*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Sở Quốc Thiên, anh đang nói bậy bạ cái gì gì đó, anh có biết mình đang làm gì không!” Lâm Thanh Di muốn phát điên, cô không ngờ vào lúc này Sở Quốc Thiên còn nhúng tay vào đưa quyết định thay cô. Rõ ràng đây không phải là anh đang đẩy cô vào hố lửa sao?
“Thanh Di, tin tôi đi, tôi sẽ không để em phải thất vọng đâu.” Sở Quốc Thiên khẽ dỗ dành.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Sở Quốc Thiên, Lâm Thanh Di không khỏi nhíu mày, Sở Quốc Thiên tuy rằng vừa mới trở về chưa được mấy ngày, nhưng anh ấy thật sự đúng là không khiến cho cô phải thất vọng.
Nhưng lần này Vương Tuấn Anh rõ ràng là đã chuẩn bị từ trước, mục đích của anh ta là để công bố cho mọi người chứng kiến tất cả, Sở Quốc Thiên lấy đâu ra tự tin để nói mấy câu này vậy?
“Được rồi được rồi, nếu đã đồng ý rồi thì chúng ta chuẩn bị đi thôi.” Thấy đã muộn, Lâm Văn Sang vội vàng thúc giục hai người họ.
Kỳ thực thì anh ta không phản đối việc Sở Quốc Thiên đi cùng mình, nhiệm vụ của anh ta là phải thuyết phục Lâm Thanh Di, hiện giờ còn có sự giúp đỡ của Sở Quốc Thiên nữa anh ta rất nóng lòng được hưởng thành quả của mình.
Thế nhưng Sở Quốc Thiên không hề vội vàng, anh khoát tay nói: “Anh cho chúng tôi biết địa chỉ đi, giờ chúng tôi phải đón Bảo Nhi tan học trước đã.”
“Không cần đâu, hôm nay bố mẹ tôi đã về và đón Bảo Nhi về nhà rồi.”
Ai dè lúc này Lâm Thanh Di lạnh lùng đáp lại như vậy.
“Đúng vậy, bà nội đã sắp xếp chu toàn cả rồi.” Lâm Văn Sang cười cười, bổ sung một câu.
Vì vậy Sở Quốc Thiên cũng không phí lời nữa, chờ đến Lâm Thanh Di chuẩn bị xong xuôi, bọn họ sẽ cùng nhau bước ra khỏi Bệnh viện Đông y Lâm Thị.
“Ái chà chà, anh rể cũng đã đến rồi này! Anh cũng muốn đi à?”
Đúng lúc ba người Sở Quốc Thiên vừa mới đến bãi đậu xe để chuẩn bị lên xe, đột nhiên có một giọng nói quái gở vang lên.
Sở Quốc Thiên nghe thấy giọng nói đó thì quay sang nhìn, phát hiện ra Lâm Hiểu My đang ngồi ở ghế lái nhìn mình cười cợt, bên cạnh cô ta còn có đám con cháu nhà họ Lâm nữa.
Sở Quốc Thiên cau mày, trong lòng linh cảm không lành, Lâm Hiểu My thấy Sở Quốc Thiên không nói gì, cô ta lại cười xấu xa nói: “Anh rể này, thật sự xin lỗi anh, chúng ta không thể ngồi chung xe với nhau được đâu, nếu không thì em đưa cho anh ít tiền, anh gọi taxi đi đi.”
Lời nói của Lâm Hiểu My khiến sắc mặt Lâm Thanh Di tối sầm lại, cô không hài lòng nói: “Nếu Sở Quốc Thiên không đi thì chị cũng không đi đâu.”
Nghe vậy không ai dám giễu cợt Sở Quốc Thiên nữa, nhưng không ai muốn nhường ghế cho anh cả.
Nhìn thấy Lâm Thanh Di chuẩn bị quay lưng rời khỏi đây, Sở Quốc Thiên vội vàng nói: “Thanh Di, em cứ đi cùng bọn họ đi, tôi sẽ tới ngay”
Lâm Thanh Di sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Sở Quốc Thiên, trong lòng không khỏi rung động, sau đó cô hốt hoảng lên xe...
Vèo...
Chiếc xe nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của anh, Sở Quốc Thiên trầm tư một lát, sau đó lấy điện thoại di động ra: “Bệnh viện Đông y Lâm thị, đưa một chiếc xe qua đây!”
Hai mươi phút sau, tại khách sạn Hoan Châu, một chiếc Rolls Royce màu đen treo biển số đặc biệt dừng lại ở cửa.
“Anh Sở à, anh thực sự không cần tôi đi cùng sao?” Trên ghế lái, một người đàn ông đầu trọc nhìn Sở Quốc Thiên ngồi ở phía sau, cười khà khà hỏi một câu.
