Edit: Tiểu Màn ThầuÁnh mắt của Hoắc Chi Châu quá mức nóng bỏng lại chân thành, Mục Noãn Tô không dám nhìn thẳng vào đó, nhịp tim thoáng chốc đập nhanh liên hồi.
“Thình thịch thình thịch”, gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh chàng này chắc đã đi học một lớp dạy thả thính rồi phải không? Tại sao lại đột nhiên nói chuyện như vậy?
Nhìn sắc mặt cô gái nhỏ dần dần đỏ lên, Hoắc Chi Châu mỉm cười, cầm vali đi trước.
“Đi thôi.”
*
Lúc Mục Noãn Tô xách vali xuất hiện trong ký túc xá, các bạn cùng phòng đều ngạc nhiên mở to đôi mắt.
Vưu Vưu “Woa” một tiếng bổ nhào lên người cô, ôm lấy vai cô kêu to: “Tô Tô cậu trở về rồi! Woaaaa…… Cuối cùng cũng có người ở bên cạnh tớ rồi. Hai người kia luôn không ở trường, trong ký túc xá thường xuyên chỉ có một mình tớ, tớ sợ chết khiếp!”
Mục Noãn Tô vỗ vỗ lưng Vưu Vưu, bất đắc dĩ nói: “Cuối tuần tớ vẫn phải trở về nhà.”
“Không sao, ít nhất ngày thường còn có cậu bên cạnh. Hu hu hu….”
“Được rồi! Tớ có món này muốn cho cậu nè, lấy không?” Mục Noãn Tô không thể kéo nổi cánh tay của Vưu Vưu, đành phải ra đòn sát thủ.
“Lấy chứ!” Vưu Vưu lập tức buông lỏng cánh tay, đôi mắt to tròn tràn ngập chờ mong: “Là cái gì thế?”
Những món quà nhỏ mang về từ trấn Tùy được phân phát cho các bạn cùng phòng, Mục Noãn Tô lấy từng bộ quần áo mà mình mang theo treo vào tủ.
Trong lúc thu dọn đồ đạc, không khỏi nghĩ đến lời nói vừa rồi của Hoắc Chi Châu, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng.
Cái gì mà mình là người đầu tiên anh thích…..
Cô còn nhớ rõ lúc mới kết hôn, ở thư phòng cô từng bắt gặp anh xem ảnh chụp của một người phụ nữ. Chẳng lẽ không phải ánh trăng sáng của anh sao?
Không thể nào, tấm hình kia là mình à?
Mục Noãn Tô chợt sững người.
Tấm hình kia là mình sao?
Trải qua một thời gian khá dài, cô đã sớm không nhớ rõ một góc tấm hình mình nhìn thấy lúc trước có nội dung gì.
Nếu như lời anh nói là sự thật, cái kia…..Người trong tấm hình không phải là mình sao?
Mục Noãn Tô càng nghĩ, trên mặt càng nóng lên.
“Tô Tô, sao mặt của cậu lại đỏ như vậy?” Giọng nói vô tư của Vưu Vưu đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Mục Noãn Tô lập tức tỉnh táo lại, tay tiếp tục dọn dẹp.
“Tô Tô, điện thoại của cậu reo kìa.” Còn chưa được một phút, Vưu Vưu lại gọi.
Mục Noãn Tô đặt quần áo trong tay xuống, nói cảm ơn Vưu Vưu sau đó nhận điện thoại.
“Sanh Sanh?”
Thời gian trước Đường Hiểu Sanh bận tham gia một cuộc thi của trường, đồng thời còn phải cập nhật tiểu thuyết của mình, đã rất lâu rồi hai người không nói chuyện với nhau.
Trong điện thoại, Đường Hiểu Sanh hẹn cô đi dùng cơm, bảo có chuyện muốn thương lượng với cô.
Mục Noãn Tô đồng ý, ký túc xá của cô và Đường Hiểu Sanh thuộc hai khu sinh hoạt của trường, vì vậy trực tiếp hẹn gặp mặt tại một tiệm cơm Tây trong trường.
