Vốn dĩ sự việc đều dựa theo kế hoạch của Cố Nghiên mà phát triển mà không có bất cứ sai lầm gì.
Sau khi sắp xếp xong bước tiếp theo của kế hoạch, Cố Nghiên liền bảo bọn họ giải tán, chỉ để lại một người trung niên lớn tuổi nhất.
“Cố tiên sinh, tiên sinh còn có gì cần sai bảo?” Người này tên Hầu Quang, là thuộc hạ có năng lực nhất lúc Cố lão gia còn sống, sau khi Cố lão gia qua đời thì vẫn luôn đi theo bên cạnh Cố Nghiên.
Bởi vì là người làm việc cho Cố lão gia, Hầu Quang có mối quan hệ vô cùng rộng rãi, ông giống với Hướng Tu Tề, luôn đứng ở ngoài sáng để tạo thuận lợi cho Cố Nghiên, bất đắc dĩ mới phải mạo hiểm để đi vào nơi này.
Cố Nghiên đưa một cái USB cho ông:”Nghĩ cách đem thứ này đưa cho Thọ Chiếu, đừng để hắn phát hiện thứ đồ này là từ trong tay ông đưa tới.”
Hầu Quang ngẩn ra một chút, cẩn thận hỏi:”Đây là cái gì vậy?”
Cố Nghiên cười, đây là lần đầu tiên anh cười sau khi xuống xe:”Là một thứ tốt, nhớ kỹ nhất định phải giao qua tay người của chúng ta, đây chính là một cơ hội tốt để lập công. Tự mình xem xét đi.”
Hầu Quang không hỏi nhiều nữa mà vội vàng rời đi.
Sau khi người đã đi, Cố Nghiên híp mắt đánh gia căn nhà một lúc lâu rồi thở phào nhẹ nhõm.
Cái nhà này, vốn dĩ là chuẩn bị cho Thẩm Thư.
Anh không biết Thẩm Thư sẽ đi đến đâu, cũng không biết khi nào cậu có thể xuất hiện, nhưng anh chỉ biết, số mệnh đã thay đổi, Thẩm Thư nhất định sẽ sống.
Chỉ cần anh còn sống thì một ngày nào đó Thẩm Thư sẽ xuất hiện trở lại. Anh không biết thời điểm khi Thẩm Thư trở về thì mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thoả hay chưa, cho nên chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, khi Thẩm Thư xuất hiện, anh sẽ đem người đưa tới nơi này để giấu đi.
Ai cũng đừng mong tìm thấy, cho dù có tìm được thì cũng không ai có thể mang đi.
Nhưng Thẩm Thư lại cho anh một bất ngờ, Thẩm Thư của bây giờ đã không cần anh phải bảo vệ như cậu thiếu niên nho nhỏ kia.
Cho nên, cái căn nhà này cũng mất đi ý nghĩa ban đầu của nó, rốt cuộc thứ Thẩm Thư thích nhất vãn là căn nhà ở trấn Tây Hoa của bọn họ.
Cố Nghiên cẩn thận suy tính về kế hoạch của mình, cuối cùng có chút mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại.
Vẫn phải đợi, đợi người anh tìm kiếm tự mình xuất hiện, cho đến lúc đó, mục đích của anh mới xem như đã đạt được.
Nghỉ ngơi một chút, Cố Nghiên liền ngồi xe trở lại trấn Tây Hoa, vừa đến kịp lúc Thẩm Thư tan tầm.
Tại nhà, Thẩm Thư một bên nhặt rau, một bên lẩm bẩm khẩu quyết thầy Tống đã dạy cho cậu.
Bây giờ thầy Tống đã biết thực lực của cậu, liền không bị cuốn vào năng lực vẽ tranh của cậu nữa mà là bắt đầu kiểm tra và bổ sung những khuyết thiếu cho cậu.
Chỉ đi theo thầy Tống một ngày, Thẩm Thư liền phát hiện thực lực của sư phụ Khương rất mạnh, nhưng cơ sở lại kém thầy Tống một mảng lớn.
Hai người Thầy Tống và sư phụ Khương giống như những học sinh giỏi nhất nhưng cũng rất nghịch ngợm, không quá thông minh nhưng học tập lại vô cùng chuyên tâm.
