*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sở Quốc Thiên khiến tất cả đều yên tĩnh lại. Ai nấy đều vô cùng sững sờ mà hướng về phía anh.
Uông Giai Kỳ là người phản ứng lại đầu tiên, cô ấy nhìn Sở Quốc Thiên, sau trách móc:
“Sở Quốc Thiên, anh đừng có nói bừa!”
Ngô Đức Thịnh thì tỏ vẻ đầy giễu cợt:
“Nhóc con, mặc dù tôi đúng là rất muốn có người giúp mình, nhưng người ấy cũng sẽ chẳng phải là anh đâu.”
Dưới cái nhìn nghi ngờ cùng những lời trào phúng, Sở Quốc Thiên cũng chẳng giải thích thêm gì, anh ta chỉ đơn giải nhìn về phía Trần Đức Sinh, nói thật trịnh trọng:
“Anh Trần, anh cần gì ở nơi này nhiều lời, vô nghĩa. Sao không để tôi thử một chút?”
Nếu như có người quen Sở Quốc Thiên đứng ở đây, nhìn thấy cảnh tượng này, hẳn là người đó sẽ kinh khiếp luôn ấy chứ. Đường đường là Thần y tối cao vời vợi, chẳng biết có biết bao nhiêu kẻ tại to mặt lớn muốn xin anh rủ lòng thương ra tay chữa trị còn chẳng được ban phát chút cơ hội nào đây. Thế mà, bây giờ Sở Quốc Thiên chủ động nói mình sẽ cứu người, người ta lại còn xem nhẹ anh nữa.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Sở Quốc Thiên, Trần Đức Sinh chau mày, hỏi:
“Cậu là ai?”
“Anh ấy tên là Sở Quốc Thiên, là trợ lý vừa mới đến của chúng tôi.”
Ngô Đức Thịnh thấy thế, bèn đáp lời một chút, hoàn toàn quên mất nãy giờ mình hằng còn dáng vẻ run lẩy bay.
Trần Đức Sinh nghe thấy thế, mặt mày lập tức tối lại, nhìn Sở Quốc Thiên, nổi giận đùng đùng mắng:
“Đồ điên, cậu đang đùa cợt tôi đấy ư? Ngay cả bác sĩ chính quy cũng không phải, thì dựa vào đâu mà cậu cam đoan có thể trị được hết bệnh cho con tôi?”
Đối mặt với những con người cứ nghi ngờ và giễu cợt mình, Sở Quốc Thiên chỉ cười hờ hững
“Kẻ cứu được người đầu nhất định phải là bác sĩ. Nếu như chỉ bác sĩ mới cứu được con ông, thì con gái của anh đã không trở thành tình trạng như thế này rồi.”
Cảm nhận được ánh mắt của Sở Quốc Thiên, không chỉ có Ngô Đức Thịnh mà cả Uông Giai Kỳ cũng thấy mặt mình đỏ cháy lên. Dù ngoài miệng vẫn chưa nói, nhưng trong lòng họ đã hướng hình tượng Sở Quốc Thiên thành kẻ với cái mũi hếch thẳng lên trời rồi.
Nhưng mà, Sở Quốc Thiên vẫn cứ tiếp tục nói rằng:
“Anh Trần, con gái anh hiện thời dù chỉ một giây cũng không thể chậm trễ hơn nữa. Tôi rất có lòng tin để nói với anh, rằng tôi sẽ giúp con gái anh trở nên khỏe mạnh. Sau này, con bé cũng sẽ không cần phải chịu đựng sự khổ sở bởi những thứ này nữa!”
Giọng của Sở Quốc Thiên cũng chẳng oang oang vang vọng, nhưng khi tại Trần Đức Sinh nghe thuận rồi, lại khó tránh khỏi có phần dao động. Anh ta suy nghĩ hồi lâu, dò hỏi:
“Nếu như cậu trị mà con tôi không bớt thì tính sao?”
