*****
Ẩn Lan thừa nhận lúc nghe được mẩu chuyện kia cô đã muốn co chân bỏ chạy thật nhanh. Nhưng rốt cuộc cô vẫn không làm vậy. Khi đó đứng ở ngoài hành lang, tay cô run rẩy gỡ chiếc vòng cổ mà cô yêu quý nhất xuống. Quả nhiên trên đó giống hệt như những gì Hỷ Nhi đã nói.
Lục lọi trong kí ức cô nhới lại ngày đầu tiên mình trông thấy nó. Hôm đó lúc tới công ty anh cô thấy anh đang ngồi ngắm nó đến mất hồn. khi ấy cô có hỏi anh là sao đột nhiên anh lại có hứng thú với trang sức nữ nhưng ấp úng mãi anh mới nói là: “Đây là quà sinh nhđều tổn thương Cô biết không nhiều khi cố chấp chính là loại hành động tự hủy hoại chính mình và người khác đấy. Trong chuyện tình cảm này từ khi bắt đầu cô vẫn luôn là người cố chấp. ”
Quả nhiên là người ngoài cuộc luôn sáng suốt hơn. Anh ta chỉ quan sát thôi cũng hiểu được chuyện tình cảm rắc rối giữa ba người. Từ đầu đến cuối anh ta căn bản chỉ là ngồi xem trò vui, xem cô diễn trò. Biết rõ ý định của cô vậy mà vẫn kiên nhẫn đến gặp và ngồi nghe, sự nhẫn nại của con người này quả thật đáng nể.
Bước đầu tiên đã thất bại buộc cô phải dốc toàn lực cho bước còn lại.
*****
Cuộc gặp với Nhất Anh khiến Hải Phong thông suốt nhiều vấn đê. Đúng là trước đây anh không
“ Nghe nói hôm bữa hai bác có ý thúc giục em chuyện bạn trai ?”
“ À. Vâng.” Ẩn Lan ngạc nhiên. Trước giờ anh chưa bao giờ có hứng thú hay hỏi
cô về những chuyện đại loại như vậy. Được anh quan tâm cô rất vui nhưng dường như quan tâm kiểu này thì không hợp lí cho lắm.
“Thế đã tìm được đối tượng chưa?”
“Em còn nhỏ mà.”
“Hay là anh giới thiệu cho em vài người nhé. Biết đâu lại hợp nhau đấy.” Lúc anh nói ra câu này vẻ mặt vẫn thản nhiên như mọi ngày khiến cô nghe mà lòng nghẹn lại.
“Vẫn là nên tha cho con nhà người ta đi anh. A đừng quên, em học tâm lí. Tâm tư đàn ông các anh chỉ cần có chút ta niệm cũng sẽ bị e nhìn thấu ngay.”
“Em thật là.”
Lúc anh nói ra câu nói kia cô biết anh đang có ý định vạch rõ ranh giới với mình. Cô không tin anh không biết tình cảm cô dành cho anh bấy lâu nay, nhưng nếu đã biết mà vẫn ngrước mặt anh cô mở giọng nũng nịu, chớp mắt vẻ đáng thương:
“Anh. Anh hãy thương xót phận gái ế bị ruồng bỏ như em mà tặng em đôi giày này đi.”
Nhìn đôi giày trong hình anh khẽ chau mày nhưng rất nhanh hàng lông mày đã trở lại bình thường. Đó không phải là đôi giống hệt đôi lần trước anh mua cho An nhi sao. Anh phán một câu xanh rờn;
“Không phải trước giờ em vốn không bao giờ đi giày sao?”
“ Nhưng giờ em thích. Đột nhiên muốn yêu thương đôi chân và xương sống của chính mình. Anh...” Đây là cái cớ trắng trợn nhất trong những năm gần đây mà cô nói ra.
Anh biết mỗi lần cô dùng cái giọng điệu này với mình là đảm bảo không đạt mục tiêu thề chết không quay đầu cho nên sau cùng vẫn là thỏa hiệp.
“Được. Chỉ lần này thôi đấy. Kiếm người yêu đi rồi lần sau đi mà bảo người ta mua cho.”
“ Số gì.”
“Chân.”
“ 36. Anh nhớ là 36 đấy.”
“ Lần sau chắc gì đã tới lượt anh mua. Mà thôi, ngày mai có giày cho em là được chứ gì.”
‘Được. Cảm ơn anh. Hì hì.”
Muốn đẩy cô ra ư. Còn lâu anh mới làm được. Cô cứ thích ở giữa cản đường, cứ thích giữa đường cướp anh về đấy. Anh làm gì được cô.