Những học sinh thông minh sẽ luôn cảm thấy thầy giáo giảng bài quá đơn giản, cho nên bọn họ sẽ nghĩ cách làm cho cách nói trở nên lòng vòng, điểm số rất cao nhưng đối với một số thứ lại cái biết cái không vì bọn họ cảm thấy không cần thiết.
Mà học sinh chăm chỉ, lại dùng sự nỗ lực của bản thân để nắm chắc cơ sở, một phần tài năng đã bằng ba phần cố gắng, tuy rằng kết quả kém rất xa đứa trẻ có tài năng, nhưng đối với bản thân người đó mà thì đó đã là kết quả rốt nhất đạt được rồi.
Mà thiên phú của Thẩm Thư còn cao hơn cả sư phụ Khương, cho nên ở trong cái thôn nhỏ kia năm năm, sư phụ Khương cơ bản bản là ở trong trạng thái buông thả, nhớ tới cái gì sẽ dạy cái đó, cho nên năng lực của Thẩm Thư tuy rằng không yếu nhưng học được cái gì đều thiếu mất cái chân hoặc cái tay.
Bây giờ đã có thầy Tống cho cậu “học bù”, vừa lúc có thể bổ sung thiếu sót cho cậu.
Cố Nghiên vẫn như thường lệ mà nấu ăn ở phòng bếp, đợi Thẩm Thư chọn rau củ xong sẽ đem đi rửa sạch sẽ rồi cắt ra cho cậu.
“Anh, chúng ta có nên tính toán sớm một chút không? Nếu không, chúng ta dứt khoát đi tìm Khương sư phụ luôn đi?”
Lời Đinh Tấn Nhai nói làm cậu có chút lo lắng, cậu vẫn còn nhớ tình cảnh Cố Nghiên bị đuổi bắt lúc trước, tuy rằng cậu không sợ những người đó nhưng nếu tất cả bọn họ cùng vây đánh thì bọn cậu phải làm sao bây giờ!
Hơn nữa, nơi này còn có thầy Tống và Quân Thanh, hai người bọn cậu đi rồi thì người khác chắc chắn sẽ đến gây phiền toái cho thầy Tống, đến lúc đó bọn họ sẽ bị buộc tội thông đồng với Cố Nghiên, vậy thì phiền phức rồi.
Thật sự không được, vậy dứt khoát đem tất cả mọi người trốn đi tầm hai năm.
Cố Nghiên biết cậu lo lắng, cười nói:”Em yên tâm, bọn người đó sẽ không đến đây gây rắc rối, Hướng Tu Tề và thầy Tống sẽ không bị liên lụy. Thứ chúng ta cần cẩn thận, là một đám người khác.”
Thẩm Thư mím môi:”Có phải những người mà đang theo dõi em? Bọn họ tìm được tới trấn Tây Hoa rồi sao?”
Cố Nghiên gật gật đầu:”Đúng vậy.”
Thẩm Thư thở dài, có chút phiền muộn.
Cậu và Cố Nghiên là hai người, có tính thêm Hướng Tu Tề cũng chỉ có ba người, chẳng lẽ phải đứng canh ở cổng trấn Tây Hoa đợi mấy người đó tới, sau đó tới một người thì đánh một người, tới một đám đánh một đám sao?
Chuyện này là không thể a, không nói đến bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu người, lỡ như hai bên xảy ra xung đột quá lớn lại ảnh hưởng đến người dân xung quang trấn Tây Hoa thì làm sao đây? Những người đó cũng không phải dạng tốt đẹp gì, chắc chắn sẽ không quan tâm những người thường.
Con dao trong tay Cố Nghiên cạch cạch cạch liên tục, đem đồ ăn cắt nhỏ, bật bếp làm nóng dầu.
“Không cần lo lắng, bọn họ bây giờ chưa nghĩ đến sẽ phát sinh xung đột gì với đặc quản cục, hành động sẽ không quá lớn, nhiều nhất là dùng chút thủ đoạn ngầm, chúng ta chỉ cần cẩn thận một chút là được.”
Thẩm Thư à một tiếng rồi thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi trở về từ thành phố Khúc An, Cố Nghiên liền đem sự việc có liên quan đến cậu nói ra.
