Đối mặt với chất vấn của Sở Quốc Thiên, Thạch Hồng Phúc không biết trả lời như thế nào.
Ông ta sống hơn nửa đời người rồi, còn chưa bao giờ cảm thấy bất lực như hôm nay, hơn nữa đối phương còn là một người người trẻ tuổi.
Chỉ là, nếu như không tới xin tha thứ, nhà họ Lý có lẽ thật sự sẽ bị giết, dù sao, với thực lực của Sở Quốc Thiên, người bình thường không thể đánh lại.
Trước khi tới đây, ông ta đã điều tra về Sở Quốc Thiên, các thông tin đều rất bình thường, chính vì như thế, ông ấy mới cảm thấy Sở Quốc Thiên có địa vị rất lớn, thậm chí còn vượt xa dòng họ của ông ta!
Nhìn Thạch Hồng Phúc lúng túng đứng cạnh Sở Quốc Thiên như một đứa trẻ làm sai, Lý Phát Nhân thật sự không nhịn được nữa, liền nói: “Sở Quốc Thiên, Thạch lão là người ở Yên Kinh, chi bằng... Chuyện này kết thúc thôi được không?"
“Kết thúc?” Sở Quốc Thiên nghe vậy, không dám tin nói: “Bà ngoại, người bà đang nói giúp là nhà họ Lý suýt chút nữa giết con gái đẻ với cháu gái của bà đấy ạ, sao bà có thể nói những lời này chứ"
“Nhưng... Nhà họ Lý không phải cũng bị báo ứng rồi sao? Bây giờ hai chân bọn họ đều bị tàn phế rồi, hẳn sẽ không đi làm chuyện ác nữa đâu?” Lý Phát Nhân thiếu tự tin nói.
“Bà ngoại, không phải cháu không nghe lời bà, chỉ là chuyện này quá lớn, cháu không muốn người nhà cháu mỗi ngày đều phải sống trong lo lắng đề phòng, cho nên, để cho xong chuyện, cháu thấy vẫn là nên diệt nhà họ Lý!” Sở Quốc Thiên trầm giọng nói.
“Đừng làm vậy!”
Nghe được những lời này, Thạch Hồng Phúc vội vàng hét lên một tiếng, ông ta run rẩy, nhanh chóng cầu xin nói: “Cậu Sở, Lý Hạ Thiên nhà họ Lý là lính của tôi, tôi biết bản tính của cậu ta không hề xấu, lần này bọn họ cũng coi như bị trừng phạt rồi, sau này tuyệt đối không dám đụng đến cậu nữa!”
“Nếu cậu không tin, tôi có thể dùng tính mạng mình đảm bảo, nhất định sẽ không cho bọn họ làm những chuyện có lỗi với cậu, coi như Thạch Hồng Phúc tôi cầu xin cậu!” Nói xong, hai chân Thạch Hồng Phúc mềm nhũn, “Bịch” một tiếng quỳ xuống.
Ầm!
Tuy là mọi người đã quen với sự lạnh nhạt của Sở Quốc Thiên, nhưng họ lại không nghĩ tới Thạch Hồng Phúc cũng giống những người kh quỳ trước mặt Sở Quốc Thiên.
“Thạch lão, ông làm gì vậy, mau đứng lên... Lý Phát Nhân sợ hãi, muốn đi đỡ Thạch Hồng Phúc, nhưng lại bị chính đối phương ngăn cản.
"Cậu Sở, tôi biết cậu chính là ông chủ thực sự của Y dược Thiên Di, cũng biết cậu là thần y có tiếng ở trong ngoài vùng, vẫn là xin cậu rộng lòng không chấp kẻ hèn mọn, tha cho nhà họ Lý lần này!” Thạch Hồng Phúc nói xong, dập đầu lạy ba cái thật mạnh.
Nhưng lần này, lại không có ai ngăn cản ông ta, bởi vì đã bị những lời ông ta nói làm cho chấn động!
Thần y? Ông chủ thực sự của Y dược Thiên Di?
Chuyện này... Sao có thể chứ? Ngoại trừ Chu Chí Viễn đã quen anh từ lâu, còn lại con cháu người nhà họ Triệu tất cả đều như chết lặng.
Cũng không biết từ bao giờ, Lý Phát Nhân hoàn hồn, nắm lấy tay Sở Quốc Thiên, tràn đầy kích động nói: “Sở Quốc Thiên, những... Những điều cháu nói trước đây đều là thật sao?”
Bà không hề ngờ rằng, chuyện trước đây Sở Quốc Thiên nói với mình anh chính là ông chủ của Y dược Thiên Di là thật, hơn nữa chuyện càng làm cho bà ngạc nhiên chính là, trước đây Sở Quốc Thiên đánh bại đoàn đại biểu y học nước Lang. Được phong là thần y nước Viễn!
Lý Phát Nhân không phải là một người thích người giàu không ưa người nghèo, bằng không bà sẽ không ủng hộ Sở Quốc Thiên chống lại đám đông, nguyên nhân khiến bà ngạc nhiên là, Sở Quốc Thiên cũng không phải một tên vô dụng trong mắt mọi người, ngược lại là ông chủ của Y dược Thiên Di.
Có thể nói, Sở Quốc Thiên không thiếu tiền, chỉ cần anh muốn kiếm tiền, hoàn toàn có thể nhờ vào y thuật của mình, số tiền kiếm được cũng đủ để gia đình Lâm Thanh Di lo cơm ăn áo mặc trong tương lai.
Đối mặt với sự dò hỏi của Lý Phát Nhân, Sở Quốc Thiên nhẹ nhàng gật gật đầu, anh trầm ngâm một hồi rồi nói với Thạch Hồng Phúc: “Ông đứng lên đi, tôi có thể cho nhà họ Lý một cơ hội”