Mọi chuyện diễn ra rất nhanh chóng, khắp học viện y học đã truyền tai nhau chuyện Hồng Giang Bách ỷ mạnh hiếp yếu.
Cũng y như lời Triệu Thiên Hoằng đã nói, nhà họ Nam Cũng không chẳng hề ra mặt để đảm bảo cho Hồng Giang Bách, dù sao, loại chuyện này vốn đã chẳng hay ho gì rồi, một khi lên tiếng bảo vệ cho Hồng Giang Bách thì như vậy nhà họ Nam Cũng cũng sẽ bị người ta lên án, rõ ràng loại chuyện chỉ có lỗ chứ không có lãi này bọn họ sẽ không làm.
Thế nhưng sau khi trải qua chuyện này thì cả học viện y học đều biết đến tiếng của câu Sở, đều đoán già đoán non rằng không biết cậu Sở là vị tai to mặt lớn nào mà lại có thể vả mặt Hồng Giang Bách ngay trước bàn dân thiên hạ như thế mà vẫn còn có thể toàn thân trở ra.
Khách sạn Hồng Vân.
Sau khi ba người Sở Quân Thiên rời khỏi phòng học thì cũng nhau về lại phòng của Triệu Thiên Hoằng.
“Cậu Sở, trước đó tôi có dò la được chút tin tức, là liên quan đến Y Dược Thanh Di.” Triệu Thiên Hoằng chế một bình trà cho Sở Quân Thiên, chần chừ lên tiếng.
Sở Quân Thiên cũng chẳng hề ngoài ý muốn rằng Triệu Thiên Hoằng sẽ chủ động đi tìm hiểu tin tức, dù sao Triệu Thiên Hoằng cũng chỉ là muốn khiến chuyện lớn hóa thành chuyện nhỏ chứ chẳng hề có tâm tư xấu xa nào khác.
Thế nên anh chỉ trầm ngâm trong một thoáng, thế rồi mới cười nhạt đáp rằng: “Mời ông nói.
Triệu Thiên Hoằng thấy Sở Quân Thiên không tỏ vẻ bất mãn gì thì trong lòng cũng được thả lỏng phần nào, ông ta bèn nhẹ giọng nói rằng: “Theo tôi biết được, nhà họ Nam Cung bây giờ hiện đang tổ chức lại sức người, chuẩn bị điều đi Hoan Châu để đối phó với Y Dược Thanh Di, trông khí thế của bọn họ có vẻ như là tình thế bắt buộc!”
Sở Quân Thiên hiểu rõ mà gật gật đầu, anh lập tức cười khẽ đáp lời: “Vậy bây giờ ông có còn cảm thấy tôi tới đây là chuyện bé xé ra to hay không?”
Vốn là ông ta quả thật từng nghĩ định bảo cho nhà họ Nam Cung một tiếng, dù sao ông ta cũng chẳng phải là kẻ ăn cháo đá bát, thế nhưng sau khi tìm hiểu được tin tức tới giờ thì ông ta đã thay đổi lại cách nhìn, biết rằng nếu mình làm như vậy thật thì đúng là giúp người làm xấu.
Thế nhưng dù rằng đã có được lựa chọn về vị trí song trong lòng ông ta vẫn có phần nào đó thấy xót xa, ông ta biết, nhà họ Nam Cung đã thay đổi rồi, sẽ chẳng còn là nhà họ Nam Cung mà ông ta biết trước đây nữa.
Sở Quân Thiên nhìn thoáng qua Triệu Thiên Hoằng, anh thản nhiên nói rằng: “Ông cũng đừng quá đau lòng, cứ như tôi đã nói trước đó, có một số chuyện không phải là ông muốn thì có thể xoay chuyển được. ở chỗ này đa sầu đa cảm thì chẳng bằng im lặng đừng một bên xem kịch cho rồi.”
Triệu Thiên Hoằng rùng mình, ông ta kiên trì nói: “Cậu Sở này, cậu quyết định sẽ xử lý nhà họ Nam Cung như thế nào?”
“Quyết định cụ thể thì tôi vẫn phải xem xem biểu hiện tiếp theo của nhà bọn họ là như thế nào, trước mắt đây, vẫn cần phải phiền toái ông giúp tôi làm chút chuyện.” Sở Quân Thiên nói rồi đưa cho Triệu Thiên Hoằng một danh sách.
Triệu Thiên Hoằng xem xong thì chấn chỉnh lại sắc mặt, hỏi: "Khi nào thì cậu cần?”
“Càng nhanh càng tốt.” Sở Quân Thiên nói rồi đứng dậy, song anh chỉ mới đi tới cửa thì chợt dừng bước, quay đầu lại bảo: “Triệu Thiên Hoằng, ông có quen biết Nam Cung Văn không?”
Nam Cung Văn chính là học trò dòng chính của nhà họ Nam Cung, mà mâu thuẫn giữa anh và nhà họ Nam Cung cũng chính bởi Nam Cung Văn dẫn phát mà ra, cho dù không có chuyện của Nam Cung Văn thì nhà họ Nam Cung vẫn sẽ có ý định điều chế phương thuốc, thế nhưng anh cảm thấy tốt nhất vẫn nên làm cho rõ ràng mọi chuyện.
Việc nhỏ cũng phải ráng sức làm, không chỉ thế mà còn phải làm hết sức.
“Nam Cung Văn tôi có quen biết, địa vị của cậu ta ở nhà họ Nam Cung rất đặc thù, hơn nữa bản thân lại có kỹ thuật chữa bệnh không hề tầm thường, lại thêm đã từng có biểu hiện xuất sắc tại hội thảo nghiên cứu y học, thế nên rất được nhà họ Nam Cung coi trọng, thế nhưng với nhân phẩm của người này thì tôi lại không tán thành cho lắm. triệu Thiên Hoằng ngẫm nghĩ rồi nói.
“Thế có khi ông cũng đã từng nghe đến chuyện trước kia anh ta bị tôi đánh tàn phế rồi chứ?” Sở Quân Thiên nói.
“Có nghe rồi, thế nhưng cũng rất rõ ràng. Triệu Thiên Hoằng nói tới đây thì chợt như bật nhớ ra chuyện gì đó, vội vàng nói gấp: "Đúng rồi cậu Sở này, Nam Cung Văn có một bề trên tên là Nam Cung Đông Nghiêm, là một trong những lãnh đạo chủ chốt trong hội thảo nghiên cứu và thảo luận y học lần này, đến khi đó cậu có thể sẽ chú ý nhiều đến người này một chút.
“Được, tôi biết rồi.” Sở Quân Thiên nhẹ giọng nhẩm lại một lần rồi bước ra khỏi phòng.
Chờ đến khi Sở Quân Thiên hoàn toàn đi khuất rồi Triệu Lạc Dĩnh mới không kiềm chế nổi hiếu kỳ đang dâng trào trong lòng nãy giờ nữa, cô ta cất tiếng hỏi: “Ông nôi, cái cậu Sở này là ai vậy ạ?”
Cô ta cũng chẳng phải là người có tính tò mò quá sâu sắc, có điều là biểu hiện ngày hôm nay của Sở Quân Thiên và cả thái độ tôn kính của ông nội đối