Cái tổ chức kia tồn tại bao nhiêu năm rồi thì không ai biết, bọn họ hành động trong tối, không có mục đích, cũng không gây rối với bất cứ kẻ nào, lần hành động nhắm vào Thẩm Thư là hành động duy nhất có tính mục đích rất mạnh.
Cố Nghiên đã đại khái nắm được tình huống của đám người đó, nhưng vẫn cứ không thể tra ra là ai khống chế cái tổ chức này.
Nhưng việc này cũng không gây trở ngại đến chuyện anh ra tay, cho dù là ai, có mục đích gì, anh chỉ cần đem từng người đã lộ diện ra giết sạch, từng chút một cắt đi lông vũ của tổ chức, một ngày nào đó nó sẽ hoàn toàn bị phế bỏ, mà người kia cũng sẽ chủ động bước ra.
Thẩm Thư biết kế hoạch của Cố Nghiên, nhưng bên trong cứ loanh quanh lòng vòng làm cậu nghe không hiểu lắm, dù sao anh trai cậu trước giờ đều là một người đáng tin cậy, cậu tuyệt đối sẽ tin tưởng anh vô điều kiện.
Nửa tháng trôi qua, Thẩm Thư vẫn không phát hiện ra có người nào tới trấn Tây Hoa, dần dần liền không để ý điều này nữa, mà tập trung học bổ túc trong nước sôi lửa bỏng, trấn Tây Hoa nghênh đón trận tuyết lớn đầu tiên trong năm nay.
Tuyết rơi rất dày, Thẩm Thư đẩy cửa đi ra nhìn tuyết đọng trong nhà và một mảnh trắng trên vai Cố Nghiên mà cười lớn.
“Anh, anh làm hai con người tuyết cho em đi, đúng rồi, chỗ cửa sổ đừng quét, để lại một ít!”
Cố Nghiên bất đắc dĩ đem cái chổi dựng ở góc tường, đi tới đẩy Thẩm Thư vào phòng.
“Mặc thêm quần áo vào thì không sợ bị cảm lạnh.”
Thẩm Thư ngồi ở mép giường, Cố Nghiên tay cầm quần áo, tay giữ cậu lại, khom lưng xuống cầm lấy cái chân trần của cậu, lập tức trầm mặt xuống.
“Chân lạnh như băng rồi còn không mau mang tất vào!”
Thẩm Thư nhanh chóng thu chân lại, cười hắc hắc, vừa xoay người lại vừa le lưỡi với Cố Nghiên.
Bản thân cậu thật sự không còn là con nít nữa mà.
Nồi cháo gạo kê thơm lừng đang sôi sùng sục trên bếp, Cố Nghiên cắt nhỏ củ cải đã ngâm mấy ngày trước rồi rưới vài giọt dầu mè lên, Thẩm Thư thèm không nhịn được nên đưa tay bốc một miếng bỏ vào miệng lại bị Cố Nghiên dùng chiếc đũa đập vào mu bàn tay.
“Vẫn giống như hồi nhỏ vậy, còn không mau đi lấy đũa đi.”
Thẩm Thư vừa che lại mu bàn tay vừa lẩm bẩm lầm bầm đi lấy đũa, sau đó nóng lòng uống một ngụm cháo với một miếng củ cải.
Vị chua chua hoà cùng với củ cải bào cay ngọt, cộng với cháo gạo kê làm Thẩm Thư vui vẻ đến mức xuýt xoa.
“Anh, hôm nay có chuyến xe buýt nào không?”
Chờ đến chủ nhật, vốn dĩ là muốn đi xem phim điện ảnh mới nhất đang chiếu, nhưng tuyết lớn như vậy, sợ là xe buýt không tới được.
Quả nhiên, Cố Nghiên lắc đầu nói:”Xe buýt ngừng rồi, ít nhất cũng phải chờ ngày mai mới có xe.”
Thẩm Thư vậy mà lại không hề thất vọng, cậu nhìn tuyết rơi lớn như lông ngỗng bên ngoài mà có chút hưng phấn nói:”Đợi lát nữa gọi Hướng Tu Tề, Tống Ngạn còn có Thẩm Quân Thanh tới, chúng ta đi đắp người tuyết… Đắp dọc theo con phố của chúng ta, chỗ nào cũng có một con.”
Nói xong cậu không nhịn được mà tự nở nụ cười, thời tiết lạnh thế này mọi người đều thích nằm trong ổ chăn, trên đường sợ là chỉ có trẻ con chơi đùa.
