“Tao bỏ qua cái gì đó rồi à?”
Thấy ánh mắt của Bối Mễ Nhai đích thị chiếu vào mình, Nhược Phi đâm đâu ra cáu gắt:
“Nhìn tao làm gì, không thấy sao mà còn hỏi, có người mời cơm rồi, bữa này cho mày nợ chứ sao”
“Ai nói anh mời mấy đứa ăn chứ?”, chớp được thời cơ, Cảnh Túc lập tức bắt chuyện vào với chủ đề của Nhược Phi.
Nhược Phi quay ngoắt ánh mắt sắc nhọn nhìn sang phía Cảnh Túc:
“Nếu không mời chúng tôi ăn cơm thì anh bảo chúng tôi ngồi lại bàn này làm gì chứ?”
“Các em thích chỗ này nên anh giữ các em lại ngồi, chắc gì anh đã mời mà em có thể khẳng định như thế?”
“Anh...” Nhược Phi giận sôi cả máu, uất nghẹn.
Thấy không khí phừng phừng hơi nóng, Bối Mễ Nhai tự biết điều di chuyển ra chỗ La Nhã, xe xẽ kê ghế ngồi xuống hỏi nhỏ:
“Thằng cha này ở đâu ra mà lợi hại thế? Chọc con Phi nổi điên rồi kìa”
“Ở ngoài đời chứ đâu” La Nhã không nhìn Bối Mễ Nhai vẫn chăm chú bấm bấm màn hình điện thoại.
Thấy thái độ chẳng chút nghiêm túc của La Nhã, Bối Mễ Nhai đấm một phát vào cánh tay của cô.
“Mày nói cho hẳn hoi đi”
La Nhã quay ra nhìn chằm chặp Bối Mễ Nhai, gằn từng chữ:
“Mày thích chết à?”
Trời ạ, có một quả đấm thôi mà, bình thường cô vẫn hay bị đấm đó thôi, làm gì mà ghê quá vậy. Bối Mễ Nhai nuốt nước bọt:
“Thôi mà, nói tao nghe đi, thằng cha này là thế nào vậy?”
“Là anh của Cảnh Hoa”
“Anh của Cảnh Hoa, có vẻ không giống lắm đâu nhỉ?”
“Nhà người ta thế, mày thắc mắc nhiều làm gì, con Cảnh Hoa nó nghe nó lại cho mày mấy quả đấm bây giờ”
Liên tiếp trở thành người bị hại mà không thể minh oan trước phiên tòa,Bối Mễ Nhai biết điều im lặng quan sát tiếp những cảnh tượng đang diễnra trước mắt mình.
“Anh có sao đâu, em định nói gì thì cứ nói tiếp”
“Tôi chẳng có gì để nói với anh hết”
Không khí căng thẳng, cực căng luôn, ngay cả Liêu Nhan, La Nhã vốn mồmnăm miệng mười cũng không hé răng mà kéo theo Bối Mễ Nhai vừa mới đi WCđi thêm lần nữa như một đứa mắc bệnh về thận bỏ trốn khỏi cái vòng trònđầy sát khí quanh chiếc bàn ăn.
La Nhã bỏ điện thoại lên bàn nhìn Cảnh Túc:
“Bọn em xin phép đi toilet một chút” rồi quay ra tìm đám bạn đầu xỏ thìđã chả thấy chúng nó đâu nữa, cô cười rồi đi tìm chúng nó.
Nhược Phi nhìn Cảnh Túc, thề là nếu như ánh mắt này là một khẩu súng thì không biết Cảnh Túc có còn nguyên vẹn thân xác hay không.
Trước tình cảnh ấy, Cảnh Hoa không nhịn được nữa, lên tiếng xoa dịu:
“Bữa nay để tao mời, bữa khác bắt con Nhai mời trả nợ sau, ok”
Thấy em gái mình khó xử, Cảnh Túc cũng thuận nước đẩy thuyền:
“Để anh mời, ai lại để em gái mình mời khi mình ngồi ở đây chứ?”
Nhược Phi chướng mắt không tưởng, cô quay ngoắt mặt đi không nhìn cái kẻ chọc cô tức sôi máu thêm giây nào hết.
Trước hành động ương ngạnh của Nhược Phi, Cảnh Túc cười thầm, đúng là mau quên thật nhưng sẽ mau thôi, sẽ mau nhớ ra anh.
Cái món ăn đã được dọn lên đầy ắp cả bàn, mấy đứa tham ăn như Liêu Nhan, Bối Mễ Nhai, Lạc Nhiên như đánh hơi được mùi thơm cùng với La Nhã tiêudiêu trở lại bàn ăn.
Cả bữa ăn Nhược Phi chả nói câu nào khác hẳn với Liêu Nhan, La Nhã, BốiMễ Nhai, ba đứa nói cứ như thể bị cấm nói suốt mấy chục năm, nói khôngbiết tiết kiệm nước bọt một chút nào cùng với Cảnh Hoa và Cảnh Túc.