*
Khi đến tiệm ăn, hai người nhanh chóng gọi bữa tối.
Đường Hiểu Sanh giải thích ngắn gọn câu chuyện.
“Quay MV.” Mục Noãn Tô vừa dùng nĩa quấn mì ý, vừa kinh ngạc nói.
Gần đây cô thế nào ấy, rất nhiều người tìm cô mời quay phim.
Hóa ra Đường Hiểu Sanh tìm cô là vì muốn mời cô quay MV cho một ca khúc tốt nghiệp.
Câu lạc bộ [Tân Phong] của Đường Hiểu Sanh là một tổ chức truyền thông đại chúng lớn nhất trường học. Gần đây, câu lạc bộ đang lên kế hoạch cho bài hát tốt nghiệp của đại học A. Bài hát được cải biên từ ca khúc [Mùa hè cuối cùng] đang nổi đình nổi đám gần đây, với phong cách tươi sáng lại chứa đầy tình cảm.
Đường Hiểu Sanh cũng tham gia cải biên, tiêu chí là lấy một số địa danh cùng từ mang tính biểu tượng cho đại học A vào bài hát, đồng thời đem những câu hoài niệm tình yêu đổi thành hoài niệm cuộc sống đại học không muốn chia xa.
Ca khúc này mời ca sĩ Triệu Húc quán quân của mười ca sĩ hàng đầu trong khuôn viên trường biểu diễn. Giọng của Triệu Húc trong trẻo lại có chút khàn khàn, vô cùng thích hợp với phong cách của ca khúc này. Ngay khi bản demo được tung ra, tất cả mọi người cảm thấy rất hay.
Vốn chỉ muốn thu một ca khúc đơn thuần, nhưng sau khi nghe Triệu Húc biểu diễn, mọi người nhất trí cảm thấy phối hợp thêm MV hiệu quả sẽ tốt hơn. Biểu quyết nhất trí thông qua đề xuất quay MV cho ca khúc này.
[Tân Phong] nhân tài đông đúc, chỉ trong vài ngày, kịch bản sơ bộ đã thành hình. Đại khái miêu tả một nữ sinh trẻ trung vừa bước vào đại học A chậm rãi hòa nhập với cuộc sống đại học, đến lúc chia tay lưu luyến không rời.
Sau khi kịch bản hoàn thành, không có nhiều ý kiến về việc lựa chọn nữ chính, ứng cử viên nhanh chóng được xác định.
Vừa nhắc đến mỹ nữ, điều đầu tiên mà sinh viên đại học A nghĩ đến chính là Mạnh Nhứ và Mục Noãn Tô, hai người không chỉ có tướng mạo xinh đẹp, quan trọng nhất chính là cả hai đều học khoa diễn xuất chuyên nghiệp, hơn nữa trên Weibo fans hâm mộ cũng nhiều, có thể giúp đỡ mở rộng tuyên truyền, quả thực không thể nào thích hợp hơn.
Trong hai người này, Mục Noãn Tô cho mọi người ấn tượng có phần hơi cao lãnh, vì vậy người trong câu lạc bộ đã đi tìm Mạnh Nhứ, Mạnh Nhứ là kiểu người thanh thuần dịu dàng, nhìn qua tương đối dễ nói chuyện hơn.
Nào ngờ, câu lạc bộ vừa mới liên lạc với Mạnh Nhứ đã đụng phải bức tường mất rồi. Mạnh Nhứ bảo rằng mình vốn không bận lịch trình gì, cũng biết quay MV không mất nhiều thời gian, sau đó lại nói công ty yêu cầu phải dựa theo giá thị trường mà mời cô ta.
[Tân Phong] chỉ là một câu lạc bộ, vừa phải thu âm ca khúc vừa phải quay MV, kinh phí rất eo hẹp, nhiều việc còn do các thành viên tự bỏ tiền túi tài trợ. Tiền dư đâu mà mời Mạnh Nhứ theo giá thị trường?
Chuyện này dĩ nhiên thất bại.