“Phắn đi.” Nghe câu nói của Trương Hùng, Sở Quốc Thiên tức giận chửi một câu, sau đó nhanh chóng xuống xe.
Vốn dĩ anh chỉ muốn Trương Hùng gửi bừa một chiếc xe qua đây cho anh khỏi đi bộ, nhưng anh thật sự không thể ngờ rằng tên này lại lái thẳng một chiếc ô tô hạng sang như vậy qua đây, hơn nữa còn đích thân anh ta lái đến.
Bây giờ ở Hoan Châu không ai là không biết Trương Hùng là người đại diện phát ngôn của anh, nếu Trương Hùng bị người ta nhận ra, chẳng phải anh cũng sẽ bị bại lộ sao?
Nhìn thấy bóng lưng của Sở Quốc Thiên đi khỏi, vẻ mặt của Trương Hùng rất bất đắc dĩ, sau khi lắc đầu xong, anh ta lại khởi động xe, nhanh chóng lái xe rời khỏi hiện trường.
Tất nhiên, mặc dù Trương Hùng đã lái xe đi khỏi nhưng anh ta đã để lại một nhóm nhân viên lễ đang há hốc mồm.
Sở Quốc Thiên cũng chịu, không còn cách nào khác đành phải mở miệng hỏi: “Xin hỏi Vương Tu Anh đang tổ chức bữa tiệc ở đâu vậy?”
Nghe thấy anh lên tiếng, một trong số đám nhân viên có ngoại hình rất chi là ngọt ngào phản ứng đầu tiên, cô ta lễ phép đáp: “Ngài là khách mà cậu Vương mời sao a? Xin mời ngài đi theo tôi!”
Nhân viên lễ tân dẫn đường ở phía trước, nhưng trong lòng hoang mang tột dộ, tuy rằng trông Sở Quốc Thiên có khí chất không hề tầm thường, nhưng quần áo anh đang mặc lại rất đỗi bình thường, nhìn không ra anh là một doanh nhân thành đạt chút nào.
Nhưng ngay sau đó, cô ta đã phủi đi những suy nghĩ vớ vẩn trong lòng, cho dù cô ta không tin đi chăng nữa thì sự thực là người ta vừa bước xuống xe sang, nhất định là nhân vật không để cho cô ta có thể chê vào đầu được.
Không lâu sau, với sự hướng dẫn của nhân viên lễ tân, Sở Quốc Thiên đến một phòng tiệc tên là “phòng Thanh Hiền”.
Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương tbên tai, nhìn xung quanh thì thấy cả căn phòng tiệc rực rỡ ánh đèn, đủ các loại thức uống và đồ ăn.
Những người nổi tiếng ở Hoan Châu đều túm năm tụm ba ở đây, một số thì thì thầm trò chuyện với nhau, hoặc là nếm thử đồ ăn, bầu không khí tổng thể bữa tiệc rất tao nhã và hài hòa.
Sở Quốc Thiên mặc quần áo bình thường bước vào phòng tiệc ngay lập tức thu hút vô số ánh nhìn và lời bàn tán xì xào xung quanh, nhưng anh không quan tâm, sau khi xác định được vị trí của nhà họ Lâm, anh liền sảng khoái đi tới.
Nhà họ Lâm chỉ là một dòng họ nhỏ, cho nên dù có thể tham gia yến tiệc của Vương Tuấn Anh thì họ cũng chỉ ở một góc hẻo lánh.
Đối tượng bắt chuyện với nhà họ Lâm đều là những người kinh doanh nhỏ và dòng họ nhỏ khác ở Hoan Châu, những người này là những người chẳng có gì nổi bật trong bữa tiệc, họ đến chỉ để đưa đám con cái của mình làm quen với các đối tượng trong những gia tộc lớn ở Hoan Châu.
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên rốt cuộc cũng đã đến nơi rồi, Lâm Thanh Di mới cảm thấy an tâm, vẻ mặt cô không chút biều cảm nhưng vẫn ra nghênh đón: “Sao anh lại tới?”
Hai mắt Sở Quốc Thiên sáng lên, anh phát hiện ra Lâm Thanh Di không biết từ lúc nào đã thay chiếc váy dạ hội màu tím, đường viền cổ áo hơi thấp lộ ra xương quai xanh và làn da trắng nõn.
“Em thật đẹp.” Sở Quốc Thiên hơi thất thần, theo bản năng nói một câu.
Trái tim Lâm Thanh Di run lên, gương mặt xinh đẹp của cô thoáng ửng hồng, nhưng ngay sau đó cô đã khôi phục lại dáng vẻ bình tính: “Anh mau đến đây đi.”