Bọn cậu mà đắp đầy người tuyết hai bên đường thì người lớn mà nhìn thấy chắc sẽ bị doạ đến nhảy dựng.
Cố Nghiên nhìn nụ cười xấu xa trên mặt cậu cũng nhịn không được cười rộ lên.
“Được, nhanh ăn cơm đi.”
Buổi sáng, Thẩm Thư gọi điện thoại cho Thẩm Quân Thanh nói y kêu Tống Ngạn tới luôn, nhưng Thẩm Quân Thanh lại muốn đi đến quét tuyết trong sân cho thầy Tống.
Hướng Tu Tề sớm đã chuẩn bị tốt xẻng, đá cuội, thậm chí chạy đến cửa hàng mua mấy củ cà rốt.
Ba người vác xẻng, mang theo đá cuội và cà rốt, còn có vài mảnh vải, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi đến trên đường.
Tác phong làm việc quá lớn dẫn đến việc thu hút các “binh lính lang thang” trên đường phố, mấy đứa trẻ như một tổ ong đi đến muốn cùng bọn cậu xây người tuyết, Thẩm Thư đương nhiên sẽ không từ chối ai đến, cho nên số lượng người rất lớn.
Đường phố vốn an tĩnh nay lại tràn ngập tiếng hò hét khí thế ngất trời.
Cố Nghiên đi theo phía sau nhìn ba người họ náo loạn mà khoé miệng mang theo chút ý cười.
Tuyết từ từ rơi nhỏ lại, Lưu Húc dọn đến đâu thì bông tuyết cũng chậm rãi tan ra như muối từ trên bầu trời bay xuống.
Âm thanh xung quanh im bặt bởi tiếng tuyết rơi mềm mại, chỉ còn lại cảnh tượng náo nhiệt trước mặt.
Con đường này cũng không tính là quá đông đúc, mọi người cũng không vội vã quét tuyết, cho nên trên đường vẫn còn một màu tuyết trắng, Cố Nghiên híp mắt nhìn thấy ở nơi xa xa có một bóng dáng, nụ cười trên khoé miệng dần dần tan đi.
Ba người đàn ông cao gần một mét tám song song đi tới lập tức hấp dẫn ánh mắt của mấy người đang vui đùa trên đường.
Thảm Thư đem cà rốt trong tay đưa cho đứa nhỏ, đứng thẳng người dậy, ánh mắt nghiêm trọng nhìn về phía người đang đi tới.
Bọn chúng đi đến chỗ đầu con phố thì dừng chân.
Thẩm Thư không thấy rõ biểu cảm của bọn chúng, nhưng cảm nhận được rất rõ ràng bọn chúng đang nhìn chằm chằm cậu với ánh mắt tham lam và nóng cháy.
Hướng Tu Tề cảm thấy không khí có chút gì đó không đúng nên nhanh chóng bảo mấy đứa trẻ về nhà.
Cố Nghiên từ từ đi tới phía trước, nói với Thẩm Thư:”Tiểu Thư, mang Tống Ngạn đi đi.”
Thẩm Thư nhìn anh một cái:”Em không đi, em thật sự rất muốn xem xem bọn chúng tính làm cái gì.”
Hướng Tu Tề thấy sự cố chấp trên mặt Thẩm Thư nên nhanh lẹ nói:”Cố tiên sinh, để tôi dẫn cậu ấy trở về.”
Nói xong liền nắm lấy cổ áo của Tống Ngạn, kéo vào con hẻm nhỏ của bọn họ.
Bóng hai người Hướng Tu Tề biến mất, Thẩm Thư mới nói với ba người họ:”Các người muốn tự mình ra đây, hay là để tôi đưa các người ra?”
Người đàn ông đứng ở giữa khẽ cười nói:”Quấy rầy Thẩm tiên sinh rồi, chúng tôi chỉ tính nói mấy câu, không có ác ý gì.”
Thẩm Thư thật sự muốn cười lớn, không có ác ý? Câu này nói ra mà bản thân không tự cảm thấy mắc cười sao?
“Thẩm tiên sinh, ba ngày sau, tiên sinh của chúng tôi sẽ đợi cậu ở núi Độ Bình, mong cậu có thể đến đúng hẹn.”