Lúc tính tiền, người vui nhất chính là Bối Mễ Nhai, cô sung sướng biếtbao vì tránh được bữa này, quả thực nếu bữa này do cô trả chắc tháng này cô phải ăn trực của cả phòng 125 hoặc nếu không cũng chỉ là mì tômtriền miên hết tháng. Nhưng không thể nói cảm giác vui sướng mà pha chút hơi lạnh phát ra từ Nhược Phi thì không gì kinh dị bằng.
Ra khỏi cửa nhà hàng, mọi người nói tạm biệt với Cảnh Túc và cảm ơn anhvì bữa ăn. Riêng Nhược Phi thì cô chả nể mặt nể mũi gì nữa cứ thế mà đitrước. La Nhã nhìn Cảnh Hoa rồi nhìn Cảnh Túc vẻ khó xử:
“Xin lỗi anh nhé, con này tính khí nó thế chứ nó không xấu đâu, em phải đuổi theo nó đây, tạm biệt anh” rồi đuổi theo Nhược Phi.
Nhược Phi và La Nhã đi rồi nhưng vẫn còn bốn cô gái phòng 125 ở lại.
Cảnh Túc nhìn theo hướng đi của Nhược Phi rồi nhã nhặn nói với em gái lâu lắm không gặp mặt:
“Cảnh Hoa, để anh đưa em cùng các bạn về nhé!”
Cảnh Hoa vui vẻ hỏi lại:
“Sẽ không phiền anh chứ?”
“Không phiền”, Cảnh Túc đáp lại cô em gái.
Lạc Nhiên, Liêu Nhan, Bối Mễ Nhai chả còn biết nói gì ngoài cái câu mà người ta hay nói khi được giúp đỡ:
“Chúng em cảm ơn anh, làm phiền anh quá”
Và sau đó là mọi người lên xe của Cảnh Túc, thẳng hướng chạy về kí túc.
***
Trên đường đi.
Trong xe ô tô.
Cảnh Hoa ngồi bên ghế phụ lái nhìn Cảnh Túc bằng xương bằng thịt trước mặt mình, nở nụ cười.
“Cười gì thế?” thấy em gái cười qua gương chiếu hậu, Cảnh Túc hỏi.
“Không có gì, gặp anh nên em vui thôi”
Cảnh Túc cũng cười, nói đùa:
“Em muốn gặp anh lúc nào chả được, việc gì phải lãng phí nụ cười triệu bạc như thế hả?”
“Vâng, chả biết bao lâu mới gặp anh, anh cứ biệt tích suốt nên dù nụ cười của em thực sự đáng triệu bạc cũng đáng mà”
“Em gái của anh lớn mà chả thấy khôn nhỉ? Tốn tiền nuôi nấng thế mà...”
Bị trêu, Cảnh Hoa quay mặt đi dấu nụ cười không thể không nở trên môi.
Phía ghế sau, Lạc Nhiên, Liêu Nhan, Bối Mễ Nhai đang dỏng tai lên nghevà tất nhiên nghe thấy hết những gì muốn nghe và bắt đầu xì xào khe khẽ.
Liêu Nhan khai mào:
“Này, chúng mày có thấy biểu cảm của con Hoa không? Nó là lạ thế nào ấy”
Nối gót Liêu Nhan, Lạc Nhiên cũng thêm muốn dặm mắm:
“Mẹ nó, cứ như ngôn tình cái đà này là nó thích anh Cảnh Túc chứ cái chó gì nữa mà nói”
Bối Mễ Nhai lấy tư cách là người nói sau cùng tuyên thệ:
“Hai cái con lợn này, anh Cản Túc là anh ruột của nó thì làm sao nó yêuđược, chúng mày có não không hả, con Hoa nó là đứa có não đương nhiên nó sẽ không điên mà đi loạn luân với anh trai của mình”
Liêu Nhan gõ vào đầu của Bối Mễ Nhai:
“Là Cảnh Túc not Cản Túc nha mày, ngồi ăn suốt cả tối anh anh em em rồingười ta còn trả tiền cho mày mà cái tên người ta mày cũng đíu nhớ nữalà sao hả Bối?”
“Mày đừng có mà tiếng mẹ đẻ chưa sõi đã đòi nói tiếng nước ngoài, mày là người thuần việt đấy, nửa tây nửa ta chả ra làm sao cả”
“Kệ tao, còn hơn mày đíu có não”, Liêu Nhan phản bác lại Bối Mễ Nhai.
“Ai nói tao không có não, chả qua là lúc ý nói nhanh tao nói ngọngthôi”, Bối Mễ Nhai bào chữa cho bản thân, một vị luật sư rất có triểnvọng tự kiện cáo tự bào chữa.
“Im hết đi”, Lạc Nhiên không chịu nổi khi việc mình bị cho ra dìa quát nhỏ.
Sau đó ba đứa lắm mồm lại tiếp tục nói về chủ đề tưởng như đã quên.