“Thực ra cô ta chỉ không muốn quay mà thôi, sợ kỹ thuật quay phim của chúng tớ không tốt không làm cho cô ta trông đẹp hơn.” Đường Hiểu Sanh dùng muỗng múc cơm hải sản, nhẹ nhàng nói.
Quả thực Mạnh Nhứ lớn lên khá xinh đẹp, nhưng phần xương mặt không quá hoàn mỹ, khi chọn góc quay không đẹp sẽ nhìn thấy phần cằm dưới có hơi vuông. Chính cô ta cũng biết khuyết điểm này, bình thường khi lên hình sẽ cố gắng tránh điểm đó.
Mục Noãn Tô gật đầu, dường như có điều suy nghĩ: “Cho nên các cậu kỹ thuật quay hình rất nghiệp dư?”
Đường Hiểu Sanh nuốt cơm trong miệng xuống, “Không thể so với MV chuyên nghiệp nhưng cũng không tệ. Huống hồ chúng tớ còn mời được giáo sư quay hình đến chỉ đạo, nhất định sẽ rất đẹp mắt.”
Cô ấy dừng một chút: “Thế nào, Tô Tô. Có hứng thú không?”
Mục Noãn Tô suy nghĩ, “Có cảnh thân mật không?”
Đường Hiểu Sanh “Phụt” một tiếng bật cười, “Cậu đang lo lắng chuyện này à? Yên tâm đi không có, chỉ là cùng nhau tự học rồi đi học, chơi bóng rổ các thứ…”
Cô ấy cẩn thận hồi tưởng lại kịch bản, nói tiếp: “Thêm một cảnh đàn ghi ta nữa, hết rồi.”
Mục Noãn Tô nghe xong gật đầu, “Được! Khi nào quay?”
Đường Hiểu Sanh không ngờ đến cô đồng ý nhanh như vậy, trố mắt hai giây sau đó vui vẻ mỉm cười, “Ngày mai!”
*
Thứ năm, Mục Noãn Tô chỉ có hai lớp lời thoại vào buổi sáng.
Sau khi tan học, cô trực tiếp đi đến phòng 2-306 của tòa nhà Bích Nguyệt, tại đó quay cảnh nam nữ chính cùng nhau tự học.
Khi đi đến phòng học, cô lần đâu tiên nhìn thấy nhân vật nam chính của MV – Giáo thảo khoa thể dục Đường Bạch.
Đường Bạch cao 1m85, là đội trưởng đội bóng rổ của trường, từng dẫn dắt đội giành rất nhiều giải quán quân, cũng xem như là người tiếng tăm lừng lẫy trong trường.
Đường Bạch ăn mặc đơn giản áo phông trắng cùng quần jean, ngồi trên bàn cạnh cửa sổ, chán muốn chết nhìn người của tổ quay phim đang bận rộn, đôi chân dài không biết đặt nơi nào đung đưa trước bàn.
Nhìn thấy Mục Noãn Tô đến, anh ta lập tức nhảy xuống bàn chạy đến chào hỏi, cười lộ ra tám cái răng, “Cuối cùng nhân vật nữ chính của chúng ta cũng đến rồi!”
Mục Noãn Tô mỉm cười chào hỏi cậu ta.
Cảnh quay được thực hiện rất đơn giản.
Một đôi tình nhân cùng nhau đến đây tự học. Trên bàn của hai người có đặt một quyển sách, ngoài mặt thì ngồi chăm chú học bài, nhưng thực tế nội tâm khẩn trương không thôi, không tự chủ nhìn trộm đối phương. Ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, lại nhánh chóng dời đi, trên mặt thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng.
Lần thứ nhất, Đường Bạch vừa nhìn thấy ánh mắt của Mục Noãn Tô đã bật cười.
Lần thứ hai, Đường Bạch vẫn cười.
Lần thứ ba, cậu ta vẫn vẫn cười.
Mục Noãn Tô: “…”
Đạo diễn: “…..”