“Nếu không trị khỏi bệnh cho con gái anh, anh cứ tùy nghi xử trí tôi. Nhưng nếu như tôi chữa khỏi cho con gái anh, anh phải đồng ý với tôi một điều kiện”
Sở Quốc Thiên cười, anh ấy biết rõ Trần Đức Sinh đã bắt đầu có vài phần tin tưởng rồi.
“Cậu nói đi! Chỉ cần cậu có thể trị khỏi cho con gái tôi. Dù có bảo tôi đưa hết gia sản cho cậu tôi cũng cam lòng!”
Trần Đức Sinh nghiêm mặt cam đoan:
“Có điều, nếu như cậu dám làm trò với tôi. Thì tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!”
“Gia sản thì tôi cũng không cần thiết."
Sở Quốc Thiên chỉ cười cười phẩy phẩy tay:
“Yêu cầu của tôi cũng rất đơn giản thôi. Chỉ cần tôi trị khỏi cho con gái anh, thì anh lập tức rút lại đơn tố bác sĩ Ngô, và cả Bệnh viện Đông y Lâm thị, anh thấy sao?”
Cái gì cơ?
Mọi người nghe thấy thế thì chẳng thể tin nổi mà nhìn Sở Quốc Thiên.
Uông Giai Kỳ có nghĩ sao cũng không ngờ đến được rằng thế mà điều kiện của Sở Quốc Thiên lại là cái này. Trong phút chốc cô ấy hoàn toàn không hiểu được, rốt cuộc Sở Quốc Thiên đang có mưu đồ gì đây.
Mà sắc mặt của Ngô Đức Thịnh lại càng thêm vi diệu hơn nữa. Anh ta nhìn trận trận Sở Quốc Thiên, giống như muốn nhìn thấu vào trong xem Sở Quốc Thiên có phải người có nhân cách cao thượng như vậy không, lấy đức báo oán.
Cho dù là Trần Đức Sinh cũng bởi nghe được yêu cầu của Sở Quốc Thiên mà kinh ngạc. Anh ta chỉ hơi ngẫm nghĩ một lát, lập tức gật đầu đồng ý:
"Không thể không nói đấy, lời của cậu thực sự khiến tôi rất kinh ngạc. Những tay bác sĩ rởm này mới này đối xử với cậu như thế, mà cậu vẫn vì họ mà suy nghĩ. Với cung cách hành xử này, ừm, tôi quyết định cho cậu thử một lần vậy!”
“Vậy tôi cũng bắt đầu đây."
Sở Quốc Thiên cũng chẳng lộ ra chút băn khoăn nào. Ngay sau khi thấy Trần Đức Sinh gật đầu đồng ý, lập tức tỏ ý với anh ta rằng hãy để cô bé nằm yên trên giường bệnh.
“Khụ khụ khụ..."
Chẳng ngờ rằng, cô bé nhỏ đang được ôm trong ngực vừa rời khỏi người Trần Đức Sinh chút thôi đã lập tức lên cơn hen ho kịch liệt. Thậm chí, người cô bé cũng co quắp lại với nhau.
Sắc mặt Trần Đức Sinh thay đổi, theo bản năng muốn ôm lấy con gái, nhưng lại bị Sở Quốc Thiên kịp thời ngăn lại:
“Giao cho tôi đi. Anh cứ yên tâm.” Sở Quốc Thiên vừa nói vừa nhanh chóng điểm lên cổ cô bé con một cái, trong nháy mắt, cô bé đã chẳng ho khan thêm nữa, liền sau đấy, hàng mi cô bé chớp chớp thêm vài lần, rồi dần chìm vào giấc ngủ say.
Trần Đức Sinh thấy vậy thì không khỏi nhướng mày lên một cái, ngay khi anh ta nhận ra vẻ mặt của Uông Giai Kỳ và Ngô Đức Thịnh cũng mờ mịt y hệt như thế, trong lòng cảm thấy khó hiểu, và thêm cả đôi phần nóng nay.
