“ Bà nội, bà nội mở cửa…. bà nội.”
Gọi mãi nhưng vẫn chưa nhận được lời hồi đáp từ bà nội, Gia Minh không đợi được nữa, anh lệnh cho người làm mang chìa khóa dự phòng đến.
Rất nhanh sau đó chìa khóa dự phòng đã đến tay Gia Minh, không chờ đợi thêm anh nhanh chóng mở cửa.
Lão phu nhân nằm bất động dưới mặt đất, hơi thở yếu ớt, Đảo Nhi, Gia Minh và tất cả mọi người ở đó đều không tin vào mắt mình, Gia Minh nhanh chóng đi đến ôm bà nội lên:
“ Đảo Nhi em đi thông báo với ba và mọi người đi.”
Gia Minh nói xong liền ôm bà nội chạy đi, anh không thể chậm trễ được nữa, bà nội là một người vô cùng quan trọng với anh.
Đảo Nhi nhanh chóng đi thông báo cho cha chồng và mọi người trong nhà.
Nghiêm Tước đi đến bệnh viện, nhiệm vụ của Đảo Nhi và Thư Nhiễm là ở lại giải thích cho khách mời, thu xếp mọi chuyện ở nhà một cách ổn thỏa.
Lý do được Nghiêm gia đưa ra là có sự cố dẫn đến bữa tiệc không được diễn ra, hi vọng mọi người sẽ thông cảm.
Đảo Nhi đích thân xin lỗi từng khách mời, họ đã bỏ thời gian quý báu đến đây nhưng bữa tiệc lại không thể xảy ra, ít nhất họ xứng đáng nhận được một lời xin lỗi.
Trong biệt thự lúc này còn một số họ hàng của Nghiêm gia, Thư Nhiễm, Viên Hân, Giai Ý, Gia Thành và Đảo Nhi.
Những người họ hàng sau khi biết tin liền chia làm hai, một bên vào trong bệnh viện, một bên ở lại Nghiêm gia đợi tin.
Cũng may được cấp cứu kịp thời nên bà nội đã qua cơn nguy kịch, khi nghe đến lý do, ai cũng phải rùng mình sợ hãi, bà cụ bị trúng độc, nếu chậm một chút nữa e là mãi mãi không thể tỉnh lại.
||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||
“ Trúng độc? Sao có thể chứ?”
Thư Nhiễm nhíu mày, bà vừa nhận được tin của chồng, cũng may bà cụ đã qua được cơn nguy kịch nếu không họ cũng không tưởng tượng được điều tồi tệ gì sẽ đến nữa.
“ Vậy anh và Gia Minh cứ ở bệnh viện đi, chuyện ở nhà cứ để em.”
Thư Nhiễm ngắt máy, bà ta kể lại tình hình cho mọi người trong nhà, nghe bà nội đã qua cơn nguy hiểm, ai cũng thở phào nhưng khi nghe đến đoạn bà bị trúng độc thì ai nấy đều phẫn nộ không biết kẻ nào cả gan làm việc này.
“ Một lát sẽ có người đến kiểm tra phòng của bà, đến lúc đó sẽ biết thôi.”
Nghiêm gia đương nhiên không bỏ qua cho kẻ có ý định hại lão phu nhân, ăn cơm của Nghiêm gia nhưng lại dám ủ mưu hại người sao? Đúng là chán sống.
Đảo Nhi nãy giờ chỉ ngồi im, cô âm thầm quan sát gương mặt của từng người, không biết ai là kẻ đã hạ độc bà ngoại.
Người giám nghiệm kia cuối cùng cũng đến, do đã có thông báo từ trước nên ông ấy không cần giải thích nhiều đã được vào phòng của lão phu nhân, ông ta yêu cầu mọi người ra ngoài để đảm bảo kết quả giám nghiệm.
Khoảng chừng ba mươi phút sau, ông ta mở cửa ra ngoài, trên tay cầm một chiếc túi zip bên trong có chứa thứ nước gì đó, ông ta đưa ra trước mặt mọi người và nói:
“ Theo kết quả cho thấy lão phu nhân đã bị trúng độc và khi kiểm tra cho thấy ly nước chanh này hoàn toàn dương tính với chất độc đấy.”
Âm thanh xì xào vang lên, mọi người bắt đầu bàn tán về những gì người giám nghiệm kia nói, thì ra lão phu nhân là bị trúng độc do uống ly nước chanh này.
“ Ai là người mang nước chanh vào phòng lão phu nhân?”
Thư Nhiễm nhanh chóng lên tiếng để dập tắt âm thanh xì xào kia, thay vì cứ bàn tán linh tinh, tại sao không tìm hiểu ai là người đã mang ly nước đó vào phòng lão phu nhân.
Một người làm trong nhà run run đứng về phía trước, giọng nói không dấu được sự khiếp sợ:
“ Dạ là tôi.”
Đó chính là A Nhiên, người đảm nhiệm làm nước ép hằng ngày cho Đảo Nhi, cô ta đứng lên phía trước tự nhận là người đã mang nước vào phòng cho lão phu nhân làm Đảo Nhi rất ngạc nhiên.
Tại sao cô ta lại tự thú nhanh vậy? Cô ta phải biết một điều rằng việc tự nhận bản thân chính là người mang nước cho lão phu nhân cũng đồng thời đã thừa nhận chính mình là người hạ độc.
“ Là cô? Cô chính là người hạ độc lão phu nhân đúng chứ?”
Thư Nhiễm nhíu mày nhìn A Nhiên, bà cũng khá ngạc nhiên khi cô ta đứng ra tự thú một cách nhanh chóng như vậy.
“ Tôi xin lỗi phu nhân và tất cả mọi người, tôi cũng chỉ là vì tiền, tôi xin lỗi.”
Cô ta quỳ xuống xin lỗi tất cả mọi người, giọng nói run rẩy, gương mặt ướt đẫm nước nước.
Đảo Nhi và mọi người khá ngạc nhiên trước sự hợp tác của cô ta, chẳng lẽ mọi chuyện kết thúc nhanh chóng như vậy sao?
“ Nói đi! Là ai? Ai đã trả tiền cho cô.”
Tất cả mọi người trong nhà đều im lặng chờ đợi câu trả lời của cô ta, không biết ai có lá gan lớn như vậy, dám mua chuộc người làm để hạ độc lão phu nhân, đúng là chán sống.