên của võ đường, hoặc là là thành viên cấp cao của nhà họ Hoàng, võ công bọn họ không kém gì Hoàng Thế Vũ. Cho nên dưới đòn phối hợp tấn công của bọn họ, đều khiến cho người ta cảm thấy mở mang tầm mắt.
Cô Sở thấy vậy không nhịn được nói với bà lão bên cạnh: “Bà ơi, bà cảm thấy người kia có thể thắng không?”
“Tất nhiên rồi, người kia thân thủ cao cường, cho dù là bà già này đối đầu với anh ta, cũng không nắm chắc được phần thắng. Sở dĩ đến bây giờ anh ta vẫn còn chơi đùa với bọn họ, cũng là vì muốn từ từ tra tấn người nhà họ Hoàng, khiến cho bọn họ chậm rãi cảm nhận được sự tuyệt vọng thôi.” Bà lão nhìn thoáng qua Sở Quốc Thiên với ánh mắt sâu xa.
“Cái gì?” Cô Sở kinh ngạc. Nhưng chỉ ngay sau đó, một ánh nhìn trước nay chưa từng có lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp của cô.
Anh chỉ lớn hơn mình vài tuổi, lại kiến bà lão có thể kiêng dè như vậy. Xem ra, lai lịch của anh thực sự không đơn giản.
Quả nhiên, giống y những gì bà lão dự đoán, sau khi Sở Quốc Thiên nhìn thấy đám người này ra tay, trên mặt rất cuộc cũng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, tựa như đã chờ rất lâu giờ phút này.