Nhưng chẳng đợi anh ta lên tiếng, thì lại tiếp tục nhìn thấy Sở Quốc Thiên lây ra một bộ kim châm cứu chẳng biết lấy từ đâu ra, nhanh như chớp đâm vào người con gái mình.
“Cậu..."
Động tác của Sở Quốc Thiên khiến Trần Đức Sinh ngớ cả người, theo bản năng muốn nhổm lên ngăn cản, nhưng chỉ vừa lên tiếng, lại bị Uông Giai Kỳ vươn tay ra ngăn lại.
Thật ra thì, ban nãy Uông Giai Kỳ cũng sợ hết cả hồn đấy chứ. Cô ấy chẳng rõ Sở Quốc Thiên rốt cuộc đang sử dụng phương pháp gì, anh ta chỉ là tiện tay điểm vào một chỗ, đã khiến bệnh nhân lập tức ngủ say như vậy.
Nhưng khi cô ấy nhìn thấy Sở Quốc Thiên châm kim vào người bệnh nhân với kỹ thuật như một nghệ nhân như thế, trong lòng cô ấy đã hoàn toàn rung động.
Động tác tay của Sở Quốc Thiên rất nhanh, nhanh đến mức mà mắt cô ấy sắp chẳng thể theo kịp nữa. Nhưng phương pháp này nhìn thỉ tưởng như chỉ lộn xộn châm cho có, khi do Sở Quốc Thiên thực hiện lại tỏa ra khí chất như một lẽ hợp lý hiển nhiên.
Nhất thời, Uông Giai Kỳ thậm chí còn hoài nghi rằng liệu Sở Quốc Thiên có đang thực sự chữa bệnh hay không, hay anh ta đang giỡn chơi, đang diễn ảo thuật. Bởi nếu không phải, thì người bình thường ai lại có thể chơi đùa với kim châm cứu trong tay mình như thế?
“Được rồi.”
Chẳng biết đã qua bao lâu, chỉ thấy Sở Quốc Thiên bỗng thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng thốt lên một câu.
Trong lòng ba người giật thót một cái, theo bản năng nhìn về phía cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh. Kết quả vẫn chỉ nhìn thấy cô bé hãy còn ngủ mê man, chẳng có dấu hiệu nào là sẽ tỉnh lại.
Dường như cảm nhận được sự ngờ vực của ba người, Sở Quốc Thiên khẽ cười mà nói:
“Không cần nóng vội. Chưa đến năm phút, bệnh nhân sẽ tỉnh lại.”
“Sở Quốc Thiên, cô bé... cô bé khỏi thật rồi ư?”
Uông Giai Kỳ là người phản ứng lại đầu tiên, nhìn Sở Quốc Thiên mà hỏi một câu. Trần Đức Sinh và Ngô Đức Thịnh tương tự như thế, dù không lên tiếng, nhưng sự khẩn trương trên mặt đã biểu lộ rõ tất cả những thấp thỏm trong lòng.
"Ừ."
Sở Quốc Thiên chẳng nói gì thêm mà chỉ gật đầu. Anh ấy lại như nhớ đến cái gì đó, nhìn sang Uông Giai Kỳ nói rằng:
“Bác sĩ Uông, thế bây giờ tôi đã tan làm được chưa?”
Uống Giai Kỳ sửng sốt đôi chút, cô ấy nhìn đồng hồ đeo tay theo bản năng, nhận ra quả thật đã đến giờ tan làm, bèn gật đầu nói:
“Ừ, anh tan làm được rồi."
Sở Quốc Thiên có được câu trả lời như ý, lập tức rời khỏi. Nào biết, Ngô Đức Thịnh thế mà bước lên trước chặn đường anh ấy lại:
“Này nhóc, cậu không biết là nếu không chữa khỏi thì sẽ phải ở lại đây