Sau khi Sở Quốc Thiên ra khỏi sân bay, đầu tiên là chạy đến nơi này, nhưng anh còn chưa có đến gần, liền từ xa nghe thấy bên trong phòng khám truyền đến âm thanh cãi nhau kịch liệt.
“Cô chủ, cô nghe lời ông chủ nói đi, hiện tại nhà họ Đặng đã nói rõ là muốn tìm mấy người Lâm Thanh Di để trút giận, nếu cô vẫn kiên trì giúp đỡ các cô ấy, chỉ sợ sẽ thật sự bị liên lụy đấy!” Một người đàn ông đứng tuổi trung niên khoảng năm mươi đứng ở cửa phòng khám, vừa khuyên nhủ vừa nói với Uông Giai Kỳ ở trong phòng.
“Đừng nói nữa, Thanh Di là bạn của tôi, tôi sẽ không thấy chết mà không cứu, ông trở về chuyển lời lại với ông nội, chuyện này một mình tôi làm việc một mình tôi chịu trách nhiệm, sẽ không liên lụy ông!” Uông Gia Kỳ nghe xong, lạnh giọng đáp lại một câu. “Cô chủ..."
“Cút! Uông Gia Kỳ tôi đã sớm không còn là người nhà họ Uông, các người không có quyền can thiệp vào tự do của tôi, nếu như ông lại không đi, tôi sẽ liền gọi bảo vệ đến!”
“Cô chủ, nếu cô vẫn không nghe khuyên bảo, vậy thuộc hạ phải đắc tội rồi!” Người đàn ông trung niên thấy Uông Gia Kỳ không hiểu chuyện, sau khi trầm giọng nói một câu, liền tiến vào trong phòng.
Sắc mặt Uông Gia Kỳ biến đổi, vội vàng ngăn lại đường đi của ông ta: “Ông muốn làm gì, đi ra ngoài cho tôi!”
Nhưng người đàn ông trung niên đương nhiên không phải người thường, chỉ nhẹ nhàng động một chút vào Uông Gia Kỳ, liền đã đẩy Uông Gia Kỳ qua một bên.
Mắt thấy người đàn ông trung niên sắp vọt vào được trong phòng bệnh của Lâm Thanh Di, Uông Gia Kỳ lập tức liền nóng nảy, vào lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng hét phẫn nộ: “Đứng lại!”
“Sở Quốc Thiên, anh rốt cuộc cũng đã trở về?” Sắc mặt Uông Gia Kỳ vui vẻ, theo bản năng hô lên một tiếng.
Người đàn ông trung niên tựa hồ cũng nhận ra Sở Quốc Thiên, sau khi ông ta hơi sửng sốt, liền nhanh chóng phục hồi lại dáng vẻ: “Sở Quốc Thiên, đây là việc nhà của nhà họ Uông chúng tôi, cậu muốn xen vào việc của người khác à?”
“Lâm Thanh Di là vợ của tôi, ông cảm thấy tôi là đang xen vào việc của người khác không?” Sở Quốc Thiên lạnh giọng hỏi.
Sắc mặt người đàn ông trung niên cứng đờ, ông ta hung hăng trừng mắt liếc nhìn Sở Quốc Thiên một cái: “Sở Quốc Thiên, hôm nay có thể tôi không động đến Lâm Thanh Di, nhưng cậu phải biết rằng, cậu bảo vệ được cô ta nhất thời, lại không bảo vệ được cô ta mọi chuyện!” Nói xong, ông ta liền sải bước rời khỏi phòng khám.
Sở Quốc Thiên cũng không ngăn lại, anh biết tên đàn ông trung niên này chỉ là một người làm không quan trọng gì mấy, không cần thiết phải trì hoãn thời gian.
Nhìn bóng dáng người đàn ông trung niên rời khỏi, sắc mặt Uông Gia Kỳ hiện lên một tầng chua xót, cô ấy tràn đầy lo lắng nói: “Sở Quốc Thiên, vậy phải làm sao bây giờ đây, Thanh Di sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Yên tâm, có tôi ở đây, ai cũng không thể động vào cô ấy!” Sở Quốc Thiên nói xong liền lập tức đi vào phòng bệnh.
Nơi phòng bệnh của Lâm Thanh Di, chính là gian phòng lúc trước cô xảy ra tai nạn xe cộ được Sở Quốc Thiên ôm vào, bất quá lúc này, trong phòng bệnh ngoại trừ cô còn có Triệu Mai Hương nằm đó, mà Lâm Minh Quang đang ngồi bên cạnh hai mẹ con, cau mày.
“Bố, con đã trở về.” Sở Quốc Thiên đẩy cửa đi vào, đầu tiên là liếc mắt nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của hai mẹ con một cái, ngay sau đó liền nhẹ giọng chào hỏi với Lâm Minh Quang.
Lâm Minh Quang chỉ thở dài một tiếng, cũng không nói lời nào.
Sở Quốc Thiên cũng không để ý, sau khi cười cười, liền bắt đầu kiểm tra thương thế của hai mẹ con.
Thật ra tình huống của Triệu Mai Hương còn tốt hơn, cũng không hôn mê, chẳng qua là do thân thể quá suy yếu nên đã ngủ, mà Lâm Thanh Di lại nghiêm trọng nhiều hơn.
Bởi vì bản thân cô so với Triệu Mai Hương bị thương nặng hơn, hơn nữa trong quá trình phẫu thuật của cô lại bị người nhà họ Đặng ngăn cản, cho nên tình huống hiện tại rất không lạc quan.
Sở Quốc Thiên không dám chậm trễ, sau khi vội vàng trị liệu một phen, liền viết một đơn thuốc, để cho Uông Gia Kỳ hỗ trợ bốc thuốc.
Uống Gia Kỳ đối với y thuật của Sở Quốc Thiên tuyệt đối là tin tưởng không hề nghi ngờ, cho nên sau khi được Sở Quốc Thiên phân phó, liền vội vàng đi làm theo.
Không bao lâu sau cô ấy liền bưng ra một chén thuốc đông y nóng hầm hập đi vào phòng bệnh, sau khi Sở Quốc Thiên tiếp nhận, thổi thổi, liền chậm rãi đút từng ngụm cho Lâm Thanh Di uống.
Lâm Thanh Di uống xong chén thuốc, sắc mặt vốn dĩ đang trắng bệch rốt cuộc cũng khôi phục được vài phần hồng nhuận, không bao lâu sau lông mi cô liền run rẩy, chậm rãi mở mắt ra.
“Thanh Di, em tỉnh rồi, cảm giác thấy thế nào?” Sở Quốc Thiên thấy thế, dịu dàng hỏi một câu.
Lâm Thanh Di nhìn thấy Sở Quốc Thiên, trong mắt hiện lên một vài phần phức tạp, lúc trước cô cũng đã tỉnh vài lần, cũng đã nghe nói là Sở Quốc Thiên cứu cô.
Liếm liếm cánh môi khô khốc, khi cô đang muốn nói chuyện, kết quả lại