“Đường Bạch cậu bị điểm trúng huyệt cười à? Trong MV cậu đang theo đuổi nữ thần của mình đó, có gì mắc cười?!” Đạo diễn nhíu mày.
“Xin lỗi thật xin lỗi! Tôi đảm bảo không cười nữa.” Đường Bạch lắc đầu liên tục xua tay.
Lần thứ tư, quả nhiên Đường Bạch đã nghiêm chỉnh hơn, không cười nữa.
Mục Noãn Tô vừa nhẹ nhàng thở ra, chợt nghe thấy đạo diễn hô “Cắt” một tiếng.
“Đường Bạch, cậu quay đầu qua một chút trên khuôn mặt tỏ vẻ ngượng ngùng, chứ không phải mặt không cảm xúc!”
“Lại một lần nữa!”
“Cắt!”
“Cắt!”
“Cắt!”
Rốt cuộc vẫn là không chuyên nghiệp, Đường Bạch thử mấy lần cũng không đạt được hiệu quả như đạo diễn mong muốn.
“Đường Bạch, cậu suy nghĩ một chút đi, cậu là một nam sinh trẻ trung, vất vả lắm mới theo đuổi được nữ thần rồi cùng cô ấy đến lớp tự học, có phải đang có con nai chạy loạn hay không? Nhìn lén bị bắt gặp có phải nên cảm thấy ngượng ngùng không?” Đạo diễn tận tình khuyên bảo.
“Tôi không có dây thần kinh ngượng ngùng! Đạo diễn ạ.” Đường Bạch tỏ vẻ rất tủi thân, trong nhân sinh của cậu ta căn bản không có hai chữ ngượng ngùng này.
Đạo diễn thở dài.
“Đạo diễn!” Mục Noãn Tô đột nhiên lên tiếng, “Nếu không thì hãy sửa lại chỗ này một chút nhé? Tôi diễn cảnh tỏ vẻ ngượng ngùng, còn Đường Bạch quay đầu sang một bên đổi thành mỉm cười. Nhân vật nam chính phát hiện nữ chính cũng đang nhìn lén mình còn bị bắt gặp, trong lòng vui vẻ, đổi thành mỉm cười cũng rất thích hợp mà.” Cô nhìn về phía các bạn học tổ quay phim, “Các cậu cảm thấy thế nào?”
“Cái này hay đấy!” Đường Bạch vỗ tay, “Tôi mà theo đuổi được nữ thần khẳng định sẽ vui vẻ muốn chết!”
Sau khi nghe cô nói, đạo diễn cảm thấy khá có lý, đồng ý cải biên.
Lúc này, Đường Bạch một lần thông qua.
“Hoa khôi giảng đường, cảm ơn nha! Nếu không tớ không biết còn phải quay mấy lần mới qua cảnh.” Trong lúc chuyển cảnh đến sân bóng rổ, Đường Bạch nói cảm ơn Mục Noãn Tô.
Lúc trước ấn tượng của cậu ta đối với Mục Noãn Tô chính là mắt cao hơn đầu, còn là một bạch phú mỹ không đầu óc. Đồng đội cũ của cậu ta điều kiện không tệ, lại từng theo đuổi cô, cô ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho người ta. Hôm nay quay chung với nhau, mới phát hiện cô không cao lãnh như vậy.
Đây không phải là thấy cậu ta đang trong tình cảnh khốn khổ vươn tay ra giúp sao?
Sân bóng rổ là sân nhà của Đường Bạch, cậu ta tìm một số đồng đội đến đây hỗ trợ quay cảnh chơi bóng. Mục Noãn Tô chỉ cần quay cảnh chuyền bóng đưa nước cho cậu ta là được rồi.
Lúc này, Đường Bạch tiến vào trạng thái rất nhanh, hai người quay một lần đã qua.
Rút kinh nghiệm thành công, dường như Đường Bạch tự tin hơn rất nhiều, hai cảnh còn lại cậu ta diễn khá tốt.
Đến hai giờ trưa, toàn bộ cảnh quay của cậu ta đã hoàn thành, tất cả cảnh quay còn lại đều là cảnh quay riêng một mình Mục Noãn Tô.
