Sau khi được đích thân trải nghiệm qua thì Tôn Miên Miên cảm thấy hôn môi là một trong những việc tuyệt vời nhất trên thế giới.
Đôi khi ngôn ngữ không thể diễn tả được tình cảm sâu nặng dành cho một người là như thế nào.
Nhưng một nụ hôn thì có thể
Sở Phong là bạn trai của cô.
Bọn họ nhớ nhung lẫn nhau.
Tôn Miên Miên thật sự rất rất thích Sở Phong.
Hôm nay Tôn Miên Miên cứ như mèo con nhỏ bị kích thích ấy, lúc đầu là do Sở Phong chủ động mà bây giờ thì ngược lại, anh mới là người bị hôn tê hết cả môi đây này.
Tiếng cười trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu Tôn Miên Miên " Sau mấy tháng thì em đã học được cách cắn người rồi đấy à? "
Trên môi lại bị cô cắn vào.
Sở Phong dung túng cô gái nhỏ, anh phối hợp theo ý cô.
Thậm chí còn cúi xuống tai cô, khàn giọng nói " Ngoan, cắn mạnh hơn một chút, anh chịu được. "
Tôn Miên Miên lại dùng lực cắn mạnh hơn một chút, Sở Phong ôn nhu ôn cơ thể mềm mại như không xương của cô gái nhỏ vào lòng, thỏa mãn thở ra.
*
Hôm sau đến trường Tôn Miên Miên mới hiểu được cảm giác địa ngục mà Lý Mộc Ca nói là gì.
Cuốn lịch dày treo trên bảng đen đã bị xé hết hơn một nửa, thời gian đếm ngược đến kỳ thi đại học từ ba con số chỉ còn hai số. Mặc dù rất mệt mỏi nhưng mọi người trong lớp vẫn cố hết sức, sách vở chất chồng chất đống trên bàn, thảo nào Lý Mộc Ca cứ than khóc mãi.
Tôn Miên Miên biết thể nào ngày này cũng đến nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, vừa về lớp đã lập tức nhào vào ôn đống bài tập điên cả đầu.
Trong tiết tự học, cô cầm quyển đề vật lý đưa qua hỏi Sở Phong " Bài này làm sao? "
Sở Phong dừng bút, cầm quyển đề liếc qua một chút, khóe môi nhếch lên, lập tức cười hì hì nói " Bài này có nhiều cách giải lắm, em thông minh lắm mà, thử động não suy nghĩ xíu anh xem nào? "
Tôn Miên Miên liếc nhìn anh, làm bộ đưa tay giật quyển đề về " Trả đây, em đi hỏi người khác. "
Sở Phong thở dài, nắm bàn tay nhỏ bé của cô lại " Được rồi được rồi, anh đây sẽ giảng cho em cách dễ hiểu nhất...
Đùa thì đùa vậy thôi nhưng lúc giảng bài Sở Phong lại rất nghiêm túc, ý nói rõ ràng ngắn gọn súc tích, anh còn cố ý nói chậm một chút, lúc nói xong hết còn liếc nhìn cô " Em hiểu không? "
Thấy Tôn Miên Miên gật đầu anh còn " yêu thương " tìm cho cô mấy bài tương tự.
Ngồi làm được một lúc, cô cảm thấy người bên cạnh luôn nhìn mình bằng con mắt có lửa vậy, cô xấu hổ nhéo chân anh " Đừng nhìn nữa, làm bài đi "
Sở Phong có chút bất mãn thở dài, anh lẩm bẩm " Bài tập vật lý không đẹp trai bằng anh đâu hừ. "
Tôn Miên Miên im lặng cong môi.
Chàng thiếu niên ngồi trong góc khuất lười biếng cầm bút, vẻ mặt vừa lãnh đạm vừa chăm chú.
Anh giải bài rất nhanh, gần như chỉ cần liếc mắt một cái là suy nghĩ ra cách giải, đặt bút thành văn. Đôi khi cũng sẽ có những bài làm khó anh nhưng Sở Phong chỉ cần ngồi hai ba phút đã làm được sau đó còn nhếch môi lên, dáng vẻ mười phần tự tin.
Các giáo viên cũng cho anh bài tập khác với các bạn trong lớp, dựa vào trình độ của anh mà ra đề riêng. Tất cả đều là những bài mang độ khó cực cao. Tôn Miên Miên có liếc qua bài tập của Sở Phong rồi, lé mắt luôn ấy, cho cô một ngày cô cũng không suy nghĩ ra cách giải.
