Một tháng sau kỳ nghỉ Quốc Khánh là thi giữa học kỳ, Tôn Miên Miên và Lý Mộc Ca cùng học chung một trung tâm luyện thi nhưng học khác môn. Họ dựa trên thực của bản thân, cảm thấy môn nào mình học yếu thì ôn môn đó.
Hôm nay, sau khi học xong ở trung tâm đã là 6 giờ tối, Lý Mộc Ca đeo cặp đi bộ trên đường liên tục than phiền " AAA, tớ cảm thấy đầu đau sắp nổ ra rồi, bây giờ về vừa phải làm bài tập cho giáo viên trong trường vừa phải làm bài tập cho giáo viên ở trung tâm. Tớ sắp chết đến nơi rồi, nhiều bài quá!!! "
" Tớ với cậu chết chung... " Tôn Miên Miên cười, cô đưa cho Lý Mộc Ca miếng bánh oreo " Ăn một chút ngọt ngào trước khi chết một cách đau khổ nào. "
Lý Mộc Ca cầm lấy miếng bánh.
Về đến nhà, hai cô bé thấy Tôn Á Vân đã dặn dì giúp việc nấu một bữa thịnh soạn, còn có canh bổ nữa, cả nhà đều đang đợi hai cô quay về ăn chung. Sau khi ăn uống no say, Lý Mộc Ca viện cớ muốn ăn trái cây để ở lại còn Tôn Miên Miên lên lầu học trước.
Vừa lên đến phòng, cô lập tức đi tắm, tóc còn chưa sấy khô đã ngồi xuống bàn học. Tôn Miên Miên lấy bài vật lý ra giải trước, cực kỳ chú tâm học. Sau khi đã học xong lý thì cô lại lấy bài hóa ra. Đợi đến khi cô dừng bút đã là 10 giờ.
Bên ngoài, mưa đã bắt đầu tí tách tí tách rơi rồi.
Đẩy ghế ra, cô cầm ly nước xuống nhà.
Trong phòng khách không có ai chỉ có ánh đèn trên tường vẫn sáng.
Tôn Miên Miên cầm ly nước, cô ngồi xuống ghế sofa. Trong lúc rảnh rỗi cô cầm điện thoại lướt vòng bạn bè.
Đang trong kỳ nghỉ lễ, bạn bè ai ai cũng rảnh rỗi đăng quá trời, cô để chế độ yên lặng tắt thông báo, sau khi mở lên thấy Tịnh Mỹ nhắn, Tịnh Mỹ là bạn thân nhất của cô khi cô còn sống ở thành phố.
[ Bức ảnh xấu nhất tớ từng thấy là bức ảnh mẹ tớ chụp cho tớ!!! ]
Bức ảnh được gửi qua hơi mờ, chụp ngược sáng, thậm chí trong bức ảnh đó cô ấy còn đang móc mũi nữa...
Tịnh Mỹ: [ Chắc trong mắt mẹ tớ lỗ mũi là thứ quan trọng nhất! ]
[ Hình tớ trong máy của tụi bạn đều là cô gái xinh xắn trắng trẻo cao 1m68, chắc chỉ mỗi mẹ có sức mạnh biến tớ thành cục than đen trong nháy mắt thôi... ]
[ Hình xấu như vậy mà mẹ tớ còn đăng lên nữa chứ, huhu muốn chết, muốn độn thổ ngay lập tức. ]
[ Tớ có cảm giác rằng từ nay mình không tìm được bạn trai nữa huhuhu ]
Tôn Miên Miên cười đến mức nước trong ly sắp bị đổ ra ngoài rồi, hahahahahahaha.
Thấy cô không trả lời, Tịnh Mỹ lập tức hiểu, trực tiếp gọi video cho Tôn Miên Miên " Tình chị em cây khế từ đó giờ xem như chấm dứt, tớ muốn tuyệt giao với cậu. "
Tôn Miên Miên cười mà nước mắt chảy cả ra " Haha, tớ sai rồi, tớ không cười nữa, con nuôi của tớ sao rồi? "
Tịnh Mỹ hừ một tiếng " Con của cậu ngoài việc meow thì nó ăn ngủ suốt ngày, cuộc sống như bà hoàng vậy, có muốn tớ quay video nó cho cậu không? "
Tịnh Mỹ gọi Hoa Hoa* mấy tiếng, Tôn Miên Miên có nghe thấy tiếng meow nhưng đợi mãi chả thấy con mèo đâu, Tịnh Mỹ đi tìm nó cũng không thấy, cô ấy nói " Chắc nó lại chạy vào phòng ngủ của bố mẹ tớ rồi. "
* Hoa Hoa là tên con mèo nha mng.