Loại MV này đối với Mục Noãn Tô rất đơn giản, chỉ trong một buổi chiều cô đã quay xong hết các cảnh quay ban ngày.
Các cảnh quay ban đêm được quay vào 7 giờ tối, sau khi quay xong các cảnh quay ở khuôn viên trường, còn có một số cảnh quay tại quảng trường Nam Thành được thêm vào.
Mọi việc xong xuôi cũng đã hơn 10 giờ đêm.
Mọi người bàn bạc một chút, quyết định bắt xe quay trở về trường học, hẳn là vừa kịp giờ ký túc xá đóng cửa.
“Ưu tiên con gái!” Khi chiếc xe đầu tiên được gọi đến, đạo diễn để các bạn nữ về trước.
“Mục Noãn Tô?” Nhìn thấy nữ chính vẫn còn đứng ở một bên không nhúc nhích, đạo diễn không khỏi thúc giục.
Mục Noãn Tô nhanh chóng bấm điện thoại gọi xe, hướng về phía đạo diễn mỉm cười, “Không cần đâu ạ, em về nhà.”
Quảng trường gần nhà hơn, sau một ngày quay phim cô rất mệt mỏi, chỉ muốn đi ngủ sớm.
Mọi người đều biết cô vốn là người Nam Thành, đối với việc này không quá ngạc nhiên.
Đạo diễn dặn dò sau khi cô trở về nhà nhớ báo bình an, rồi tiễn cô lên xe.
*
Mục Noãn Tô về nhà đã là 11 giờ, Hoắc Chi Châu không có ở nhà.
Đoán chừng anh lại đi công tác gì đó, Mục Noãn Tô cũng không muốn làm phiền anh, sau khi báo bình an với đạo diễn xong cô đi đến phòng tắm qua loa tắm rửa một phen, dưỡng da xong liền ngã xuống giường đi ngủ.
Nhưng cô hoàn toàn không biết, chồng của cô sắp trở về nhà.
Đêm nay Hoắc Chi Châu có một buổi xã giao, cho nên anh uống hơi nhiều, ngồi trên xe có chút không thoải mái.
Nhíu mày ấn lên màn hình, quả nhiên trống rỗng không có tin nhắn của Mục Noãn Tô.
Anh suy nghĩ một lúc, gửi một tin [Ngủ chưa?] qua, thật lâu không có hồi âm.
Đã trễ như vậy, hẳn là ngủ rồi.
Hoắc Chi Châu xoa xoa mi tâm, anh không tìm cô, cô chưa từng nghĩ sẽ chủ động liên lạc với anh.
Ngoại trừ nuông chiều ra, dường như anh không có biện pháp nào khác.
“Đến rồi, Hoắc tổng.” Trợ lý thấp giọng nhắc nhở người đàn ông đang nhắm mắt ngồi ở ghế sau.
“Ừ.” Hoắc Chi Châu lên tiếng, xuống xe.
Trong nhà trước sau như một trống trải lại yên tĩnh.
Hoắc Chi Châu bước lên bậc thang, trực tiếp tiến vào phòng ngủ chính.
Đầu đau kinh khủng, anh cũng lười bật đèn không thay quần áo chỉ muốn nằm xuống giường nghỉ một lúc.
Vừa nằm xuống nhắm mắt lại, một mùi hương quen thuộc từ bên cạnh truyền đến.
Là mơ sao?
Hoắc Chi Châu không muốn mở mắt, sợ mở ra giấc mơ sẽ tan biến.
Anh nhắm mắt lại xoay người, một thân thể mềm mại thơm ngát tự nhiên nhích lại gần anh.
Quả nhiên vẫn là nằm mơ tốt nhất.
Trong nội tâm Hoắc Chi Châu cười khổ, một tay ôm chặt người trong lòng, tay kia chạm vào chiếc cằm nhỏ nhắn của cô gái nhỏ, sau khi tìm được vị trí đôi môi anh không thể chờ đợi thêm nữa muốn hôn lên đó….