Tôn Miên Miên phát hiện khi Sở Phong tập trung vào làm cái gì đó thì cả cơ thể anh tỏa ra một sức hấp dẫn khiến người ta không dời mắt nổi.
Sở Phong giải xong đề cuối cùng, anh đặt bút xuống, xoay người qua hỏi cô " Sao vậy? "
" Không có gì. " Tôn Miên Miên tập chung sự chú ý lại vào bài, lặp lại câu lúc nãy của anh " Đề vật lý không hấp dẫn bằng anh. "
Sở Phong nhướng mày, vui vẻ cười.
Anh lấy một cuốn sổ màu đen từ trong cặp sách ra đẩy qua cho cô " Xem một chút đi. "
Tôn Miên Miên có chút thắc mắc đưa tay cầm quyển sổ lên, cô mở ra xem qua một lượt. Trong đó đều là mấy công thức ít được dạy nhưng đôi khi sẽ cho bẫy học sinh trong đề thi đại học và một số dạng câu hỏi khá khó về lý thuyết tổng hợp. Tất cả đều được Sở Phong gộp chung lại một quyển sổ, anh còn giải ra ngắn gọn dễ hiểu.
Lý thuyết của Tôn Miên Miên cũng chỉ ở tầm trung bình, không biết phải học gì. Bây giờ đối với cô thì quyển sổ này có giá trị khá lớn đấy.
Hơn nữa đây là lần đầu tiên một học bá như Sở Phong phải ngồi note lại những kiến thức " cơ bản " đối với anh, nhắc lại là đối với anh. Có lẽ Sở Phong cũng mất khá nhiều công sức. Cô đóng quyển sổ lại, nói lời cảm ơn từ tận đáy lòng với anh.
Sở Phong lắc lắc đầu tỏ ý không hài lòng, anh nhích lại gần, thì thầm vào tai cô " Như vậy không đủ chân thành, em phải đổi gì với anh chứ. "
" Đổi gì bây giờ? "
Sở Phong cười híp mắt, anh xấu xa chậm rãi nói " Lấy, thân, báo, đáp, thế nào? "
Anh cứ nghĩ Tôn Miên Miên sẽ đỏ mặt rồi quay qua trừng anh như con mèo nhỏ rồi nói " Cút "
Ai ngờ cô vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, cầm bút lên, nhìn chằm chằm vào vở, bình thản thốt ra một câu " Của anh cả mà. "
Sở Phong bị câu nói này của cô chọc ngứa hết cả người.
Anh không chịu được nữa rồi.
Tại sao trên thế giới này lại có một cô gái làm anh yêu đến thấu cả tim gan thế này!
Anh cuộn tròn bàn tay, nắm chặt. Cố gắng hết sức mới kìm chế được cảm giác xúc động muốn ôm cô vào lòng hôn một trận.
*
Trong những ngày cuối cùng ôn tập căng thẳng, nói chậm cũng chậm, mỗi ngày đều giải đề, kiểm tra 15, 1 tiết đều đều, nói nhanh cũng nhanh, lâu lâu đang làm ngước nhìn ra cửa sổ thì mùa xuân đã đi mất, những tòa nhà và sự phồn hoa của thành phố bị ánh mặt trời chiếu rọi, báo hiệu một mùa hè sắp đến cũng đồng nghĩa với việc thời gian đến kỳ thi đại học đang dần rút ngắn lại.
Thầy Ngô đứng trên bục giảng, trong tay cầm bài kiểm tra liên tục lải nhải " Bảng xếp hạng khá tốt, lần thi này lớp chúng ta đã rất nỗ lực, thành tích tốt hơn trước rất nhiều, thậm chí còn tốt hơn so với dự kiến. Chúng ta phải tin tưởng vào bản thân... "
Năm phút sau, Khương Hạo đặt tay lên tim mình, thở hổn hển nói " Thầy, con xin thầy đừng nói nữa về việc thi đại học nữa, tim con sắp ngừng đập rồi đây này. Thầy nói cái gì vui vẻ một chút đi chứ. "
Tâm trạng thầy Ngô rất tốt, ông cười nói " Vậy được rồi, không nói nữa. Thầy sẽ đọc từ hạng nhất xuống nhé. Kỳ thi thử lần này trường chúng ta có một bạn lọt vào top 5 cao nhất thành phố. Không cần nói chắc lớp cũng biết rồi nhỉ, chính là Sở Phong với tổng điểm là 739, đứng đầu thành phố. "
"... "
Cả lớp cực kỳ bình tĩnh.