Tôn Miên Miên bảo không sao, cô chuyển qua cho Tịnh Mỹ 500 tệ, cô nói " Sắp đến sinh nhật Hoa Hoa rồi, cầm tiền đi mua cho nó đồ ăn ngon vào nhé. "
Tịnh Mỹ không thèm khách sáo, cô ấy bấm nút nhận tiền " Khà khà, chị em tốt của tớ, đến Nam Thành cũng lâu rồi, đã có tình yêu nào chớm nở chưa, mau mau tìm cho Hoa Hoa một người cha nuôi đi chứ. "
Tôn Miên Miên đưa tay ra sau cầm tóc lên, ngại ngùng nói " Có một lời tỏ tình. "
" Từ tiểu học đến giờ có một đống con trai tỏ tình với cậu, cái này chắc không tính chứ... " Tịnh Mỹ đang nằm, cô nói được một nửa thì nhận ra gì đó không đúng lắm, cô ấy bật dậy, hét lớn " ĐM, người đó tỏ tình với cậu, cậu đồng ý đúng không? Đúng không? "
Phải vậy thôi chứ với cái tính đó của Tôn Miên Miên thì cô sẽ không bao giờ chủ động nói trước đâu...
" Chưa có đồng ý, ừ thì điểm của cậu ấy không cao lắm, tớ đợi khi nào điểm số cao cao một chút rồi mới đồng ý cũng chưa muộn. "
" A a a a a a a " Tịnh Mỹ đang bị kích động...
" Tớ ghen tị quá, bạn thân của tớ, ôi tự hào quá. Cậu ta như thế nào? Có đẹp trai không, có cao không? Gia đình như thế nào? "
" Đẹp trai lắm, đẹp trai nhất trong những người mà từ đó đến giờ tớ từng gặp, dĩ nhiên là trừ bố tớ ra. Cao lắm, cao hơn tớ một cái đầu. "
" Cậu 1m70, cao hơn cậu một cái đầu? AAAAA vậy là phải từ 1m85 trở lên... Đẹp trai chỉ sau chú Tôn. Cậu gặp cực phẩm rồi đó!! Nếu như là tớ thì chắc không chịu được mà đồng ý ngay lập tức, sau đó đẩy cậu ta xuống rồi cướp đi nụ hôn đầu. Hahahahaha "
Tôn Miên Miên "..... Thôi bye bye cậu, tớ đi ngủ. Chúc cậu ngủ ngon. "
Cô không muốn tiếp tục nói chuyện với cái cô gái đã đọc 7749 quyển ngôn tình... Ra khỏi giao diện của Tịnh Mỹ, cô nhìn thấy cái avatar đen chán ngắt, trong vô thức ấn vào đó, đánh vài chữ.
[ Cậu đã ngủ chưa? ]
Sau khi gửi đi được một lúc, cô cảm thấy bốn chữ này có hơi thân mật quá, như kiểu người yêu nhỏ ấy. Lỗ tai Tôn Miên Miên từ từ đỏ rực lên, cô mò một hồi nhưng chả thấy chỗ gỡ tin nhắn đâu.
Sở Phong cũng chưa trả lời.
Tôn Miên Miên đặt điện thoại xuống, hơi thất vọng.
Cô đứng dậy quay về phòng tiếp tục học bài, chẳng qua là không tập trung vào được.
Trong đầu bây giờ có hai chủ kiến, một cái là " đi ngủ thôi, khuya lắm rồi chắc cậu ấy đã ngủ rồi. " còn cái còn lại là " hmm nhìn hình tượng ấy không giống như good boy ngủ sớm dậy sớm đâu, cậu ta đang làm gì mà không trả lời mình!! "
Tôn Miên Miên quăng cây bút xuống bàn, khó chịu quá!!
Hôm qua anh còn chọc cô cả ngày thế mà hôm nay không thèm trả lời tin nhắn của cô.
Đàn ông đều là lũ vô trách nhiệm...
Đang suy nghĩ thì điện thoại ting một cái, màn hình sáng đèn.
Tôn Miên Miên ngồi thẳng dậy, chụp lấy cái điện thoại bằng tốc độ nhanh nhất.
Sở Phong: [ Chưa, có chuyện gì à? ]
Tôn Miên Miên bĩu môi, cô chắc chắn rẳng EQ của người này thấp lè tè. Nếu bây giờ cô mà trả lời " không có gì " thì cuộc trò chuyện sẽ kết thúc đúng không?
Sau đó điện thoại lại ting một tiếng
Sở Phong: [ Tôi đang ở đường Tứ Bình ]
Đường Tứ Bình? Chẳng phải đây là cái đường nơi họ gặp nhau lần đầu à? Gặp trong sàn chiến ngầm đó!
Nghĩ đến đêm đó Sở Phong đánh quá dữ dội, Tôn Miên Miên lại đứng ngồi không yên.
Chờ đến lúc suy nghĩ xong thì cô đã thay quần áo từ lúc nào rồi... Cầm dù đi xuống lầu, cô rón ra rón rén mở cửa đi ra ngoài. Cho đến khi đã ngồi lên xe taxi rồi cô mới nhận ra đường Tứ Bình đâu phải chỉ có mỗi Tam Giáo Cửu?
Lỡ anh không đến Tam Giáo Cửu mà chỉ trùng hợp đi ngang qua rồi sao? Tôn Miên Miên nắm chặt cây dù trong tay, cô cũng không thèm kêu tài xế quay lại luôn.
Lúc cô đến nơi, trận chiến đang đến đoạn gây cấn, mọi người ai ai cũng sôi sùng sục, hăng sức kêu " Đấm đi, đấm đi, đấm đi. "
Bị ánh sáng chiếu đến từ bốn góc, có một tuyển thủ mặt quần xanh đứng trên chiến đài. Anh ta quay lưng lại với cô, xương bả vai của người đó nhô ra theo từng chuyển động.
Tôn Miên Miên dĩ nhiên nhận ra.
Cái lưng này rất quen.
Đoán được chưa? Là Sở Phong...
Mà cái người đang đấu với anh cũng rất quen, người đó bị đánh đến mức mặt mũi sưng tấy lên. Là Đại Hổ, chàng trai hồi đó hiên ngang phách lối khiêu khích Sở Phong sau đó bị mần cho ra bã...
Thật ra hôm nay Đại Hổ cũng chả muốn đánh với Sở Phong.
Từ lần cuối hồi tháng 7, Sở Phong bốc hơi hoàn toàn, cứ như chưa từng tồn tại trên thế giới ấy. Lúc đó Đại Hổ rất mừng, cậu ta lại là Bất Khả Chiến Bại trên sàn đấu, không bao giờ gục gã trước ai sau đó kiếm được cực kỳ nhiều tiền.
Nhưng hôm nay xui, lại gặp hung thần oan gia gõ hẹp này.
Tuổi của Đại Hổ cũng không lớn nhưng Sở Phong bé hơn vài tuổi. Từ hồi tháng 7, Đại Hổ cực kỳ ám ảnh với cậu bé này, ra tay hết sức tàn nhẫn, đến bây giờ cậu ta vẫn còn nhớ hồi đó bị Sở Phong đánh đến mức ruột gan đều muốn bay ra ngoài.
Chạy không được rồi, chỉ có thể cố hết sức đánh trả.
So với lần trước, lần này Sở Phong mạnh tay hơn.
Cứ như không muốn sống nữa ấy, từng đòn từng đòn giáng xuống như một cây búa, cực kỳ nhanh và mạnh. Đại Hổ rất muốn hỏi là anh ta đã đào mộ tổ tiên nhà Sở Phong lên hay gì mà độc ác thế...
" Ầm " một tiếng nữa, Đại Hổ đã bị đáng gục.
Không khí xung quanh cứ như bị đốt cháy lên vậy, một từ thôi, nóng.
Sở Phong thở hổn hà hổn hển, chả biết bị ai chọc mà tức như vậy.
Anh quay người.
Khán giả phía dưới vỗ tay ầm ầm cũng không là tâm trạng anh khá hơn xíu nào. Đôi mắt lạnh tanh không nhiệt độ lướt một vòng qua mấy người ngồi xem, đến một góc nọ thì dừng lại.
Sở Phong nhảy xuống sàn đấu, anh đi lại chỗ Tôn Miên Miên.
Cô gái mặc áo có mũ trùm đầu màu trắng, cái mũ đã che đến tận lông mày cô. Mái tóc nâu mềm mại xõa ra, bám vào cổ. Ở dưới mặc quần jean rách. Trên tay cầm cây dù.
Sở Phong khàn giọng hỏi " Sao cậu lại đến đây? "
" Đến tìm cậu. " Tôn Miên Miên trả lời.
Ngoài trời đang mưa rất to, có vẻ như không có dấu hiệu giảm bớt. Cả dãy nhà bên đường đã đóng cửa tắt đèn, chỉ còn mỗi ánh đèn neon nhấp nháy.
Tôn Miên Miên đứng dưới mái hiên, cô móc ra bông băng cùng thuốc sát trùng từ trong túi. Sở Phong bị đấm vào mặt mấy lần, trán và má sưng tím lên, nghiêm trọng nhất chắc là môi vẫn đang rỉ máu.
Da anh rất trắng, lúc này lại đang chảy máu, toát ra vẻ đẹp trai dữ thần!!!
Tôn Miên Miên đưa khăn giấy cho anh " Cậu cầm lấy lau sơ đi đã này. "
Sở Phong không trả lời.
Dưới ánh sáng vàng nhạt, vầng trán cao cùng với mấy giọt mồ hôi rơi xuống chân mày cô, mũi cô rất cao còn thẳng nữa, nhìn xuống dưới một xíu chính là đôi môi màu anh đào. Đôi mắt chim ưng của anh không cảm xúc nhìn xuống cô gái.
Anh bình tĩnh đưa tay lên khóe miệng lau máu đi, động tác nhìn vào như côn đồ ý.
Anh dùng ngón tay còn dính máu của mình đụng vào mắt của Tôn Miên Miên, dọc theo làn da trắng trẻo của cô từ từ đi xuống, đến khi đụng vào môi của cô thì dừng lại.
" Tôi là người như vậy đấy, cậu có sợ không? " Anh cất giọng khàn khàn của mình hỏi cô.