Thực lực của Sở Phong kinh khủng như nào thì trong một năm qua họ cũng đã được thấy rồi. Mỗi lần thi xong đọc điểm đều cao đến mức làm cho người ta phải khiếp sợ, căn bản không phải là người mà là quái vật rồi.
Con người vốn là vậy, khoảng cách càng lớn thì khả năng ghen ghét càng ít vì bọn họ hiểu rõ, có học ngày học đêm cũng không bằng. Cuối cùng, mọi người chỉ có thể tâm phục khẩu phục.
*
Dưới chân núi Phượng Minh có một sân golf, do môi trường và không khí xung quang rất tốt nên nó đã trở thành những địa điểm thường xuyên lui tới của những nhà giàu tại Nam Thành. Sở Hâm là hội viên VIP ở đây, nếu thời tiết không mưa thì mỗi thứ bảy ông ta đều đến đây. Ngoại trừ thú vui để xả stress thì nơi đây cũng là nơi ông ta bàn việc với đối tác.
" Gừng càng già càng cay, chút trình độ này của em làm sao so sánh được với anh. " Sở Hâm cầm lấy cây gậy của caddie* đưa cho, lau lau đầu gậy.
caddie: là những người được thuê để kéo, bảo quản những bao đựng gậy đánh golf cho khách chơi golf trên sân.
Mười năm trước, tập đoàn Sang Thế tập trung vào mảng khoa học kỹ thuật, dựa trên công nghệ để đổi mới, chiến lược toàn cầu hóa. Lúc đó Sở Thanh Phong đánh liều đứng lên phát ra tiếng nói của mình sau đó thu vào được gần 40 tỷ vốn đầu tư.
Để duy trì sự phát triển bền vững cho tập đoàn do đó diều kiện chuyển nhượng của Sở Thanh Phong hết sức hà khắc, không phải có tiền là được. Một ví dụ điển hình là sau khi cổ phiếu được thông qua thì thời gian chốt không được vượt quá 36 tháng.
Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi nhuận, thiên hạ nhốn nháo cũng là vì lợi nhuận. Các thương nhân luôn luôn là người được hưởng nhiều lợi nhuận nhất và cũng là người dễ dàng trục lợi vì bản thân, họ không thể chuyển cả chục tỷ trong thời gian ba năm được. Điều này đã làm các nhà đầu tư khá do dự. Nhất là khi gia đình gia đình bố mẹ của Sở Phong xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, vụ tai nạn mang lại cho Sở gia một vết thương tàn khốc, đồng thời cũng khiến kinh tế của tập đoàn xuống dốc không phanh.
Kỹ năng quản lý của Sở Thanh Phong rất tốt, có thể kéo vực được dậy cả một tập đoàn nhưng bây giờ ông đã già, vấn đề là tương lai ai sẽ thay thế ông thừa kế tập đoàn.
Cuối cùng, Phạm Anh Thành - người đàn ông dưới trướng tập đoàn Tinh Thành ném ra một cành ô liu, ông ta dùng 40 tỷ, thuận lợi nuốt về 9% cổ phiếu của Sang Thế, trở thành cổ đông lớn thứ hai sau Sở Thanh Phong.
Thời điểm đó, rất nhiều ngoài cuộc đứng xem trò vui, chờ đợi Phạm Anh Thành bước vào vòng xoáy kinh tế của tập đoàn Sang Thế.
Mười năm xong, Sở Thanh Phong cùng Phạm Anh Thành song kiếm hợp bích cùng nhau đưa tập đoàn Sang Thế lên đỉnh cao sự nghiệp, con đường kinh tế phát triển thuận lợi, các doanh nghiệp dưới trướng tập đoàn mọc ra như nấm.
Phạm Anh Thành nhỏ hơn Sở Thanh Phong mười tuổi. Nếu có thể đạt được sự công nhận của Sở Thanh Phong thì rất có thể Phạm Anh Thành sẽ là người thừa hưởng vị trí của Sở Thanh Phong.
Cho nên, sau khi biết Phạm Anh Thành yêu thích đánh golf Sở Hâm liền nhanh cơ hội nhờ vào môn thể thao này để tiếp cận ông.
Chỉ tiếc, Phạm Anh Thành là một con cáo già, khi nói chuyện với ông ta không thể nào nói vào chuyện công việc được, chỉ cần nói liên quan vào một xíu sẽ bị Phạm Anh Thành ngay lập tức xua tay mà nói " Người khác đến đây để bàn chuyện làm ăn còn tôi thì khác, tôi đến đây 100% chỉ để giải trí. Cậu nhìn mà xem, 18 lỗ, sông nước hữu tình, không có môn thể thao nào có thể ngắm cảnh đẹp đến như vậy đâu. Dẹp chuyện công việc qua một bên đi, chúng ta chơi tiếp. "
Sau khi chơi xong, Sở Hâm đưa Phạm Anh Thành ra xe, sau khi thấy ông lên xe đi mất, Sở Hâm đứng sau lớn giọng chửi " Cái lão cáo già, một chút lợi ích cũng không moi được từ hắn ta. "
" Hello Hâm Hòa, thật là trùng hợp. " Sau lưng ông ta bỗng nhiên truyền đến một giọng nam quen thuộc.
Sở Hâm xoay người lại, thấy rõ người đang bước đến, ông ta nở nụ cười giả tạo " Trí Viễn, cậu cũng đến chơi golf à? "
Tống Trí Viễn mặc một bộ quần áo thể thao bình thường, ông đứng tán gẫu vài câu với Sở Hâm.
Thì ra xe của Tống Trí Viễn bị hỏng, ông đang đợi người đến đón, Sở Hâm hào phóng xua tay " Đợi tài xế làm gì cho mệt, lên xe đi, tôi tiễn cậu một đoạn. "
Tống Trí Viễn không từ chối " Cung kính không bằng tuân lệnh, aida quả thật hô nay cũng khá nóng, mới có tháng năm thôi mà đứng ngoài trời có chút xíu tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa. "
Cả hai gia đình Tống gia và Sở gia đã chơi với nhau rất lâu đời thế nên Sở Hâm, Sở Hâm Thao và Tống Trí Viễn cũng tính là thanh mai trúc mã.
Nhưng từ sau khi Sở Hâm Thao qua đời thì quan hệ của bọn họ cũng có chút tế nhị, bây giờ gặp khách sáo nói với nhau vài câu cũng xem như niệm tình cũ mà thôi.
Vì vậy bây giờ ngồi chung một chiếc xe cũng chả có chủ đề gì để nói chuyện, cùng lắm là một chủ đề vòng qua vòng lại.
Vừa ra khỏi sân golf thì điện thoại của Tống Trí Viễn reo lên, thì ra là vợ của ông - Nghiêm Thấm vừa đi spa về gọi có gì tiện đường tạt qua đón bà.
Tống Trí Viễn không nói gì ngay lập tức đồng ý.
Sở Hâm nghe vậy liền bảo tài xế lái xe về tiệm spa đó, cười nói " Tôi nói Trí Viễn này, đã nhiều năm như thế rồi mà cậu vẫn nghe lời chị dâu nhỉ, nói một phát là làm theo ngay. "
Ý nói như kiểu Tống Trí Viễn sợ vợ, chỉ cần vợ nói một phát là vâng vâng dạ dạ, chả khác nào thằng tài xế.
Tống Trí Viễn mặc kệ mà còn tự hào nói " Đây là tôi yêu vợ chứ không phải là sợ vợ. Dù gì người ta cũng là đại tiểu thư con nhà danh giá mà bỏ tất cả gả cho tôi, bằng lòng sinh con đẻ cái cho tôi thì chiều một chút có sao đâu mà haha. "
Kẻ đổi vợ như thay quần áo, tìm tình nhân như uống nước - Sở Hâm cười nói " Cậu đúng là không biết hưởng thụ mà. "
Tống Trí viễn cũng cười, ông không nói gì nữa.
Trùng hợp, tiệm spa mà vợ của Tống Trí Viễn là tiệm do Sở Hâm Hồng làm bà chủ.
Nhìn bóng Tống Trí Viễn biến mất trong thang máy, Sở Hâm nhếch môi cười chế giễu. Ông ta đang định bảo tài xế quay xe đi về thì cửa thang máy lại mở ra một lần nữa. Là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Ông ta không những quen mà còn rất quen.
Người đàn ông là cháu trai - Tần Bác Minh, người phụ nữ là vợ ông - Liễu Phương Anh.